**Nếu mn cảm thấy Nhóc nói linh tinh quá nhiều, vậy thì tốt, có hai giải pháp:
=>Một: Bỏ qua phần tâm sự, nói xàm xàm,...vv...của Nhóc.
=>Hai: Drop truyện, không đọc nữa.
**Truyện Nhóc viết ra, vậy chẳng lẽ ngay cả quyền tự do ngôn luận mn cũng không cho Nhóc nữa à? Nhóc viết, Nhóc không sợ tốn thời gian. Không nhẽ mn chỉ cần ra bỏ vài giây để lướt qua thôi mà cũng không làm được hay sao?
**Có cần phải đi chê trách Nhóc như thế không?
[ Theo số liệu lưu trữ của hệ thống, có truyền ngôn cho rằng, bên trong Quỷ Kính đã từng dung hợp thời gian bản nguyên. Có thể làm được nghịch chuyển thời gian.]
[ Mỗi một người, cả đời cũng chỉ có thể sử dụng Quỷ Kính một lần. Hơn nữa, trường hợp xuyên về quá khứ như ký chủ có thể nói là vô cùng ít ỏi, ức vạn năm không tìm được một.] Hệ thống lại tiếp tục giải thích cặn kẽ hơn.
Lúc này, dù muốn hay không, Huyết Minh vẫn phải tiếp nhận một sự thật. Có lẽ giống như hệ thống nói, trong lúc vô giác, hắn đã từng được Quỷ Kính đưa trở về quá khứ. Lại vô ý làm ra vô số hành động thay đổi quá khứ, làm ảnh hưởng đến hiện tại. Tỷ như giúp đỡ U Linh hóa hình, thành lập Phục Ma môn,...
Biết rõ mọi chuyện, Huyết Minh cũng không khỏi có phần hối hận. Sớm biết bản thân từng sở hữu cơ hội thay đổi quá khứ. Thì trong khoảng thời gian 3 năm ở Hồng Hoang đó, hắn sẽ làm ra nhiều đại sự hơn nữa. Nhưng chung quy, trên đời là không có thuốc hối hận.
Rất nhanh, Huyết Minh liền không còn tiếp tục xoắn xuýt chuyện này. Hắn chuyển sang quan sát Triết Mệnh. Cảm nhận được sự gấp gáp bất an của đối phương, hắn liền trầm giọng bảo hệ thống:"Đừng ngăn chặn thần thức của y. Ta muốn xem thử, y đang cố làm cái gì."
[ Tốt.] Nghe lời Huyết Minh, hệ thống liền đem phòng ngự đóng lại.
Ngay tức khắc, Huyết Minh chỉ cảm thấy từ sâu trong linh hồn chịu đến xung kích. Đầu óc mê muội, giống như muốn ngất đi. Trước mắt trắng xóa, không nhìn thấy gì nữa. Phải mất vài giây sau, não hải của hắn mới từ từ bình ổn lại.
Nhưng rất nhanh, hắn cũng nhận ra trạng thái của bản thân lúc này, giống như có phần...quỷ dị. Bởi vì ngoại trừ đôi mắt và lỗ tai có thể sử dụng được ra, thì tất cả bộ phận khác trên cơ thể đều không còn nghe theo hiệu lệnh của hắn nữa.
"Bên trong như thế nào rồi..."
Âm thanh lãnh tình truyền vào tai, lập tức khiến tâm thần Huyết Minh chấn động. Quả nhiên, theo thị giác nhìn lại, trước mặt hắn xác thực đang đứng một thân ảnh lãnh cuồng, ngạo nghễ. Rõ ràng chính là bản thân hắn lúc còn ở Hồng Hoang!
Chưa để Huyết Minh ngừng rung động, hắn liền nghe thấy thân thể mà bản thân đang "sinh sống" mở miệng, vui sướng khi người gặp họa nói:"Đế tôn, sau khi Quân Tam rời đi. Quân Mặc liền bị Cao Quyền sai nô bộc đem nhốt vào trong phòng của gã."
"Có lẽ cho rằng Quân Mặc đã bị dược vật điều khiển, không có lực hoàn thủ. Cao Quyền cũng không có cho người đem hắn trói lại. Nhưng không bao lâu sau, khi Cao Quyền đang chuẩn bị...khụ khụ. Hắn bỗng dưng lại tỉnh dậy."
"..............."
Lúc này, Huyết Minh có thể xác định, linh thức của bản thân chắc chắn đã nhập vào thân thể của Triết Mệnh. Thay vào thị giác và thân phận của y đến cảm nhận mọi thứ!
Kế tiếp, mọi chuyện đều xảy ra giống như đúc với trong ký ức của Huyết Minh. Sau khi nghe Triết Mệnh báo cáo xong, "hắn" cũng không tiếp tục ở lại Cao phủ nữa, mà trực tiếp xoay người rời khỏi.
Mà lúc này, ngoài dự liệu của Huyết Minh, Triết Mệnh cũng không bỏ đi. Ngược lại, cho đến tận khi bóng lưng của "hắn" biến mất ở đằng xa. Y mới nhàn nhã ôm kiếm, quay lưng lại đẩy ra cổng Cao phủ.
Một mùi máu tươi nồng nặc truyền vào mũi, bên trong Cao phủ tựa như tu la tràng đồng dạng, máu tươi bao phủ gót giày, thây xác chất thành từng đống. Dưới "ánh mắt" nghi hoặc của Huyết Minh, Triết Mệnh cứ đi thẳng một mạch vào chính sảnh.
Lúc này, có một thân ảnh đang bị trói chặt trên ghế chủ tọa. Nhìn thấy Triết Mệnh bước vào, hắn liền dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm y. Giống như muốn đem kẻ trước mắt mình xé thành trăm ngàn mảnh.
Quân Mặc? Thấy được Quân Mặc bị trói ở đây, Huyết Minh giống như đã lờ mờ đoán được cái gì. Quả nhiên, ngay sau đó, Triết Mệnh liền mở miệng:"Đừng trừng ta như vậy. Ngươi còn phải cảm ơn ta đã giết đám ô hợp này, đem ngươi cứu ra a."
"Đúng rồi. Ngươi có phải đã nghe hết đối thoại giữa ta và Đế tôn rồi có đúng không? Ngươi không biết khi nãy biểu tình của Đế tôn là có bao nhiêu thất vọng, lạnh nhạt đâu."
"Aiz, ta đã nói rồi mà ngươi không tin. Ngươi chỉ là một món đồ giải trí cho Đế tôn mà thôi. Hiện tại, ngươi tin rồi chứ?" Giọng điệu của Triết Mệnh vô cùng tà ác, không hề quan tâm đến cảm thụ của Quân Mặc.
Lúc này, Quân Mặc đã sớm lệ rơi đầy mặt, con ngươi chằn chịt tơ máu, đồng tử tán loạn, giống như gặp phải nghiêm trọng đả kích mà gầm thét:"Ngươi gạt ta! Lừa đảo, tất cả đều không phải là sự thật! A Minh là hảo hữu tốt nhất của ta, hắn sẽ không đối xử với ta như vậy! Ta muốn gặp A Minh!"
"Xùy...đúng là cứng đầu mà..." Triết Mệnh không thú vị nói. Sau đó lại phiền chán đi tới, không chút lưu sức đá vào sườn mặt của Quân Mặc. Khinh miệt:"Ngươi nghĩ ngươi là ai? Đế tôn là người ngươi muốn gặp là gặp sao?"
Quân Mặc té ngã xuống đất, bắt đầu hướng bên ngoài hộc máu, khớp hàm đều bị đá trật.
"Ta nói này...Ngươi rốt cuộc là từ đâu tới tự tin, cho rằng bản thân có thể làm bằng hữu của Đế tôn vậy a?" Triết Mệnh vừa cảm khái, lại vừa đi tới bên cạnh Quân Mặc, chậm rãi ngồi xổm xuống, bắt lấy sườn mặt hắn, cưỡng ép để hắn nhìn về phía mình. Không quản ánh mắt phẫn hận như muốn ăn tươi nuốt sống mình của đối phương, y liền xùy cười, đùa bỡn.
"Đúng là kỳ lạ a, một nam nhân làm sao có thể trường thành dạng này được chứ? Chẳng trách lão sắc quỷ kia lại có thể coi trọng ngươi. Nương pháo như vậy, đều có thể đi làm đầu bảng tiểu quan."
"Thật đúng là khâm phục Đế tôn có thể chịu đựng buồn nôn lâu như vậy, hạ mình đi làm bằng hữu với hạng nương nương khang như ngươi."
( Tiểu quan: trai bao phiên bản cổ trang.)
( Nương pháo: chỉ con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái.)
( Nương nương khang: ẻo lả.)
"Ngươi câm miệng!" Bị Triết Mệnh dùng ngôn ngữ sỉ nhục vào đúng chỗ đau trong lòng. Hai mắt đỏ ngầu, Quân Mặc lạnh giọng quát, hung hăng đem một ngụm máu phun vào trên mặt Triết Mệnh.
Huyết Minh lúc này có thể cảm nhận được, Triết Mệnh đã bị chọc giận. Quả nhiên, ngay tức khắc, Triết Mệnh liền sa sầm mặt đứng dậy, đá mạnh vào trên bụng của Quân Mặc. Khiến hắn văng ra sau, lưng đập vào trên ghế gỗ, đem ghế đều đụng vỡ.
"Nếu ngươi đã muốn chết như vậy. Ta đây liền sẽ cho ngươi thật tốt hưởng thụ tất cả cực hình của Phục Ma môn!"
Ở Phục Ma môn, bởi vì tính cách hung ác, Triết Mệnh cũng được Huyết Minh bổ nhiệm làm trưởng quản hình đường.
Không ngoài ý liệu, thời gian kế tiếp, Huyết Minh cũng đã lĩnh hội được, lý do vì sao Triết Mệnh lại quản hình đường tốt như vậy. Hơn nữa, tất cả tù phạm dù là tử sĩ, hay nhân vật cùng hung cực ác, chính nghĩa lẫm nhiên thế nào, chỉ cần bị Triết Mệnh dụng hình tra khảo, chưa đến nửa khắc đều sẽ không chịu đựng nổi mà đem 18 đời tổ tông đều khai ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...