Bị một đám đệ, muội cười trộm. Y Dạ liền mất mặt xấu hổ gần chết. Theo bản năng nhào vào lòng của Kỉ Tình, kém chút khóc ngất.
Mà cũng nhờ vậy, hắn mới không nhìn thấy được khóe miệng cứng ngắc của Kỉ Tình đang chậm rãi câu lên, nụ cười dịu dàng lại sủng nịch.
"Có một câu hỏi chung mà rất nhiều người đều muốn biết. Xin hỏi, tại sao mỗi khi nhi nữ của người được 10 tuổi, người đều sẽ đem bọn họ vứt vào một thế giới khác, không màng đến vậy a?"
"Ngươi muốn nghe lời thật lòng hay giả dối?" Huyết Minh nhướng mi, ngoài ý muốn nghi vấn.
Là người chủ đạo, Giang Thuần đương nhiên sẽ nghe theo công chúng. Ôn thanh tế ngữ xác nhận:"Đương nhiên là lời thật lòng!"
"À..."
"Ta hỏi ngươi, ngươi có bao giờ đem bóng đèn công suất lớn treo ở trước mắt mình hay không a? Ta ghét trẻ con, đặc biệt là hùng hài tử. Cho nên, ngươi hiểu?"
Một đám bóng đèn công suất lớn nào đấy:..................
Cho nên, bọn họ là bị ghét bỏ đúng không? Rốt cuộc bọn họ có phải là thân nhi tử của lão cha hay không a!!!
( bóng đèn: Thuật ngữ có ý nghĩa tương tự với kỳ đà cản mũi. Cản trở người khác tú ân tú ái.)
Mang theo suy sụp, Giang Thuần có phần chán nản hỏi:"Nếu nhi nữ của ngươi sinh tôn tử cho ngươi. Ngươi nghĩ, ai sẽ là người nuôi dưỡng?"
( tôn tử: cháu.)
"Con của kẻ nào, kẻ ấy dưỡng." Huyết Minh nói bằng giọng hiển nhiên.
Giang Thuần theo bản năng liếc nhìn Tần Tranh cùng với thê tử đang nâng cao bụng của hắn một cái. Phát hiện đối phương đang dùng ánh mắt van xin nhìn mình. Nên liền cắn răng, cố câu lên khóe môi hỏi tiếp:"Thế nếu như phụ mẫu bọn họ không muốn nuôi đâu?"
"Có thể đưa cho thúc thúc, a di, bá bá."
Nghe thấy lời này của Huyết Minh, chúng nhân liền đồng loạt lắc đầu. Đùa sao? Ngươi không muốn nhi nữ trở thành bóng đèn liền đem vứt cho người khác? Chúng ta cũng giống ngươi a, đều là phu thê tân hôn ngọt ngào. Ai lại muốn đem bóng đèn mang về chứ?
Tần Tranh:..................
Tần Tranh: Có lẽ ta là được nhặt về từ trong bãi rác a. Các ngươi không nhận nhi nữ của ta thì thôi, hà tất gì phải trừng ta như vậy?
Ngay khi Giang Thuần chuẩn bị nói tiếp, thì một âm thanh sang sảng, cợt nhã đã vang lên, ý cười sâu đậm:"Kẻ nào không muốn nhi nữ liền cứ vứt hết sang đây cho ta. Ta nuôi."
Nhìn thấy người tới, cùng với câu nói của đối phương. Sắc mặt Tần Tranh + Dịch Thủy Hàn liền chìm nghỉm: Nói vậy, chẳng phải hai người bọn ta là bị vứt bỏ hay sao!!!
"Lăng bá bá! ( Nghĩa tổ phụ! Sư tôn! Thối lão đầu! Lăng Phàm!)"
( Tổ phụ: Ông.)
"Các ngươi đang làm gì vậy?" Lăng Phàm xòe ra chiết phiến "Vạn giới đệ nhất mỹ nam" của mình. Không chút mặt mũi mò tới, tò mò hỏi.
Theo sau đó, Giang Thuần liền đem mọi chuyện kể cho hắn nghe. Nhìn thấy thần sắc nhộn nhạo, muốn góp vui của hắn. Huyết Minh liền lập tức ngăn lại, nghiêm mặt phất tay:"Đủ rồi. Đại bá phụ của các ngươi sắp nấu mì sợi xong rồi, chúng ta đi."
Biết rõ tính cách sợ thiên hạ không đủ loạn của Lăng Phàm, đám nhi nữ đều vô cùng tán đồng sự quyết đoán của Huyết Minh. Ai làm việc nấy, đem mọi thứ dọn xong, tốp năm tốp ba rời đi.
Thấy thế, Lăng Phàm liền ngây ra, sau đó vội hô hoán:"Uy, uy, các ngươi sao có thể như vậy a. Này!"
Đang tức giận, bỗng dưng phát hiện một thân ảnh đi ngang qua. Con ngươi hơi chuyển, Lăng Phàm liền ác thú vị bước nhanh, dùng chiết phiến vỗ vai đối phương:"Tam tiểu cẩu. Năm nay vẫn tiếp tục làm cẩu độc thân à? Ăn cẩu lương nhiều năm như vậy, ngươi không ngán sao?"
Tam tiểu cẩu nào đó:............
"Nhắc lại lần nữa, ta có tên, gọi Hứa Bất Quy. Ngươi có thể gọi ta tiểu Hứa, hay lão Tam đều được."
"Còn có, đem việc độc thân của người khác ra nói cũng không khiến ngươi trưởng thành hơn được đâu. Lão cẩu độc thân! Đừng có quên, chúng ta đều như nhau cả thôi."
Lăng -lão cẩu- Phàm:...............
"Nè, Tam tiểu cẩu, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy a? Ta là người độc thân hoàng kim có được hay không? Ngươi mới là cẩu ấy, cả nhà ngươi đều là..."
"Lăng Phàm!"
"Được...được...ta không nói là được chứ gì?" Lăng Phàm yếu ớt đáp.
Huyết Minh lúc này mới thu hồi ánh mắt nguy hiểm. Chuyển sang bảo Dịch Thuỷ Hàn:"Tiểu Thập Nhất, gọi các a di và Trác thúc thúc, Đại bá phụ ra dùng bữa đi."
"Vâng, lão cha."
"Uy, Tiểu Minh Minh, ngươi có phải là quên ta rồi không? Còn có ta nữa a!"
"Lăng Phàm, còn lải nhải bên tai ta, ngươi liền cút!"
"A, nam nhân. Thật là vô tình."
"CÚT!!!"
**Bổ sung thêm cho hôm trước a.
**Lão tam: Hứa Viễn ( Hứa Bất Quy). Bất quy có nghĩa là "không thể trở về", ý để chỉ tình cảm giữa Đoá Đoá và A Minh. Dù cho cuối cùng vẫn ở bên nhau, nhưng tình yêu cũng đã không còn tròn vẹn như ban đầu nữa.
- -Hứa Bất Quy là một đao khách, trảm tình để chứng đạo. Có thể nói là đao cuồng, cả đời chỉ truy cầu đao đạo, luyện cũng là tuyệt tình đạo. Một đống tuổi vẫn chưa có đạo lữ, nên mới bị đặt biệt danh là Tam tiểu cẩu.
**Lão Lục: Cơ Vãn ( Cơ Hàn Khiết). Tỷ này cưới một đầu Ác long gọi Hắc Sát bên dưới vực thẳm Vô Giang. Nhưng quan trọng nhất là, Ác long này là NỮ, là NỮ, là NỮ, chuyện quan trọng nói x3 lần.
- -Hơn hết, trong mối quan hệ bách hợp với Hắc Sát, Vãn Vãn lại là Công! ( mặc dù tên tỷ ấy rất thụ.) Cả hai sống dưới vực thẳm Vô Giang, phiêu diêu tự tại, đôi khi buồn chán lại đi đến Tiên Giới chọc chó một chút. Bị đuổi đánh thì lại trốn trở về.
**Tiểu Bát: Huyết Tư Khả ( Xán Xán): muội muội ruột của Huyết Từ Ca. Ngoại hình nhỏ xinh, gương mặt vũ mị ( đồng nhan cự nhũ trong truyền thuyết...thiện tai thiện tai...).
- -Nàng yêu sư tôn của nàng - Đệ nhất Tiên Tôn của Thượng phàm thiên. Nhưng sư tôn nàng lại thanh tâm quả dục, tu vô tình đạo, vô ưu vô cầu. Nên nàng mới phải tìm cách câu dẫn sư tôn a.
- -Kết cục thế nào thì các ngươi tự đoán đi.
**Hiện tại bổ sung đến đây thôi. Còn lại Tiểu Thập, hôm khác ta sẽ bổ sung sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...