Hệ Thống Trùng Sinh Của Nam Phụ Phản Diện


Dì Vương đến thành phố này vào ba năm trước.
Tuy chồng bà không nhiều tiền nhưng lại rất thực tế và tài giỏi, đối xử với bà cũng vô cùng tốt.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, vài năm sau thì gã ta bắt đầu lộ ra bộ mặt thật, không chỉ bạo lực gia đình mà còn lấy trộm tiền trong nhà để đi đánh bạc, khiến cho gia đình bà vốn đã nghèo khó nay lại càng thêm khốn khổ.
Sau một năm cố gắng nỗ lực, cuối cùng dì Vương cũng đã ly hôn với đối phương, sau đó tự nuôi nấng con gái một mình.

Những người khác đều khuyên bà không cần tốn sức như vậy, chỉ là một đứa con gái thì có thể làm ra được trò trống gì chứ? Không bằng cho đi gả sớm, còn có thể vớt vát được chút sính lễ.

Dì Vương không đáp trả lại, nhưng qua ngày hôm sau bà lập tức dẫn con gái mình dọn ra khỏi nhà mẹ đẻ.

Bản thân bà không được học hành nên chỉ có thể làm được vài công việc chân tay, bởi thế mà bà vô cùng hy vọng con gái của mình có thể có được một tương lai thật tốt đẹp.

Con gái của bà cũng rất biết phấn đấu, cô đã thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất ở thành phố A, và hiện tại đang học lớp mười hai.

Vì để chăm sóc con, bà cũng đã chuyển nhà đến thành phố A rồi vào làm việc tại một công ty vệ sinh.

Dì Vương đang tráng chén đũa bằng nước, nhìn thấy Thẩm Thần Uyên đi vào chào hỏi mình khiến bà lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Tuy bà chỉ mới gặp Thẩm Thần Uyên được vài lần, nhưng lại có ấn tượng rất sâu đậm với đối phương, đôi mắt hắn mang theo vẻ u ám tàn bạo, loại cảm giác áp bức mãnh liệt ấy khiến bà vẫn còn nhớ rõ cho đến bây giờ.

Ban đầu dì Vương có hơi sợ hãi, nhưng cũng may là thi thoảng đối phương mới trở về biệt thự vào buổi tối, nếu không phải phát hiện ra vị trí của dép lê trên tủ giày đã bị thay đổi, bằng không suýt chút nữa bà đã cho rằng căn biệt thự này không có ai ở rồi.
Thật ra nếu nói không có ai ở thì cũng không có sai lắm, mà cũng không hiểu tại sao đối phương vẫn luôn thuê bà tới quét dọn mỗi ngày, như vậy không phải quá lãng phí tiền ư? Nhưng vừa nhìn đã biết Thẩm Thần Uyên rất có tiền, có lẽ hắn căn bản không thiếu mấy khoản tiền này.

Dì Vương cũng không dám hỏi, cứ như thế mà làm việc suốt một năm.

So với công việc của các chủ thuê khác, thì công việc dọn dẹp ở nơi đây là nhẹ nhàng nhất, lương vừa cao lại vừa không có yêu cầu gì quá cầu kỳ.

Mà vị chủ thuê lúc này đây dường đã giấu đi hết thảy dáng vẻ hung ác tàn bạo, trở nên ôn nhuận như ngọc.
“Hôm nay dì vất vả rồi, hy vọng rằng sau này dì có thể tiếp tục chăm sóc đứa bé trong nhà, ngày mai tôi sẽ ký một hợp đồng mới với công ty của dì.” Thẩm Thần Uyên khẽ mỉm cười, ôn hòa nói.
“À… Chuyện này…” Sau khi sửng sốt vài giây, dì Vương cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần sau niềm bất ngờ cực lớn này.

Ý của đối phương vừa rồi chính là muốn thuê bà làm bảo mẫu, tiền lương cũng sẽ tăng gấp mấy lần.
Dì Vương hơi lung lay, hiện tại bà đang gom góp tiền để cho con gái bà học đại học, nhưng tiền lương hàng tháng của bà ngoại trừ tiền thuê nhà ra, còn phải chăm lo cho đứa con gái đang học cấp ba, vì thế còn dư lại rất ít.

Mà nếu nhận công việc này, bà sẽ không cần làm thêm những công việc khác, còn có thể dành thời gian để chăm sóc đứa con gái đang học lớp 12 nữa……
Nhưng bà chỉ là một lao công, hơn nữa Kiều An cũng rất ngoan ngoãn, hôm nay còn phụ giúp bà quét dọn, bà chỉ có giúp nấu cơm mà thôi: “Tôi chưa bao giờ làm bảo mẫu đâu, ngài vẫn nên tìm những người khác chăm sóc cho đứa bé ấy đi.”
“Không sao ạ…… Là Kiều An muốn dì chăm sóc.” Thẩm Thần Uyên dừng một chút, kéo Kiều An từ phía sau ra.

“Dạ? Dạ đúng vậy!” Kiều An bỗng nhiên bị kéo ra nên vẫn còn có chút ngu ngơ, cậu có nói cái gì đâu chứ… Nhưng mà nếu ngài Thẩm đã nói vậy thì cậu đành tiếp lời hắn: “Cháu muốn dì Vương ở lại chăm sóc cho cháu ạ."
Sau khi nói xong, Kiều An cũng vô cùng mong đợi.

Độ hảo cảm của cậu với dì Vương rất cao, dì ấy giống như cha của cậu vậy, đối xử với cậu cực kì tốt.
Bị ánh mắt mong chờ của Kiều An nhìn chằm chằm như vậy, dì Vương bỗng nhớ tới những chuyện không thích hợp lắm khi ở chung với cậu vào hôm nay.

Đứa bé này đã 18 tuổi rồi, nhưng cậu lại không đi học, hơn nữa rất nhiều kiến thức cơ bản cũng đều không biết một chút gì.

Nhưng rõ ràng khi giao tiếp với bà, trông đứa bé ấy có vẻ không gặp bất kỳ vấn đề nào về chỉ số thông minh……
Bà nghe nói rằng mấy người nhà giàu đều sẽ có một ít sở thích kỳ lạ…… Dì Vương nhìn Kiều An và Thẩm Thần Uyên thân mật đứng cạnh nhau, bà khẽ cắn môi rồi đồng ý: “Vậy sau này An An muốn ăn cái gì thì cứ nói cho dì biết…… Tiểu, tiểu Thẩm cũng vậy nhé."
Nói xong, bà lại nhìn Thẩm Thần Uyên đang mỉm cười, càng nghĩ càng cảm thấy rất giống… Rốt cuộc thì mấy chuyện thất thường này nọ…… Vẫn nên tự mất chứng kiến sẽ tương đối an tâm hơn.
Sau khi dọn dẹp xong, hai người họ tạm biệt dì Vương.
Trên bàn ăn, Thẩm Thần Uyên đang ăn bữa tối mà Kiều An đặc biệt để dành cho hắn.
“Ngài Thẩm, thế nào? Ngon không ạ?” Hai tay Kiều An chống cằm, nhìn chằm chằm vào chiếc đùi gà bự trong chén của Thẩm Thần Uyên rồi nói.
Nhìn bộ dạng thèm thuồng của cậu, trong lòng Thẩm Thần Uyên có hơi buồn cười: “Nếu đói bụng thì cậu đi lấy bánh kem mà tôi mang về để ăn đi.”

“Không được.” Kiều An lắc đầu, kiên trì nói: “Phải đợi để ăn chung với ngài Thẩm."
Động tác của Thẩm Thần Uyên cứng đờ, cuối cùng vừa cười vừa đáp lại: “Được”.
Sau khi ăn uống no nê, hai người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha.
Thẩm Thần Uyên vẫn chưa quen với cảm giác có người ở bên cạnh, hắn cầm điều khiển bật TV lên: “Cậu thích xem gì không? Thấy cái nào muốn xem thì nói tôi dừng nhé.”
Kiều An có hơi dè dặt, ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi bấm qua một loạt các kênh, trên TV tình cờ vang lên lời dạo đầu quen thuộc của một chương trình: Xin chào các khán giả ở trước TV, hiện tại mọi người đang xem《 Thế giới nông quảng 》.

Nội dung chính hôm nay của chúng ta sẽ có……
Hai mắt Kiều An lập tức sáng ngời: “Ngài Thẩm ơi, xem cái này đi!” Buổi chiều trong lúc đi quanh nhà, cậu bèn phát hiện ra vườn rau của ngài Thẩm không có cái gì hết, cho nên cậu phải học tập thật chăm chỉ mới được!
Thẩm Thần Uyên:……
Hắn suýt chút nữa quên mất rằng Kiều An từ truyện làm ruộng xuyên tới.
Đặt chiếc điều khiển xuống, Thẩm Thần Uyên dựa lưng vào sô pha, lần đầu tiên chỉ ngồi một chỗ không làm gì hết.

Lúc đầu Kiều An còn ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh hắn, nhưng sau đó cậu trực tiếp cởi giày ra, cả người ôm cái gối rồi nép vào chiếc ghế sô pha mềm mại.

truyện kiếm hiệp hay
Xung quanh chỉ còn lại âm thanh từ TV, còn có thêm tiếng hít thở rất nhỏ của một người.
Thẩm Thần Uyên nhắm mắt lại, vốn chỉ định nhắm một lát, nhưng không biết lại ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Khi hắn tỉnh lại, trên người đã được ai đó đắp cho một chiếc chăn mỏng.

Kiều An từ khoảng cách 1 mét đi đến bên cạnh hắn, thấy Thẩm Thần Uyên đã tỉnh rồi, cậu mới nhẹ nhàng hỏi: “Ngài Thẩm mệt rồi ạ? Ngài có muốn đi ngủ trước không?”
Thẩm Thần Uyên nhìn thiếu niên trước mặt một hồi lâu, giống như mới hoàn toàn tỉnh táo lại hẳn, hắn lắc đầu, cười bảo: “Không cần đâu, chúng ta vẫn chưa ăn bữa khuya mà.”
“Bữa khuya? Là cái gì ạ?”

_____
“Ngon quá!” Kiều An nếm thử một thứ được gọi là kem, mùi vị ngọt ngào vừa vào trong miệng lập tức tan ra khiến cậu vô cùng kinh ngạc, hai mắt cậu tròn xoe, hưng phấn chia sẻ với Thẩm Thần Uyên: “Ngài Thẩm ơi, cái này có vị ngọt!”
“Ừm, đừng ăn nhiều kem quá, sẽ ngán đấy.” Thẩm Thần Uyên đặt nửa phần bánh kem có vị trái cây hỗn hợp lên trên chiếc đĩa giấy rồi đưa cho Kiều An: “Cậu ăn cùng với phần bánh bên dưới thử xem.”
“Vâng ạ ~” Kiều An mải mê với món ngon trước mặt, cậu thỏa mãn đến nỗi nheo mắt lại.
【 Ting ting ~ ký chủ ơi, hôm nay giá trị hài lòng của An An đã tăng thêm 5% rồi! 】
【 Ừm, tôi đã biết.


Vì là bữa ăn khuya nên Thẩm Thần Uyên không để cho Kiều An ăn quá nhiều, phần còn lại hắn cất vào trong tủ lạnh: “Còn thừa khá nhiều, ngày mai cậu có thể ăn chung với dì Vương.”
“Dạ vâng.” Kiều An gật đầu, tựa như một cái đuôi nhỏ vẫn luôn đi theo phía sau Thẩm Thần Uyên.
Sau khi hai người rửa mặt xong, Thẩm Thần Uyên dẫn Kiều An về phòng.
“Ngài Thẩm ngủ ngon nhé!”
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ của máy lạnh cho phù hợp, Thẩm Thần Uyên nhìn Kiều An đã dùng chăn quấn mình kín mít, hắn cười đáp: “Ngủ ngon.”
_____
Kết thúc công việc buổi sáng, Thẩm Thần Uyên đặc biệt gọi Nghiêm Thuật đến, nhưng sau đó lại chần chừ không nói gì.

Cuối cùng, hắn đan hai tay lại, hỏi vô cùng nghiêm túc: “Anh biết chỗ nào có thể mua được hạt giống rau củ không?"
Nghiêm Thuật còn tưởng rằng đây là chuyện cơ mật gì đó của công ty: “…… Hạt giống ạ? Chắc là… Có thể mua trên mạng?”
“Vậy anh giúp tôi đặt một ít, loại mà phù hợp trồng trong sân vườn… Chọn loại nào dễ trồng ấy, mỗi loại mua một ít.”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Thuật nhận được loại nhiệm vụ này nên có hơi mờ mịt, lúc anh ra khỏi văn phòng, lại trùng hợp đụng phải Tư Kỷ đang xách theo đồ ăn về.

Sau khi Tư Kỷ nghe thấy nhiệm vụ mới của Nghiêm Thuật xong, y lập tức cười nghẻo mồm không thèm cho anh tí mặt mũi nào: “Hahaha mua hạt giống, trợ lý danh giá như anh lại bị sai đi mua hạt giống!”
Nghiêm Thuật mỉm cười xán lạn, không chút lưu tình cù lét nách của Tư Kỷ, đến khi người nọ cười đến nỗi mềm nhũn ngã vào trong lòng ngực của mình, anh mới cầm hộp cơm đến trước mặt y rồi chọc ghẹo: “Em là một vệ sĩ đặc biệt mà còn bị dùng để chạy vặt mua cơm, thế mà lại không biết xấu hổ nói móc anh à?”
“Hahaha em sai rồi, haha xin đại ca Nghiêm hạ thủ lưu tình.

Hô…… Hahaha!”
Thời gian cứ trôi qua đều đặn và yên bình như thế, vị ác ma Thẩm tổng cuồng công tác kia thì càng ngày càng tan làm sớm hơn, điều này thật sự khiến cho Tư Kỷ mừng muốn phát khóc.

Đúng 5 giờ chiều là sẽ tan làm, nhưng chưa đến 5 giờ rưỡi mà Thẩm Thần Uyên đã về tới biệt thự rồi.
Thẩm Thần Uyên cởi áo khoác ra rồi treo lên giá treo áo, hắn nhìn thiếu niên đang xỏ đôi dép lông mềm như nhung đến đón mình, hỏi: “Hôm nay Kiều An có bôi kem dưỡng da tay không?”

Cậu bé song nhi chăm chỉ ngày nào giờ đây đã bị ổ chăn ấm áp hạ gục, bây giờ cậu càng lúc càng dậy muộn.

Sáng nay khi Thẩm Thần Uyên chuẩn bị ra cửa, thì Kiều An vừa tỉnh dậy mới vội vàng chạy xuống lầu chào tạm biệt hắn với một mái tóc bù xù.
“Có ạ!” Kiều An đưa bàn tay đang giấu trong ống tay áo ra cho Thẩm Thần Uyên xem, hiệu quả của tuýp kem này vô cùng tốt, hai tay của cậu đã không còn thô ráp như trước nữa: “Kem dưỡng tay này thật sự cực kì lợi hại luôn!”
Nghe thấy tiếng khen ngợi quen thuộc của đối phương, Thẩm Thần Uyên cười rồi lấy món quà mà hắn mang về hôm nay ra.
Là một hộp chocolate.
Sau ngày đầu tiên thì tốc độ tăng của giá trị hài lòng dần chậm lại, dù sao con người ta chỉ cần có được nó thì sẽ rất khó nảy sinh ra chấp niệm với những thứ tương tự.

Vì thế, sau khi nghe gợi ý của hệ thống, mỗi ngày Thẩm Thần Uyên đều sẽ mang về một món quà nho nhỏ cho Kiều An để giữ cảm giác vui mừng, hầu hết đều là một vài món ăn vặt mà trẻ nhỏ thích ăn, dần dần thì giá trị hài lòng cũng đã tăng lên 20%.
“Cái này gọi là chocolate, cũng là một loại đồ ăn vặt, nhưng không được ăn quá nhiều trong một lần đâu.” Thẩm Thần Uyên thay dép lê, sau đó tiếp tục dặn dò: “Bây giờ cậu cất nó trước đi, vì chút nữa còn phải ăn cơm.”
“Vâng ạ!” Kiều An vui vẻ cất hộp chocolate vào tủ ăn vặt của mình, sau đó đi theo Thẩm Thần Uyên vào phòng bếp.
Sau khi trải qua khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, cuối cùng giờ làm việc của dì Vương cũng đã được cố định: Ban ngày bà sẽ đến đây chăm sóc Kiều An và phụ trách nấu cơm trưa, nếu không có tình huống đặc biệt nào thì buổi chiều sau khi quét dọn xong sẽ rời đi, buổi tối về nhà với con gái.
Vì thế nên bây giờ bữa tối đều là do Thẩm Thần Uyên nấu, nhân tiện hắn cũng dạy cho Kiều An - người có niềm yêu thích với nấu ăn cách sử dụng những dụng cụ làm bếp.
“Ít muối quá, cho nhiều hơn một chút đi.”
Nghe thấy thế, Kiều An thật cẩn thận tiếp tục thêm… Một tí xíu.
Thẩm Thần Uyên có chút bất lực, hắn trực tiếp nắm lấy cổ tay của đối phương rồi bỏ nửa thìa muối vào: “Không sao đâu, cậu đừng tiết kiệm như vậy.”
Ban đầu, Thẩm Thần Uyên còn đặc biệt tìm các sách lịch sử cổ đại để đọc, nhưng hệ thống lại nói rằng sự khác biệt giữa phong tục lịch sử của các chiều không gian chênh lệch rất lớn, vậy nên hắn cũng từ bỏ, sau đó chuyển sang đọc mấy quyển tiểu thuyết cổ đại thể loại làm ruộng đang thịnh hành nhất.
Tuy không thể hiểu rõ được một trăm phần trăm, nhưng Thẩm Thần Uyên vẫn có thể đoán được hoàn cảnh gia đình của Kiều An có lẽ là không tốt lắm, thậm chí còn…… Rất nghèo, bởi vậy mà hắn cũng cố gắng thay đổi cái thói quen tiết kiệm quá mức của đối phương.
Kiều An mím môi, nghiêm túc ghi nhớ lại lượng muối, khi làm tới món rau xào tiếp theo, cậu nhất cổ tác khí* bỏ một muỗng muối lớn vào, sau đó quay đầu lại nhìn Thẩm Thần Uyên với ánh mắt chờ mong.

(*) Nhất cổ tác khí 一鼓作气: Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (…) ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Bởi vì Kiều An chỉ thêm "một chút" muối rồi dừng ngay nên Thẩm Thần Uyên không thể cản cậu lại kịp:……
Đối phương vẫn còn đang đợi chờ phản ứng của hắn, Thẩm Thần Uyên ổn định lại độ cong của khóe miệng, dịu dàng nói: “Có tiến bộ.”
Vì chỉ có hai người ăn nên một phần cũng không nhiều lắm, một muỗng muối của Kiều An cho vào đã khiến hương vị của nó trở nên rất khó tả.

Thẩm Thần Uyên xị mặt sau khi nếm thử một miếng dưa chuột, hắn lập tức sửa lại lời nói: “Thật ra… vừa nãy tôi nói sai rồi, vẫn nên cho một ít muối thôi là được.”
Dù sao thiếu thì vẫn còn có thể cho thêm tiếp nữa.
Kiều An không biết Thẩm Thần Uyên đã trải qua những cảm giác gì, cậu vẫn ngoan ngoãn ghi nhớ lời hắn: “Vâng ạ, lần sau em sẽ tiếp tục thêm một chút xíu thôi!”
Cuối cùng, bữa tối của bọn họ từ ba món một canh biến thành hai món hai canh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui