Lúc này, theo ôn tuyền đi ra, Ân Như Tuyết đã sớm tâm loạn như ma. Nhưng trên mặt nàng vẫn là nét băng sơn như cũ, không hiện ra một chút dao động nào. Vội vàng đi về phía băng sàn, nàng liền ngồi xếp bằng lại, Thanh Tâm Chú cũng bắt đầu niệm ra.
Nhưng là, càng niệm, tâm của nàng không những không bình ổn lại, mà lại càng rối loạn trầm trọng hơn. Nàng bất tri bất giác lại nhớ tới, đêm đó, nàng giống như cũng niệm một bài Thanh Tâm Chú này. Sau đó, nàng liền đem hắn đặt ở dưới thân...
Càng nghĩ, Ân Như Tuyết trực tiếp đứng dậy. Gương mặt lạnh lẽo, nhưng lại khiến người ta có cảm giác, nàng giống như...đang tức giận. Không được, Thanh Tâm Chú cũng vô dụng.
Hiện tại, nàng nhất định phải đi ngủ. Bởi vì nàng không dám chắc, một lát nữa khi nhìn thấy bản thân còn tỉnh táo, thì hắn có thể hay không lại đưa ra một số yêu cầu kinh người nữa.
Nằm trên lông hỏa hồ, Ân Như Tuyết vẫn là có chút không quen. Nhưng không biết vì lý do gì, một lúc sau, nàng đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Hơn một khắc thời gian, Huyết Minh mới từ trong ôn tuyền đi ra. Lúc này, đầu tóc của hắn vẫn còn chưa khô hẳn, một số sợi tóc cũng đang rỉ nước. Đem bộ trung y hắn mặc bên ngoài cho thấm ướt.
Liếc nhìn chiếc giường vừa được Ân Như Tuyết mang về. Lại nhìn nàng đang nghiêm chỉnh nằm trên giường băng, Huyết Minh liền không chút do dự đi về phía nàng.
Cho nên, chờ khi Ân Như Tuyết đang mê mang chìm vào giấc ngủ. Nàng liền cảm thấy, trong ngực giống như lại nhiều ra một thứ gì đó ấm áp. Ngay tức khắc, cơn buồn ngủ của nàng lập tức tiêu tan ngay.
Chỉ thấy, trong ngực của nàng lúc này đã nhiều thêm một mái đầu đen như mực. Bên trong vòng tay cũng xuất hiện một người, khiến cho nàng nheo mắt dò hỏi:"Ngươi đang làm gì? Đi xuống."
Thế nhưng, người này giống như là chết rồi đồng dạng, không thèm nhúc nhích mảy may. Khi bị nàng quát lớn, hắn mới hơi uất ức ngẩng đầu, sụt sịt nói:"Sư...tôn, đừng đuổi ta đi có được không? Ta thật nhớ mẫu thân... Lúc trước, mẫu thân cũng thường ôm ta ngủ thế này..."
Vốn dĩ còn muốn phát tác một chút tính tình, nhưng khi nhìn bộ dạng mềm yếu này của Huyết Minh. Ân Như Tuyết cảm thấy, nếu bản thân đem hắn đuổi xuống, thì đó chính là tội ác tày trời. Vì vậy, mấy lời nói sắp ra miệng, rốt cuộc vẫn là nuốt trở về.
"Sư tôn... Lúc ta còn nhỏ, tình cảm của phụ thân và mẫu thân ta đều rất tốt, bọn họ đều rất yêu thương ta. Thế nhưng, năm đó, ta bốn tuổi, sau một cơn bệnh nặng, mắt của ta đã trở nên mù lòa, không nhìn thấy gì nữa. Kể từ đó, sau vài lần cãi vã với mẫu thân, phụ thân ta cũng không còn đến thăm ta nữa..."
"Tính tình của mẫu thân cũng ngày càng trở nên lạnh lùng, nghiêm khắc. Bà rất ít quan tâm hay lo lắng cho ta. Trong lúc ta bệnh nặng, cũng là một tay Thôi ma ma chăm sóc..." Không bị Ân Như Tuyết phản đối nữa, Huyết Minh lại càng rúc vào người nàng. Đầu cũng vùi sâu vào trong ngực của nàng, nghèn nghẹn nói tiếp.
"Không lâu sau, phụ thân ta cưới thêm rất nhiều a di. Thôi ma ma nói, bọn họ đều là mẫu thân của ta, ta phải gọi là di nương. Nhưng là, mỗi khi ta gọi như vậy, mẫu thân đều giống như rất không vui. Bà nói với ta, bọn họ đều là hồ ly tinh biến thành, bảo ta tránh xa bọn họ một chút..."
Mới đầu, giọng nói Huyết Minh vẫn còn hơi nhỏ, nên Ân Như Tuyết vẫn chưa nghe rõ được hắn nói gì. Nhưng một lát sau, nàng mới biết được, thì ra hắn là đang tự kể lại quá khứ của hắn!
"Sau đó, nhị di nương mang thai, ta có thêm một cái nhị đệ, người trong phủ đều rất vui mừng. Ta nghĩ, mẫu thân của ta cũng như vậy, bởi vì không lâu sau, bà đã bắt đầu chuyển biến, bắt đầu tiếp xúc nhiều hơn với ta. Bà thuê phu tử ở khắp nơi, để ta học cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú. Học võ, học cưỡi ngựa, học lễ nghi, học cách chưởng quản sự vụ, cách buôn bán,... Mọi thứ đều phải học."
"Mẫu thân rất nghiêm khắc, bà đối với ta có yêu cầu rất cao. Bà nói rằng, ta thân là đích trưởng tử, mọi thứ nhất định đều phải giỏi hơn thứ tử gấp trăm, gấp ngàn lần. Bởi vì Từ gia sau này, nhất định phải từ ta đến chưởng khống..."
Xưng hô của Huyết Minh, bắt đầu chuyển biến từ "đồ nhi" thành "ta". Giọng nói cũng ẩn ẩn cuộn trào sự vui mừng, giống như đứa trẻ nhặt được kẹo:"Kể từ khi ta được phu tử khen ngợi, thì sau 1 năm, đó là lần đầu tiên phụ thân đến thăm ta. Đó cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy mẫu thân hiền dịu như ở 1 năm trước. Bọn họ giống như đều trở lại trong ký ức của ta..."
"Mặc dù không biết vì sao ta biểu hiện tốt thì phụ mẫu sẽ hòa hảo với nhau. Nhưng sau đó, ta vẫn cố gắng thể hiện ra hết mọi khả năng của mình. Phụ thân cũng thường xuyên ghé sang thăm ta và mẫu thân. Sáu tuổi năm ấy, mẫu thân sinh cho ta một cái muội muội."
**Xin lỗi các tình iu nha, hôm kia không biết trang web bị lag hay sao ta không biết, nhưng ta không thấy được gần 10 đầu bình luận của mọi người. Đến tận chiều qua mới thấy và rep được, thành thật xin lỗi.
**Sẵn bật mí cho mọi người luôn nhé, một khoảng thời gian nữa, sư tôn sẽ tìm cách "trị khỏi" mắt cho A Minh. Hắn sẽ không "mù" luôn đâu nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...