Nhưng rốt cuộc, Huyết Minh vẫn là để Thẩm Điệt trốn thoát. Đây cũng không phải là lỗi của hắn. Chỉ là con hàng này chạy trốn có chút nhanh đi. Vừa mới ngừng lại trong chốc lát, hắn ta đã quay người bỏ chạy, theo cửa sổ lầu hai trốn đi.
Nhìn thấy hắn trốn, Huyết Minh trong nháy mắt liền nổi giận. Đám bảo tiêu trong biệt viện này rốt cuộc là làm ăn như thế nào vậy a! Một người lớn như vậy lén lút chui vào trong, cư nhiên lại không phát hiện ra.
Còn có, đừng trách Huyết Minh vì sao không dùng súng bắn chết Thẩm Điệt...
Đừng nói là súng! Trong phòng của hắn, ngay cả một cây kéo cắt giấy, hay dao gọt trái cây cũng không hề tồn tại!
Cũng không biết Tống Thanh Linh nghĩ gì, cư nhiên lại đem hắn "cách ly" khỏi tất cả những món đồ "nguy hiểm".
Chẳng lẽ là sợ hắn lén lút ám sát nàng? Hay quá mức tuyệt vọng mà tự sát?
Đối với vấn đề này, Huyết Minh cũng không xoắn xuýt quá lâu. Bởi vì chưa đến nửa giờ sau, Tống Thanh Linh đã trở về!
Nàng mặc một bộ chế phục, đúng kiểu soái tỷ trong lòng của vô số nam sinh đã từng ảo tưởng qua.
Nói thật, đối diện với nữ nhân cường thế, bá đạo như vậy, Huyết Minh vẫn là có chút rung động...
Đương nhiên, loại rung động này rất nhanh liền bị đánh phá khi Tống Thanh Linh bất động thanh sắc hỏi hắn:"Chiều nay có chuyện gì vui sao?"
Thiên a! Loại biểu tình này, ánh mắt này, giọng điệu này, tại sao lại khiến hắn có cảm giác lạnh sưu sưu, ẩn chứa vài tia đe doạ vậy...
Nhất định là nữ nhân này đã biết được gì đó. Chả trách khi nãy hắn còn đang suy nghĩ, bằng cách nào mà Thẩm Điệt có thể lặng yên không một tiếng động đột nhập vào "đại bản doanh" của nàng được. Thì ra là do nàng ngầm cho phép, muốn dùng việc này đến thử lòng trung thành của hắn a!
Huyết Minh trong nháy mắt liền hiểu ra chân tướng. Cũng không vạch trần, mà là lựa chọn giả ngu theo nàng. Đem hết mọi chuyện từ khi Thẩm Điệt lẻn vào cho đến lúc trốn đi đều kể ra.
Nghe xong, Tống Thanh Linh cũng không có biểu hiện gì, chỉ qua loa "nga" một tiếng mà thôi. Nhưng trên thực tế, thông qua một chữ này, Huyết Minh có thể nhận thấy được gió xuân phất qua, đem cái lạnh khi nãy cuốn bay không còn.
Hai tháng kế tiếp, Huyết Minh phát hiện Tống Thanh Linh lại càng ngày càng bận rộn. Thậm chí ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng vô cùng thiếu.
Theo lời kể của đám người hầu, Huyết Minh mới biết được, thì ra nàng là đang cùng Thẩm đại soái đấu lên.
Về phần lý do? Đương nhiên là vì tranh giành chính quyền rồi a! Chẳng lẽ còn có thể là vì hắn?
Huyết Minh cũng không cho rằng bản thân có "giá" cao như vậy. Tự mình đa tình là bệnh, phải trị.
Không lâu sau đó, Huyết Minh liền nghe được tin Thẩm đại soái bị Tống Thanh Linh thân thủ giết chết.
Ngoại trừ này đó ra, Huyết Minh cũng không còn nghe ngóng thêm được gì nữa. Bởi vì có một kiện đại sự sắp sửa xảy ra. Đó chính là...2 tháng sau, hắn muốn kết hôn!
Đúng vậy. Về phần đối tượng, có thể là ai ngoài Tống Thanh Linh hay sao?
Ngày "lên kiệu hoa", Huyết Minh mặc một bộ tây trang màu trắng. Túi áo gắn vào một đoá hoa hồng trắng. Dung mạo tuấn mỹ, mang theo thần sắc đạm nhiên.
Huyết Minh vừa bước xuống xe, phát hiện trước lễ đường đã tụ tập một đám người. Có binh sĩ, có thượng lưu chi nhân, thậm chí còn có không ít truyền thông, báo chí.
Ở trong đám người, Tống Thanh Linh mặc một bộ lễ phục cách tân. Mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn xem hắn.
Tràng cảnh này, khiến Huyết Minh không khỏi hoảng hốt, phảng phất như đã từng nếm trải qua vô số lần.
Theo bản năng, hắn cũng mỉm cười đáp lễ, triều hướng nàng đi tới.
Xuyên qua đám người, dư quang của Huyết Minh bỗng dưng lại rơi lên thân của một nam nhân. Bởi vì hắn ta đang giơ lên súng ống, chỉa vào đầu của nàng.
Đại não gần như chưa kịp suy nghĩ, thì thân thể đã lập tức làm ra phản ứng. Hắn gào lên một tiếng, liền trực tiếp chạy về phía nàng.
"Bằng"
Tiếng súng vang lên vô cùng chói tai. Hắn ôm chặt lấy Tống Thanh Linh, thế nàng chắn lấy một súng này.
Viên đạn đâm vào lồng ngực của hắn. Mà nàng, đồng dạng cũng là.
Trước khi mất đi ý thức, ngũ quan của hắn vẫn còn bắt giữ đến tiếng gào rống điên dại của Thẩm Điệt. Còn có hình dung của nữ nhân đang ánh vào trong mắt mình.
Tống Thanh Linh từ trong lòng ngực của hắn giãy giụa ra. Hai tay nàng ôm lấy đầu của hắn, lộ ra luống cuống khôn kể.
Máu tươi của hắn, cứ vậy nhuốm hồng váy cưới của nàng.
Hắn không biết kết cục của Thẩm Điệt sẽ là gì.
Cũng không biết Tống Thanh Linh có đau khổ, khóc lóc trước cái chết của hắn hay không.
Nhưng hắn thì có.
Nước mắt không khống chế được tràn ra khóe mi.
Móa nó! Để ngươi nhiệt tình, để ngươi thay người chắn đạn!
Lần này là ăn đạn thật rồi! Để cho ngươi làm anh hùng a!
Một kiếp này, Huyết Minh sống đến vô cùng uất ức. Căn bản là không động thủ, động cước được gì cả.
Hắn thề, kiếp sau cho dù có chết, cũng phải chết một cách oanh oanh liệt liệt. Ngàn vạn không thể vì nữ nhân mà chết một lần nữa.
**Kịch trường sau màn:
- -Nhóc: A Minh, ngươi tại sao lại chắn đạn thay U Linh tỷ tỷ a?
- -Huyết Minh:.........
- -Huyết Minh: Bản năng thân thể.
- -Nhóc: /xảo trá/ Ồ...Thật vậy sao? Xem ra... cơ thể của ngươi thành thật hơn miệng của ngươi rất nhiều rồi nha... (○゚ε゚○)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...