**Thấy hay nhớ like, thấy hay nhớ like, thấy hay nhớ like. Chuyện quan trọng x3 lần.
Thế nhưng, ngay khi mảnh đao sắp đánh trúng Y Trân thì bên ngoài khách điếm bỗng dưng lại bay đến một luồng ma khí. Đem mảnh đao đánh thành bột mịn. Không những vậy, luồng ma khí này cũng không có một chút dấu hiệu dừng lại nào mà lao thẳng về phía Lưu Chấn.
"Phụt..."
Bị ma khí đánh vào ngực, cơ thể Lưu Chấn liền lập tức bay đi. "Ầm ầm", va vào trên thân của vài cái thị vệ ở sau. Đem bọn họ cùng nhau lao thẳng về hướng bức tường gỗ của khách điếm. Đem bức tường gỗ này đều va đến đổ vỡ.
"Triệt Sinh Thủ?" Giật mình, Vân Ninh vội vàng chạy đến bên cạnh của Lưu Chấn. Muốn đưa tay đem gã đỡ dậy, xem thử tình trạng của gã ra sao.
Thế nhưng, này vừa nhìn, Vân Ninh liền không khỏi thấy rợn sống lưng. Chỉ thấy Lưu Chấn cùng với ba tên thị vệ bị gã đụng trúng lúc này cũng đã khí tuyệt bỏ mình. Ánh mắt trợn trừng, khóe miệng không ngừng trào ra máu đen. Tử trạng vô cùng thê thảm.
Không chỉ riêng nàng, ba người Lãnh Hàn cũng đều cảnh giác cao độ lên mà đưa mắt đánh giá tứ phía. Trong tay lôi kéo lấy Hoa Trì, từng bước một lùi ra khỏi cửa quán trọ.
Lúc này, ánh mắt của bọn họ liền nhanh chóng rơi vào trên một bóng người. Mà người này, rõ ràng chính là Sở Vân đã vắng mặt từ lâu. Thế nhưng, nếu không phải đã từng chung đụng với nhau trong thời gian dài thì ba người bọn họ có khi cũng đã không nhận ra nàng.
Chỉ thấy gương mặt vàng vọt, chằng chịt vết thương của nàng lúc này đã trở nên trắng bạch đến kỳ dị, không có nửa điểm huyết sắc. Đôi mắt đen thẳm lúc này cũng đã phủ lên một tầng huyết sắc lờ mờ, hiện lên vẻ âm tà quỷ dị, tràn ngập lạnh lùng. Quanh thân nàng cũng đều bao phủ bên trong nồng đậm ma khí, phảng phất như trăm ngàn oán linh đang đưa tay cào xé không trung.
Hắc y theo gió phất đi, Sở Vân chỉ là mắt lạnh nhìn hết thảy. Cơ thể lơ lửng trên không khí, nâng lên một một bàn tay. Các ngón tay thon dài của nàng cũng dần dần nắm lại với nhau.
Theo sau đó, chỉ thấy trên trăm tên thị vệ bỗng dưng lại giống như là bị thứ gì đó bắt lấy, từ từ bay lên khỏi mặt đất. Gương mặt của mỗi kẻ đều là tràn ngập đau khổ, điên cuồng giãy giụa. Sau đó, chỉ thấy tử trạng của bọn họ đều giống y hệt như Lưu Chấn, đôi mắt trợn trắng, phảng phất như bị người hút mất linh hồn.
"Ầm, ầm..."
Khi cánh tay của Sở Vân lại lần nữa phất xuống. Đám thị vệ này cứ vậy liền liên tục rơi lạch bạch xuống mặt đất. Căn bản không được đối xử giống như là người, mà ngược lại, lại càng giống như bao tải hơn.
"Sở Vân!!!" Hô lên một tiếng, ba người Lãnh Hàn liền nhanh chóng kéo theo Hoa Trì chạy đến bên cạnh của Sở Vân. Gương mặt tràn ngập đề phòng rốt cuộc cũng có thể hòa hoãn được một chút.
Liếc nhìn bọn họ, Sở Vân liền từ trên không trung hạ xuống, động tác cũng không được thuần thục cho lắm. Cũng may, nàng vẫn là tới kịp lúc. Cũng không có phụ sự phó thác của chủ thượng.
Thế nhưng, trái ngược với đám người bọn họ. Hai tỷ muội Vân gia cùng với Hoa Trì chỉ cảm thấy tâm như tro tàn. Đám cận vệ của bọn họ cứ vậy liền tận diệt rồi. Vậy thì kết quả của bọn họ...Nghĩ đến đây, Hoa Trì không khỏi vội vàng la lên.
"Đừng, đừng giết ta a. Là bọn chúng, tất cả là do đám tiện nhân này ở bên cạnh ly gián. Nếu không, cho ta mười lá gan ta cũng không dám trêu chọc các vị đâu. Ô ô, tin ta đi a. Ta là người tốt... Ách..."
Nhưng là, chưa để cho Hoa Trì kịp nói dứt lời thì một thanh chủy thủ đã cắm thẳng vào trong cổ họng hắn. Khiến cho miệng của hắn không thể không khép mở trước không khí, giống như là muốn nói gì đó. Mà mỗi lần như vậy, vết thương trên cổ của hắn liền theo đó trào ra máu tươi.
Buông ra bàn tay Y Trân, phát hiện ánh mắt của mọi người đều đặt lên chính mình. Sở Vân liền lạnh giọng nói ra:"Chủ thượng có lệnh, giết bất luận tội."
Nhíu mày, Y Trân cũng thu hồi lại chủy thủ và bàn tay đang ghìm trên người Hoa Trì rồi lùi về sau vài bước. Mất đi thăng bằng, Hoa Trì liền lập tức gục xuống mặt đất. Đưa tay ôm lấy cổ họng của mình, giãy giụa thêm vài cái nữa, chết không nhắm mắt.
"Hahaha..."
Nghe thấy tiếng cười tràn đầy điên cuồng này vang lên, bốn người Lãnh Hàn không khỏi đưa mắt nhìn về nơi âm thanh phát ra. Chỉ thấy lúc này, Vân Hinh là đang lảo đảo đứng dậy. Liên tục cười không ngừng nghỉ, thế nhưng, nước mắt lại thấm đẫm gương mặt nàng.
"Hay, giết rất hay a. Y Trân, Lãnh Kỳ, Sở Vân...Kiếp này, Vân Hinh ta xem như là thua các ngươi. Thắng làm vua, thua làm giặc, ta sẽ không cầu xin các ngươi tha mạng cho ta."
Liên tục vỗ tay, Vân Hinh lại đi đến bên cạnh thi thể của một tên thị vệ. Nắm lấy thiết kiếm của gã rồi giơ về phía trước. Ngay khi những người khác chưa kịp phản ứng thì nàng bỗng dưng lại đem thiết kiếm quay ngược lại, đâm thẳng vào tim của mình.
"Phập" một tiếng, thiết kiếm không có nửa phần khó khăn đâm xuyên qua lòng ngực của nàng. Máu cũng từng giọt, từng giọt một theo mũi kiếm chảy ra. Cơ thể nàng theo đó cũng ngã xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm trọng.
Lúc này, Vân Hinh bắt đầu nhớ lại thời gian trong cả cuộc đời của mình. Nàng hận Vân Ninh, hận phụ mẫu, hận Y Trân, hận cả bản thân mình. Thế nhưng, nàng chưa từng oán hận nam nhân đó...
Bởi vì, đó là nam nhân mà Vân Hinh nàng yêu, cam tâm tình nguyện yêu.
Đêm đó, sau khi đến tìm Hoa Trì, nàng đã hối hận, nàng muốn trở về. Thế nhưng là, tỷ tỷ của nàng cư nhiên lại đem nàng trói lại, đưa lên giường của tên súc sinh đáng ghê tởm đó.
Ha, giống như người ta thường nói. Trên đời này, vốn không có thuốc chữa hối hận. Kẻ đáng thương, ắt cũng có chỗ đáng hận. Lần tự tử này, có lẽ là hành động điên cuồng mà có chủ kiến nhất trong cuộc đời của nàng.
Nàng đã bị sự ghen tuông che mờ mắt, sinh ra suy nghĩ độc ác với đám người Y Trân. Khi đó, nàng đã nên chết, nàng biết, không ai cứu được nàng nữa.
"Huyết...Minh..." Ánh mắt mơ màng mà nói ra hai từ không có một chút sức lực này. Vân Hinh liền trực tiếp nhắm mắt lại, hơi thở phẳng lặng.
**Cảm ơn bạn KurogamiDevarus đã ủng hộ LT cho ta nhé. Ngày mai sẽ bạo chương nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...