Thế nhưng, làm Lâm Nguyệt Thiền không ngờ tới chính là, trước khi tan biến, Thiên Tu bỗng dưng lại mắt lạnh xem nàng. Trở tay chính là một luồng ma khí biến hóa thành mũi tên, xuyên qua cỗ khí tức bao trùm kia mà đâm thẳng về phía nàng.
"Lừa gạt ta, chết." Lại là âm điệu không chứa cảm tình.
"Không..." Đồng tử hung hăng siết chặt, Lâm Nguyệt Thiền theo bản năng muốn né tránh. Nhưng bởi vì vòng tròn bảo hộ, nàng căn bản là không có cách nào tránh thoát được. Cho nên, mũi tên nhuộm lấy ám sắc liền thế không thể đỡ xuyên thấu qua vòng tròn, đem nàng đâm xuyên, đính thẳng vào trên mặt đất.
Cùng lúc, cơ thể Thiên Tu trực tiếp hòa tan vào trong luồng khí tức này. Theo sau đó, không gian xung quanh cũng bắt đầu biến hóa trở về. Cỗ uy áp chấn động nhân tâm kia đang dần dần tan biến. Mà hộ thuẫn trên đỉnh đầu Huyết Minh cũng liền nhợt nhạt tiêu tan.
"Hệ thống, vừa mới là thứ gì?" Huyết Minh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nóc phòng lúc này đã sớm bị đánh thành mảnh vụn. Khung trời tối đen như mực đập vào mắt của hắn, giống như còn có một cái lỗ thủng to gần vài trượng đang chậm rãi khép lại.
[ Thần phạt.] Hệ thống vẫn còn từ trong khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần. Lời ít ý nhiều đáp lời.
"Là "Thiên Tu" gây ra sao? Bởi vì ta muốn tổn hại phân thân của hắn, cho nên liền tới răn đe ta?" Nghĩ nghĩ, Huyết Minh liền có điều suy đoán. Chỉ là, hắn lại có phần hiếu kỳ, bản thân có hệ thống bảo vệ, vậy thứ bảo vệ Lâm Nguyệt Thiền và Trác Thiên Hạo sẽ là gì?
[ Là Thiên đạo.]
[ Bắc Tư Thiên là phân thân của Thiên Tu, chứa đựng một phách của hắn. Nếu ban nãy ký chủ thành công hấp thụ hết tàn ảnh của Bắc Tư Thiên, thì sẽ khiến cho linh hồn của Thiên Tu gặp phải tổn thương. Cho nên hắn mới gấp gáp sử dụng Thần lực, làm trái với quy tắc mà ban xuống thần phạt.]
[ Sức mạnh của thần phạt sau khi xuyên qua hai cái thời không đã bị giảm bớt hơn 99%. Nếu không, thần phạt trực tiếp giáng xuống mà không trải qua giảm xóc, thì e rằng Thương Lang đại lục sẽ bị đánh tan thành mây khói.]
[ Cũng may là có thiên địa quy tắc áp chế...] Nói tới đây, hệ thống cũng không khỏi thở phào cảm khái nhân sinh thật là tươi đẹp.
Thế nhưng, nghe thấy lời giải thích này, Huyết Minh không cấm nhíu chặt mi tâm. Nghi vấn được giải trừ hơn nửa. Nhưng sau đó, hắn lại ngưng trọng hỏi hệ thống:"Hệ thống, ngươi thật sự không thể cho ta biết thông tin chính xác của Thiên Tu được hay sao? Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng a."
[...............]
[ Aizz, cũng không phải là hệ thống không muốn nói cho ký chủ. Nhưng ngặc nỗi, hiếu kỳ về tao ngộ của Thần chính là đại bất kính. Phàm nhân muốn tính số mệnh của thần linh, là sẽ tao trời phạt. Thậm chí còn kinh khủng hơn việc tiết lộ thiên cơ.]
[ Điển hình, ta ví dụ một chút cho ký chủ. Thiên Tu, là vị Chân Thần thứ 6 trên Phong Thần lục, niên hiệu là Vĩnh Sinh Thần. Hắn có khả năng khống chế sinh tử luân hồi...]
"Đủ." Cảm giác trong cõi u minh đang mách bảo điều gì đó, Huyết Minh không khỏi can ngăn. Hắn có cảm giác, nếu để hệ thống tiếp tục nói đi xuống, thì bản thân nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử, hao hết thọ nguyên. Loại cảm giác này, là khi nghe thấy cố sự của Lăng Phàm cũng chưa từng cảm nhận được qua.
[ Lăng Phàm là một cái ngoại lệ. Do hắn ngầm cho phép, đem tao ngộ của mình làm thành cố sự rải rác ra khắp mọi nơi, cố ý trang bức. Cho nên người bình thường dù có biết được quá khứ của hắn, cũng sẽ không gặp phải phản phệ gì.]
[ Hơn nữa, ký chủ cũng không cần lo lắng. Vĩnh hằng đại đạo đều có pháp tắc của nó. Có một số pháp tắc, là cả Chân Thần cũng không thể đánh vỡ được. Mà Thiên Tu dám thẳng thừng làm trái quy tắc, nhúng tay vào chuyện của Phàm giới, đem thiên khung xé rách ra. Thì nhất định cũng sẽ gánh chịu trừng phạt. Ít nhất là trong thời gian tới, hắn sẽ không có thời gian rảnh rỗi đi tìm ký chủ gây sự.] Hiếm khi được dịp an ủi Huyết Minh, hệ thống liền nhu nhu thanh.
Được hệ thống an ủi, Huyết Minh cũng điều hoà xong tâm trạng bất ổn. Kỳ thực, hắn là bị tập kích bất ngờ nên có phần sốc mà thôi. Cũng không có lo âu bao nhiêu. Dù sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cùng lắm thì bồi mệnh thôi, cũng không phải là chưa từng "chết" qua. Đương nhiên, lần này nếu chết là sẽ chết thật.
[ Đinh, nhiệm vụ ẩn giấu hoàn thành. Khen thưởng: 10.000 Điểm phản diện.]
"Ngươi, ngươi có sao hay không?"
Ngay khi Huyết Minh muốn tra xét một đợt thuộc tính tự thân. Thì bên tai liền truyền tới âm thanh nôn nóng của Trác Thiên Hạo. Chỉ thấy, Trác Thiên Hạo lúc này đang phủi đi tro bụi bị cuốn bay xung quanh mình. Mặt mũi lấm lem phóng đến bên cạnh hắn. Bởi vì hai tay bị trói, nên hành động vẫn còn chút bất tiện.
Nhìn thấy Huyết Minh đứng ngây ra đó, trên người dính đầy máu tươi cùng bụi đất. Trác Thiên Hạo liền sợ hãi không nhẹ. Ban nãy, hắn cứ cho rằng kẻ này sẽ trực tiếp bị đánh chết rồi chứ. Lúc đó, đầu óc của hắn đều đã trống rỗng một mảnh, hô hấp gần như ngưng lại, phảng phất như sắp chết đi.
"Không sao." Huyết Minh lắc đầu, Cực Viêm huyết mạch đã giúp hắn chữa trị một phần nhỏ nội thương. Mặc dù không phải hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng ít nhất đã lấy lại được một chút sức lực, cũng không đến mức bước nửa chân vào quỷ môn quan như lúc nãy.
Lần này, có lẽ là lần đầu tiên kể từ khi xuyên không qua, hắn chịu phải trọng thương đến mức này.
Áo choàng của hắn đã bị kình khí phá nát, trên mặt nạ xuất hiện một đạo vết rách. Nhưng cũng may là không ảnh hưởng đến việc che giấu thân phận của hắn.
Hắn đảo mắt tìm kiếm thân ảnh bị mũi tên đâm thủng ngực của Lâm Nguyệt Thiền. Phát hiện nàng lúc này đã nằm trong vũng máu, bị vụn gỗ đè lên. Cả người đã cận kề cái chết, chỉ còn sót lại một hơi thở mỏng manh mà thôi.
Không được để nàng chết đi...
Huyết Minh gần như là dùng hết khí lực đi đến bên cạnh Lâm Nguyệt Thiền. Vội vã theo trong giới chỉ lấy ra đan dược chữa thương mà Âu Dương Thụy đưa tặng. Cũng không quản nhiều, nhét vài viên vào trong miệng của nàng. Chỉ mong muốn nàng sống sót.
[?????] Hệ thống nhanh chóng hóa thành một cái bóng đen treo đầy dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu. Ký chủ đang làm cái quái gì vậy?
Đừng nói là hệ thống, ngay cả Trác Thiên Hạo cũng tràn đầy hoài nghi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...