Quả nhiên, đối diện với sự to tiếng của tên đệ tử này, Huyết Minh không chỉ không tức giận mà còn bật cười. Trong chớp mắt, hắn đã đi đến bên cạnh của gã, đem gã níu về phía mình rồi đạp về trước. Đem gã đá đến lộn nhào, lăn vài vòng trên mặt đất.
Trên không gian một trượng mà gã lăn qua, ánh đèn ở đây liền "ba" một tiếng sáng lên. Kế tiếp, một loạt đôi mắt đỏ ngầu cùng với tiếng ma sát "xoàn xoạt" lên trên vách tường cũng theo đó hiện hữu trong đại não của những người ở đây. Dưới bóng tối đen kịt, những đôi mắt này liền lít nha lít nhít một đám. Tỏa ra hàn quang thấu xương.
"Thứ...thứ gì..." Từ trên mặt đất bò dậy, tên đệ tử liền run lẩy bẩy hỏi. Mồ hôi đầy đầu không người lê người về sau, giống như muốn tránh né khỏi cái nhìn của những đôi mắt kia.
"Krit Krit..."
Thế nhưng, chỉ nghe một tiếng rít chói tai vang lên. Từ trong bóng tối liền xuất hiện một đám quái vật bộ dạng dọa người, cao khoảng hai thước. Hai bàn tay sắc nhọn như lưỡi đao, không có mắt nhưng lại có miệng vô cùng rộng. Số lượng ít nhất cũng lên tới trăm con. Tốc độ di chuyển khá nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt của tên đệ tử này.
"Aaa...C...Cứu mạng!!!!!" Hô lên một tiếng, tên đệ tử liền dùng ba chân bốn cẳng bò dậy. Chân như tha mỡ, chẳng mấy chốc đã chạy ngược về phía Ôn Văn.
Bị tràng cảnh kinh khủng trước mắt này làm cho kinh hãi. Ôn Văn cũng không khỏi lùi về sau vài bước, không có nửa phần chần chừ, xoay người bỏ chạy. Thấy vậy, cũng không quản nhiều nữa, Hồng Đỉnh liền chạy theo bên cạnh hắn, quay đầu gọi Trác Thiên Hạo:"Thánh tử, chạy mau!!!!"
Bất tri bất giác, Trác Thiên Hạo liền đưa tay muốn lôi kéo ống tay áo của Huyết Minh cùng đi. Thế nhưng, rơi vào trên bàn tay của hắn chỉ là bội kiếm Hạo Nhiên. Mà Huyết Minh, đã sớm vô tung vô ảnh từ lâu. Há miệng giống như muốn nói gì đó, thế nhưng, đối diện với đám quái vật dày đặc trước mặt mình. Trác Thiên Hạo cũng chỉ có thể cắn răng, theo hướng của đám người Ôn Văn, quay người chạy đi.
"A, xem ra tính cách vẫn còn rất tốt a. Vậy thì có nhân liền có quả đi..." Từ trong bóng tối liếc nhìn đám quái vật chen chúc dưới chân của mình. Huyết Minh liền nhẹ giọng nói ra. Hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt, lại cộng thêm biểu hiện thức thời vừa rồi của Trác Thiên Hạo. Nên hắn quyết định, sẽ thả cho hắn ta một con ngựa. Sống hay chết, vậy liền xem bản lãnh của nam chính đại nhân đi.
"Phần phật" Chư Thần Dực chao lượn trên không trung, Huyết Minh lại một đường bay sâu vào trong hành lang. Một đường này, không biết có phải là thiếu mất "hào quang thù hận" trên người Trác Thiên Hạo hay không. Hắn đi vô cùng bình yên, ngay cả một hòn đá cản đường cũng không có.
Dọc theo đường đi, hai bên vách tường trong tầm mắt của Huyết Minh cũng xuất hiện ngày càng nhiều gian mật thất. Phía trên khắc đủ loại dòng họ của những gia tộc nổi tiếng một thời đã từng theo chân, phụ tá cho các đời Ma thần, danh chấn Thương Lang.
Rốt cuộc, không biết đã bay bao lâu, một luồng ánh sáng chói lóa liền chiếu vào trong mắt của Huyết Minh. Có lẽ do thời gian dài ở trong bóng tối, đôi mắt của hắn vẫn còn có điểm kích ứng đối với ánh sáng. Đợi khi đôi mắt rốt cuộc cũng trở lại bình thường, hắn liền không khỏi nhíu chặt mi tâm.
Chỉ thấy lúc này, hắn là đang lơ lửng trên một tòa đại điện. So với nơi cất giữ Ma thần sử vẫn phải lớn hơn rất nhiều. Nơi nơi đều được khảm nạm bằng vàng, từ vách tường đến cột chống. Châu báo, linh thạch chất đống mọi nơi. Phía trên trần nhà đều lắp lên vô số Dạ Minh châu, rất là sa sỉ.
Nhưng thứ làm cho Huyết Minh quan tâm, chính là một quả trứng to lớn đặt giữa đại điện. Chỉ thấy hình dạng của nó giống y đúc một hòn đá lớn màu trắng, cao hơn một trượng. Phía dưới của quả trứng lại là một cái hồ nước, không, nói đúng hơn là một cái bể chứa đầy nham thạch nóng rực đang sôi sùng sục.
Tại sao giữa Ma thần chi mộ lại đặt một quả trứng a?
Mặc dù đã đoán ra được quả trứng này chính là trứng của Kim Đỉnh Chu Tước, cũng tức là sẽ nở ra một cái nữ chính. Thế nhưng, Huyết Minh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng ở đây. Dù sao, có con thánh thú nào lại có đủ khả năng chui vào trong Ma thần chi mộ để đẻ trứng kia chứ?
Miên man suy nghĩ, Huyết Minh lại thu hồi Chư Thần Dực. Giẫm lên nền đất, từng bước một đi về phía quả trứng cực đại kia. Càng đến gần, không khí xung quanh phảng phất như lại càng hừng hực thiêu đốt. Trên vỏ quả trứng, cũng hiện lên một sợi chỉ đỏ lúc ẩn lúc hiện. Trôi nổi trên vỏ khắp nơi.
"Hy Tà, ra đây."
Theo suy nghĩ của Huyết Minh, Hy Tà liền hóa thành một thanh thiết kiếm, bay lòng vòng quanh hắn. Phảng phất như đang hỏi: Có chuyện gì?
Hờ hững, Huyết Minh liền chỉ tay vào quả trứng kia. Nhàn nhạt ra lệnh:"Đập trứng!"
Hy Tà:.........
Hy Tà: A đậu, ký chủ hết dọa đem ta đi thái rau, hiện tại lại bắt ta đi đập trứng nữa hay sao? Vậy thì kế tiếp sẽ là gì? Đem ta đi nhóm lửa à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...