"Quân Mặc, vài ngày nữa, ta sẽ đi."
Nghe thấy câu nói của Huyết Minh, chỉ vừa mới rót xong một chén rượu cho hắn. Bàn tay cầm lấy bình rượu của Quân Mặc liền lập tức run lên. Một lúc lâu, dưới cái nhìn của Huyết Minh, Quân Mặc mới ách thanh hỏi:"Ngươi đi đâu, bao giờ trở về?"
"Đi về nơi vốn thuộc về ta a. Về phần khi nào trở về...Ta sẽ không trở lại nữa." Lẳng lặng thu hồi tầm mắt, Huyết Minh cầm lấy chén rượu, không chút do dự uống cạn. Rượu vừa uống vào, liền cảm thấy một mùi hương hoa đào thấm đẫm trong khoang miệng. Có chút ngọt, cũng có phần đạm thanh. Loại rượu hoa đào này, độ cồn cũng là vô cùng thấp. Đối với Huyết Minh mà nói, căn bản là giống như uống nước trái cây mà thôi.
Cạch, rót đầy chén cho mình. Quân Mặc liền thô bạo đặt mạnh bình rượu xuống đất. Nhưng bởi vì cúi đầu, nên biểu cảm của hắn cũng may mắn tránh khỏi ánh mắt của Huyết Minh. Vì vậy, Huyết Minh hí hửng nói tiếp.
"Đừng quan tâm ta như vậy. Đã là tiệc, thì phải tàn thôi. Đợi đến ngày mai ngươi sẽ thành nhân, sẽ có thê tử, có nhi tử, có gia đình của riêng ngươi. Như vậy ngươi sẽ không còn thời gian đếm xỉa đến ta nữa."
Mặt trầm như nước, gương mặt tràn đầy vẻ hụt hẫng. Quân Mặc đưa tay cầm lấy chén rượu, học theo Huyết Minh, ngẩng đầu, một hơi đem rượu uống cạn. Nhưng là, rượu vừa vào miệng, đôi mắt của Quân Mặc liền lập tức đỏ lên. Không ngừng "khụ khụ" ho khan, rõ ràng là bị sặc.
Nhíu mày chồm người về trước, vỗ lưng cho Quân Mặc vài cái. Chờ khi hắn ngừng ho khan. Huyết Minh mới giễu cợt hắn một tiếng:"Đừng nói với ta, ngươi là lần đầu tiên uống rượu a."
"Khụ khụ...ta...ta...ta không biết...rượu...khó uống đến vậy..." Lúc này, Quân Mặc chỉ cảm thấy gương mặt chợt nóng. Đầu óc cũng trở nên mông lung chóng mặt. Hai mắt hoa lên, không nhìn rõ được mọi chuyện nữa. Lỗ tai cũng ù ù không ngừng, vô cùng khó chịu.
Nhìn thấy gương mặt của Quân Mặc lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được đỏ lên. Huyết Minh liền biết, tên này, say. Thuộc thể loại tửu lượng vô cùng kém kia, một ly rượu bình thường cũng có thể đem hắn say đến quên trời đất.
Trong khi Huyết Minh quan sát Quân Mặc, ánh mắt mơ màng của Quân Mặc cũng liền nhanh chóng rơi vào trên người hắn. Một đôi mắt đen, lại không có tiêu cự, không ngừng rong ruổi, dạo chơi xung quanh hắn:"A, tại sao lại có đến hai cái Huyết Minh vậy nha..."
Nhìn lấy Quân Mặc đang giơ lên bàn tay, ở trước mặt huơ tới huơ lui. Biểu tình ngốc đến không thể ngốc hơn được nữa. Nụ cười đang treo lên của Huyết Minh, liền dần dần thu hồi về. Lạnh nhạt tự mình rót lấy một ly rượu.
Sau một hồi truy tìm nhưng không tìm được đáp án, Quân Mặc lại giống như đã triệt để bỏ cuộc. Sau đó, mới nhìn chòng chọc vào Huyết Minh. Chỉ tay về phía hắn rồi la lên một tiếng tràn đầy thích thú, giống như một đứa trẻ đang khoe khoang.
"Nói ngươi biết...nấc...từ một năm... trước... Ta đã nhìn thấy...mặt của ngươi a..."
Nghe thấy lời nói của Quân Mặc, không có nửa điểm tức giận khi bị vạch trần. Ngược lại, Huyết Minh còn mang theo hứng thú liếc nhìn hắn:"Ngươi làm sao nhìn thấy được?"
"Hả...À...Bên dưới...dưới kia..." Ngốc nghếch ngoẹo đầu, Quân Mặc giơ lên một ngón tay chỉ về phía mặt nước kia. Khiến Huyết Minh cũng quay đầu nhìn theo hướng của hắn chỉ.
Vừa nhìn, Huyết Minh liền cau chặt mày lại. Bởi vì dưới mặt nước phản chiếu. Gương mặt điên đảo chúng sinh của hắn cứ vậy liền hoàn toàn hiện ra, không có nửa điểm dung thân.
Nhưng không lâu sau đó, mi tâm của hắn liền lập tức giãn ra, cười khẽ một tiếng. Là hắn sơ suất a, nhưng không sao, nhờ vậy hắn mới biết được sai lầm mình đã phạm phải. Sau này, chú ý sửa một chút là được.
Có lẽ vì Huyết Minh không để ý đến mình, Quân Mặc lại bắt đầu lẩm bẩm không ngừng. Tiếng có tiếng không, ban đầu Huyết Minh vẫn còn có thể nghe được, sau đó sẽ đáp lời hắn. Nhưng dần dần về sau, âm thanh của hắn liền trở nên càng ngày càng nhỏ.
"Nấc...Nếu ta...là nữ nhân...vậy liền tốt...rồi..."
"Nếu ngươi là nữ nhân, phụ thân ngươi đã sớm đem ngươi đi bán." Huyết Minh lạnh nhạt, không chút lưu tình dỗi trở về. Nhưng lời hắn nói, lại không hề sai chút nào.
"A...Đúng rồi nha. Ta...nấc...rất ghét ông ta. Nếu...ông ta...chết thì tốt...biết bao..."
"Nếu gương mặt của ta, không phải lớn lên như vậy..."
Oán trời oán đất, sau đó, Quân Mặc lại nói sang chuyện khác.
"Huyết Minh...Ta nói...nấc...thật ra, ta...rất rất...thích cưỡi ngựa... Lúc nhỏ...nhìn đám công tử...giàu có...cưỡi...ta thật...nấc...muốn..."
"Ta...cũng rất...thích thỏ a...Còn có... Nấc...Ngươi...Ta rất..."
"........."
"Ầm..." Chỉ thấy, khi Quân Mặc vẫn còn muốn nói thêm gì đó. Cơ thể của hắn, bỗng dưng lại không có chút báo trước nào mà nghiêng về bên trái, ngã xuống đất. Đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở bình ổn. Chứng tỏ hắn đã rơi vào trong giấc ngủ sâu.
"Ngươi rất gì?"
Bất đắc dĩ, Huyết Minh chỉ có thể một người ngồi uống rượu.
**Xin nhắc lại, đây là tình huynh đệ. Là tình huynh đệ!!! ( Hoặc ngươi cũng có thể xem như đơn phương đam.)
**Nếu nghĩ theo 1 hướng khác, tình cảm của Tiểu Quân dành cho A Minh, giống như một con cún con bị người bỏ rơi vì nó mắc bệnh, xấu xí gì đó. Sau đó, lại được một người cưu mang, chăm sóc. Nó yêu thích chủ nhân nhà mình, muốn dành hết đi mọi sự sủng ái của chủ nhân. Và sẵn sàng sống chết với những con vật khác muốn giành chủ nhân với nó.
**Nhưng bởi vì là bản sau của A Minh, nên về sau, hắn sẽ trở nên hắc hóa, biến thái, vặn vẹo-ing. Chiếm hữu dục sẽ càng thêm điên cuồng. Nói dễ hiểu là thuộc kiểu yandere á. Đương nhiên, dấu sao này vẫn là nói sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...