Có lẽ cảm nhận được sự quyết liệt của Quân Mặc, Quân Tam liền chuyển đổi mục tiêu sang người Quân mẫu đang đứng bên cạnh. Bắt đầu gào khóc bò về trước, ôm lấy chân của Quân mẫu. Mặt mũi vốn đã bình dị của ông, nay lại càng thêm khó coi:"Nương của Mặc nhi, ngươi mau khuyên hắn một chút đi a. Nếu hắn không giúp ta, ta sẽ chết mất thôi..."
Rõ ràng, Quân Tam là đang nhìn trúng sự mềm lòng của Quân mẫu. Đúng như dự đoán, sau khi nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của ông. Trên mặt Quân mẫu đã bắt đầu hiện lên một tia dao động. Cuối cùng, bà liền hít sâu một hơi, có phần đắn đo nói với Quân Mặc.
"Mặc nhi, ông ấy là cha của con mà. Nếu không...con giúp ông ấy một lần này đi. Dù sao cũng chỉ là ký một tấm giấy bảo đảm, cũng không...tổn hại gì cả..."
Sau khi nói xong, Quân mẫu liền xấu hổ rụt rụt cổ rồi cúi đầu, tiếp tục giảm bớt sự tồn tại của mình. Nghe thấy lời nói của bà, Quân Mặc đã "ba" một cái mở mắt ra. Giống như có phần không dám tin tưởng nhìn bà chầm chầm. Lại nữa, đây là lần thứ bao nhiêu mẫu thân hắn đứng về phía lão ta rồi? Chẳng lẽ sau biết bao nhiêu chuyện mà lão ta đã gây ra cho bà. Ngay cả một tia oán hận, bà cũng đều không có sao?
"Nương!!!!" Trong mắt hiện ra một chút thất vọng, lại có một chút tức giận. Quân Mặc liền oan khuất gọi một tiếng trong vô tận bất lực. Bởi vì hắn biết, nếu bản thân đồng ý, thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Nếu hắn đồng ý ký giấy bảo đảm cho cha hắn, thì số tiền nợ đó sẽ trực tiếp trút lên đầu của hắn. Cả người hắn đều sẽ bị nhún vào trong bùn, 1000 lượng, đây là con số mà cả đời này, hắn có lẽ cũng sẽ không bao giờ có thể trả được. Và nếu hắn không có đủ khả năng để trả nợ, người tiếp theo bị chặt tay, sẽ là hắn.
Nghe thấy tiếng gọi gần như thét lên của Quân Mặc. Quân mẫu run lên một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn. Đôi mắt đẹp đầy nếp nhăn của bà, cũng phủ lên một tầng sương. Mang theo vẻ cầu xin:"Mặc nhi..."
"Mặc nhi, Mặc nhi, con nghe cha nói, cha đã thật sự hối cải rồi. Cha xin lỗi, cha xin lỗi, từ trước tới giờ đều là lỗi của cha. Cha nhất định sẽ ăn năn hối cải, một lần nữa làm người mà... Mặc nhi, xin con giúp cha một lần cuối cùng đi mà!!!!"
Cảm thấy củi lửa cũng đã không sai biệt lắm, chỉ còn thiếu duy nhất một ngọn đông phong. Quân Tam liền lập tức ba chân bốn cẳng bò đến bên cạnh của Quân Mặc. Bàn tay đen đuốt bám chặt vào trên y phục của hắn, trên mặt đều tràn đầy vẻ ăn năn hối lỗi.
Nhìn lấy hai người, một là cha, một là nương của mình. Mắt của Quân Mặc liền khẽ khép lại. Cuối cùng, thiên ngôn vạn ngữ ra khỏi miệng của hắn. Cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài đáp ứng:"Không có lần sau."
"Được, được, cha thề, đảm bảo sẽ không có lần sau..." Gật đầu như gà mổ thóc, Quân Tam tươi cười hứa hẹn.
Đúng vậy, làm sao lại có lần sau được? Nhi tử của ông sắp trở thành lam nhân bên cạnh Cao lão gia rồi a. Làm một người "nhạc phụ" như ông, làm sao có thể thiếu nợ người ta được nữa đây? Khi nào hết tiền, cứ đến tìm Quân Mặc đòi là được.
Nghĩ đến quãng thời gian vui vẻ bản thân sắp được trải nghiệm. Quân Tam càng nhìn cái dung mạo ẻo lả của nhi tử nhà mình lại càng cảm thấy vừa mắt. Gương mặt già nua của ông liền khẽ nheo lại, gấp gáp hỏi:"Mặc nhi, vậy hiện tại chúng ta liền đi?"
Cẩn thận quan sát Quân Tam một chút, nhưng khi nhìn đến bộ dạng chờ mong của Quân mẫu. Quân Mặc vẫn là thu hồi tầm mắt. Từ trên chiếc ghế gỗ đứng dậy, lại đưa tay đem Quân Tam đỡ lên:"Được. Vậy thì đi thôi."
- -------------------------
Một đường đi theo bên cạnh Quân Tam, từ trong ngõ nhỏ đi ra. Hai phụ tử bọn họ lại theo đường lớn đi ngược về trung tâm huyện thành. Lúc này, mặt trời đã lên cao, một số sạp rau củ cũng đều được người bán dọn vào. Đường phố cũng không còn sự náo nhiệt như lúc đầu nữa.
Lại đi khoảng một nén nhang, Quân Mặc liền đi đến trước cửa một tòa phủ đệ. Với ánh mắt thiển cận, hạn hẹp của hắn. Hắn chỉ biết, từ nhỏ đến giờ, đây là ngôi nhà to nhất mà hắn từng nhìn thấy.
Vách tường được quét vôi rất mới, cửa lớn uy nghi đặt hai con sư tử đá ở trước. Ở phía trên cổng lớn đỏ tươi lại đặt một tấm bảng gỗ có ghi hai chữ "Cao gia". Liếc mắt một cái cũng có thể cảm giác được khí khái tràn đầy.
Cũng không nhìn Quân Tam đang chậm rì rì đi ở bên cạnh một cái. Quân Mặc đã trực tiếp đi thẳng về phía trước. Mà nhìn thấy phụ tử bọn họ, hai tên lính canh ở trước cửa liền quay đầu nhìn nhau một cái. Một tên trong đó liền gật đầu đi về trước, đến trước mặt của bọn họ rồi cúi chào:"Quân công tử, lão gia đã chờ ngài nãy giờ. Mời ngài cứ đi thẳng vào trong ạ."
"Đa tạ..." Nhíu mày, Quân Mặc vẫn là gật đầu đa tạ. Nhưng hắn có cảm giác, cách hành xử của tên lính canh này rõ ràng là có gì đó không ổn. Biểu hiện của kẻ này đối với hắn, không phải là có điểm tốt quá mức hay sao?
Nhưng rồi, Quân Mặc vẫn là lắc lắc đầu đem đám suy nghĩ loạn thất bát tao trong đầu quăng đi hết. Có lẽ là do gia nô của Cao gia này được dạy dỗ không tồi mà thôi. Vì vậy, hắn liền trầm mặt, cúi đầu đi thẳng vào trong cửa lớn.
Ở một bên, bị tên lính canh này phớt lờ. Lại nhìn thấy kẻ này cư nhiên lại cúi đầu, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn mình. Trong lòng Quân Tam cảm thấy rất không thoải mái. Cuối cùng, ông liền vểnh mặt lên trời, chắp tay ra sau lưng, bắt chước theo bộ dạng của đại lão gia. Hừ lạnh một hơi, dáng đi kỳ dị đi về trước.
"Hừ, đám chó giữ cửa. Đúng là mắt chó nhìn người thấp." Lúc đi ngang qua cửa cổng, Quân Tam còn không quên hung hăng trừng mắt tên lính canh còn lại một cái. Rồi mới đi thẳng vào trong.
**Sau khi nhận được 1 số ý kiến, Nhóc quyết định sẽ sửa lại văn phong lần 2. Sau lần sửa này, ai còn có ý kiến gì về văn phong của ta, là ta vả cho tét mồm nha. Được voi đòi tiên cũng có giới hạn của nó thôi chứ!
**Bởi vì tác giả cũng là con người mà, có chủ kiến riêng của mình. Chứ đâu phải máy tính, muốn đổi hệ điều hành từ Windows XP sang Windows 10 là đổi được đâu?
**Cái gì cũng vừa vừa phải phải, có điểm mấu chốt của nó thôi chứ? Lúc đầu thì nói thích văn phong của ta, bây giờ lại bắt đầu chê khen này nọ. Ủa, gì mà ngộ vậy. Thấy ta dễ dãi quá ha gì?
**Nếu mỗi một phân đoạn nào cũng miêu tả như dưới, rồi mỗi một biểu cảm của từng nhân vật phụ đều phải diễn tả sắc nét, thì thôi ta cứ đổi tên truyện từ Huyết Viêm Đế Tôn thành Cô dâu 8 tuổi luôn cho rồi đi.
- -Theo văn phong của ta: Làn gió phất qua, cuốn theo một chiếc lá rơi xuống mặt đất.
- -Theo văn phong dài dòng: Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua trong không khí, đem chiếc lá xanh ươm trên ngọn cây cao cũng níu kéo theo cùng. Cuốn lá đứt đoạn, chiếc lá cũng lìa xa khỏi cây. Theo làn gió, bay vào trong không khí rồi lại nhẹ nhàng rơi rụng xuống nền đất lạnh lẽo.
**Ủa, rồi làm màu vậy chi vậy? Bộ đọc giả từ nhỏ tới lớn chưa từng nhìn thấy lá rơi hay là không biết lá rơi là như thế nào nên không trù tượng ra được mà phải viết như vậy? Quá đáng lắm luôn á.
**Tính ta là vậy, rất thẳng, nghĩ gì nói đó. Nên nếu những lời này của ta khiến cho đọc giả nào phật lòng, vậy thì ta xin chịu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...