Lúc này, trước mặt Huyết Minh đã tụ tập khoảng 50 mươi con yêu thú, thuộc về hai tộc Hắc Biên Bức và Cự Phong Lang. Với thực lực hiện tại của hắn, thì cũng chỉ có thể triệu hồi được từng này yêu thú mà thôi.
Đám yêu thú bây giờ đều đang ngoan ngoãn phục tùng, ở bên dưới gốc cây chờ đợi mệnh lệnh của Huyết Minh. Loại cảm giác sùng bái cùng kính sợ kia, đơn giản là so với nhân loại biểu hiện ra lại càng phải nhân tính hóa hơn rất nhiều.
Huyết đồng đảo qua bầy thú, Huyết Minh âm thầm gật đầu, cũng không quan tâm đến cái liếc mắt này của bản thân đã gây ra bao nhiêu xung kích cho đám yêu thú kia. Nhận thấy được thái độ cung kính của bọn chúng, Huyết Minh mới bắt đầu dùng thú ngữ trò chuyện với chúng nó. Đồng thời, cũng phân công minh xác cho đợt hành động sắp tới.
Tuân theo mệnh lệnh của Huyết Minh, đám yêu thú liền phân tách ra, hướng về từng phương rời đi. Chẳng mấy chốc, xung quanh nơi đây chỉ còn lại một mình Huyết Minh ngồi đó. Lúc này, vốn định đem yêu khí tán đi, hắn mới phát hiện ra được, linh khí hội tụ trong cơ thể mình giống như lại trướng nhiều hơn một chút.
Việc này cũng tương đối bình thường, bởi vì có được Chí Dương Thể, nên bình thường sau khi cùng nữ nhân hoan hảo, tu vi của hắn cũng đều sẽ có rụt rịt tăng thêm. Thế nhưng, lần này là khác biệt! Linh lực được tăng lên cũng không đơn thuần là gấp đôi bình thường, mà là gấp ba, gấp bốn lần!
Loại tăng phúc như vậy, khiến Huyết Minh cũng cảm thấy có chút khó hiểu. Nhưng rốt cuộc, sau một lúc suy tư, hắn đã lờ mờ đoán ra được. Việc dị thường này cũng không nhất định phải nằm ở bản thân hắn, mà còn có thể là ở trên người Phó Tử Tranh. Nàng có lẽ không chỉ sở hữu Bất Tử Chi Thể, mà còn sở hữu thêm các loại thể chất nào khác cũng không chừng.
Nghĩ tới nữ nhân đó, Huyết Minh cũng không khỏi đắng chát. Người so người, quả nhiên chính là tức chết người a. Bản thân hắn cố gắng lâu như vậy mới có thể đạt được một chút xíu thành tựu như thế này. Nhưng nhìn lại những khí vận chi tử ( nữ) khác, thì hắn mới sâu sắc cảm nhận ra được, xác thật là gánh nặng đường xa mà.
"Không sao. Như vậy chơi đùa lên mới có ý nghĩa a. Nếu cả đám đều yếu bạo, thì còn gì là niềm vui thú nữa chứ? Sống sót đều không còn ý nghĩa nữa." Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên được, bản thân chỉ là một luồng chấp niệm. Nếu một ngày nào đó, thế gian này không còn thứ để hắn đặt làm mục tiêu nữa. Thì có lẽ, đó cũng chính là lúc hắn nên tan biến giữa thiên địa.
[...............] Không hiểu tại sao lại vì ký chủ cảm thấy bi thương. Mong rằng, đợi ngày ký chủ trở thành chí cao vô thượng Thần, báo hết ân cừu, thế gian vẫn còn có thứ gì đó níu kéo hắn lại. Nếu không, nó có linh cảm, ký chủ nhất định sẽ trực tiếp buông tay cũng không chừng.
Khi Huyết Minh còn đang hoài nghi nhân sinh, trong đầu của hắn bỗng dưng lại hơi lóe lên. Đồng thời, một thanh âm nữ nhân tương đối quen thuộc cũng thông qua huyết mạch truyền tới:"Chủ thượng, ngươi vẫn còn tại nơi này chứ? Ngươi ở đâu?"
"Tại, ở trung tầng sơn lâm." Huyết Minh tâm niệm khẽ động, đem vị trí của bản thân truyền cho Sở Vân. Đối với sự xuất hiện của nàng ở chỗ này, cũng không làm hắn quá mức bất ngờ. Dù sao, hắn đã sớm đoán ra được, trong số những kẻ truy lùng bản thân, nhất định sẽ có phía Ma tộc nhúng tay vào. Sở Vân đến, chín phần mười là vì lo lắng cho an nguy của hắn.
Cũng không để Huyết Minh đợi lâu, một bóng người đã nhanh chân đạp không mà đến. Nàng đứng thẳng trước mặt hắn, hơi khom lưng chắp tay, hắc y lướt qua trên mặt đất, lại không nhuốm một hạt bụi:"Thuộc hạ Sở Vân, tham kiến chủ thượng!"
Mấy tháng không gặp, tiểu nữ tử này lại thoái biến vô cùng lớn. Gương mặt trở nên già dặn hơn, thương thế trên mặt đã biến mất vô tung, đem dung nhan tươi đẹp cho hiện ra. Đồng thời, khí chất trên người cũng trở nên vô cùng thâm trầm, lệnh nhân tâm sinh hoảng sợ.
Huyết Minh biết rõ, nàng biến trở thành bộ dạng như hiện tại, nhất định cũng là cùng việc dung nhập Dẫn Hồn Tháp có liên quan. Hiện tại, tu vi của nàng hắn cũng đã không nhìn thấu được. Nhưng từ khí thế phát ra, chí ít cũng là Kiếm Tiên cảnh tầng 3 đi.
"Lâu rồi không gặp a Sở Sở. Mau đứng dậy cho chủ thượng nhìn một chút, ngươi có phải hay không biến mỹ..." Lấy xuống mặt nạ, trên mặt Huyết Minh biểu hiện ra ý cười nồng đậm. Ngay cả giọng nói cũng ẩn chứa lực lượng vô hình, phảng phất muốn đem sự vui vẻ bên trong cho ngưng tụ lại.
Lần nữa gặp lại Huyết Minh, tâm thần của Sở Vân vẫn mãi xao động như lúc đầu, có chút ngượng ngùng liễm mi. Nhưng trong lòng không khỏi có chút cảm giác thành tựu. Xem ra, chủ thượng vẫn rất thích bộ dạng hiện tại của nàng, như vậy thì tốt rồi.
Chỉ có chính nàng mới biết, mấy tháng này, nàng đã trải qua bao nhiêu chuyện. Bái nhập vào Ma cung, trở thành một tên môn đồ tầm thường nhất. Nàng mỗi ngày đều đang cố gắng vươn lên, cẩn thận từng chút một mới có thể leo lên vị trí phó đường chủ như bây giờ, thành công trà trộn vào trong cao tầng của Ma cung.
**Các ngươi đoán xem, sau này ai mới là người níu kéo A Minh lại đây? (99% sẽ đoán sai.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...