Sau khi đi mua quần áo và đồ ăn xong, Thẩm Thần Uyên tiếp tục dẫn Kiều An đến tiệm làm tóc.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã phát hiện ra Kiều An có thể bị suy dinh dưỡng, dáng người của cậu nhỏ gầy, ốm yếu, chưa kể đến mái tóc hơi khô xơ, phần đuôi tóc thì có màu vàng và bị chẻ ngọn nữa.
Bây giờ tiện thể cắt luôn, sau này sẽ nuôi dưỡng lại cho thật cẩn thận.
Khi hai người về tới biệt thự, quần áo được chọn ở cửa hàng vừa nãy cũng đã vận chuyển tới nơi rồi.
Kiều An đặt đồ ăn vặt lên chiếc bàn trong phòng khách, sau đó cậu cùng Thẩm Thần Uyên xách quần áo vào: “Ngài Thẩm, em muốn giặt quần áo thì phải đi đâu để giặt ạ?”
Sau khi ăn sáng xong cậu đã muốn hỏi vấn đề này rồi, nhưng do đi vội quá nên quên mất, bây giờ tiện thể mang quần áo mới với đồ dơ tối hôm qua giặt một lượt luôn.
“Không cần giặt tay, đã có máy giặt rồi.”
Máy giặt?
Kiều An tò mò đọc cái tên này trong lòng, sau đó cùng với Thẩm Thần Uyên bỏ quần áo vào một cái hình trụ tròn trong chiếc rương sắt.
Tiếp đến Thẩm Thần Uyên ấn vào nó vài lần, khiến cho cái rương sắt trên mặt đất bắt đầu rung lên, phát ra âm thanh “Ù ù”.
Thần kỳ ghê!
Thấy Kiều An lại bị kinh ngạc đến ngây người một lần nữa, Thẩm Thần Uyên đã sớm tập mãi thành quen, hắn bình tĩnh dẫn đối phương ra khỏi phòng tắm.
Mặc dù tiếng kêu của máy giặt không ồn ào nhưng nghe cũng không được thoải mái lắm.
Bọn họ đi mua sắm cả một buổi sáng, bây giờ cũng đã gần tới giờ chuẩn bị cơm trưa rồi.
Thẩm Thần Uyên vo gạo dưới vòi nước, còn Kiều An vẫn đang đắm chìm trong sự vĩ đại của máy giặt, cậu hưng phấn nói: “Ngài Thẩm ơi, cái máy giặt ấy thật sự rất lợi hại! Như vậy thì sau này khi tới mùa đông sẽ không cần ra bờ sông giặt quần áo nữa rồi, nước ở đó lạnh cực kì luôn.”
Quần áo trong nhà bọn họ đều là do Kiều An giặt tay, cậu vẫn còn nhớ rất rõ, mỗi khi tới trời đông giá rét, đôi tay cậu bị nước sông đóng băng đến nỗi không còn chút cảm giác nào, sau khi về đến nhà thì vết tê cóng trên tay lại bắt đầu vừa ngứa lại vừa đau, thật sự là cực kì khó chịu.
Lực chú ý của Thẩm Thần Uyên hoàn toàn đặt ở câu phía sau, hắn theo bản năng quay đầu lại nhìn tay của Kiều An.
Khi lần đầu đối phương tới đây, cậu mặc một bộ dài tay, hai tay vẫn luôn bị cổ áo to rộng che khuất, vì thế lúc này hắn mới phát hiện ra trên bàn tay nhỏ hơn hắn một cỡ, lại đầy ngập những vết thương lí nhí, còn rất thô ráp.
Rõ ràng chỉ mới là một đứa bé mà thôi……
“Kiều An này, sau này ở nhà cậu không cần phải làm gì hết.” Thẩm Thần Uyên đặt lòng nồi vào bên trong nồi cơm điện, đóng nắp lại.
Nhiệm vụ của hắn chính là chăm sóc Kiều An thật tốt, đây là điều nên làm… Vì nhiệm vụ… Thẩm Thần Uyên rũ mắt xuống, che giấu hết thảy cảm xúc trong mắt lại.
Hắn không nhìn Kiều An, giọng điệu của hắn vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, nhưng lại rất chân thành đáng tin: “Tôi có tiền, có thể nuôi được cậu.”
“Dù nuôi một trăm Kiều An cũng không thành vấn đề.”
Mặt trời lặn xuống, ánh trăng nhô lên.
Thẩm Thần Uyên ngồi trong văn phòng, tập trung xử lý các văn kiện của hôm nay.
Với năng lực hiện tại của hắn thì lẽ ra phải xử lý rất nhanh, nhưng vì buổi sáng không đi làm nên mới trì hoãn một ít thời gian, không thể về nhà kịp trước bữa tối.
Thẩm Thần Uyên cũng đoán được tình huống này, vì thế hắn đã chào hỏi với người giúp việc sẽ đến dọn dẹp biệt thự vào chiều nay, sau đó nhờ đối phương giúp làm bữa tối.
Bây giờ Kiều An chỉ quen mỗi hắn, không biết gặp người nọ thì có sợ hãi không nữa, hắn đã hứa với cậu là sẽ về sớm rồi…
Sau khi ký xong chữ ký cuối cùng, Thẩm Thần Uyên mới nhận ra mình đang nghĩ tới cái gì, hắn sửng sốt một lúc, đột nhiên một chấm đen nhỏ xuất hiện trên chữ ký.
Hắn trầm mặc một lát, sau đó bỏ tờ giấy đã ký vào máy cắt giấy, rồi kêu Nghiêm Thuật in thêm một tờ nữa đưa đến đây.
Lúc này không thể để lộ ra bất cứ điều gì khác thường, Thẩm Giả vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Thẩm Thần Uyên thu lại tâm tư của bản thân, tiếp tục vùi đầu vào đống công việc.
Tới 8 giờ tối, rốt cuộc Thẩm Thần Uyên cũng đã xem xong phần văn kiện cuối cùng của ngày hôm nay.
Lúc này đây hệ thống đang bám vào trong máy tính của hắn, nó lóe lóe màn hình để cho hắn chú ý đến nó.
【 Ký chủ! Tôi đã so sánh tất cả các loại kem dưỡng da tay dành cho nam giới trên thị trường, thì phát hiện ra mấy loại này là dùng tốt nhất đấy! Ngoài ra tôi còn tìm thêm kem dưỡng da mặt nữa, có phải rất có tâm đúng không ~】
Ngoài việc ở trên người của Thẩm Thần Uyên, hệ thống còn có thể bám vào các loại sản phẩm điện tử khác nhau nữa, tương đương với một trí tuệ nhân tạo cấp cao.
Thẩm Thần Uyên chưa bao giờ dùng mấy thứ này, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi gõ một hàng chữ: Ừm, vậy mua một cái thử xem.
Trong văn phòng còn có Nghiêm Thuật, vì thế hắn không tiện trò chuyện với hệ thống bằng lời nói.
Sau khi hệ thống đặt hàng xong, Thẩm Thần Uyên duỗi tay sờ vào máy tính để đối phương trở lại… Có lẽ là… Trở lại trong đầu của hắn, sau đó hắn cầm lấy áo khoác rồi đứng lên: “Đi thôi, tan làm.”
Nghiêm Thuật đang phân tích số liệu, nghe thấy câu này thì anh phải xác nhận vài lần, sau đó mới hoảng hốt tắt máy tính đi.
Bên ngoài văn phòng, Tư Kỷ đang mải mê chơi game, bỗng nhiên bả vai lại bị người nào đó vỗ một phát, y mất kiên nhẫn, xua đuổi: “Đi ra chỗ khác, không thấy tôi đang rất bận hả?”
“Bận chơi game?”
“Chứ không có mắt…” Nhìn à…… Mẹ nó, giọng nói của ai vậy?! Tư Kỷ sợ hãi quay người lại, lập tức nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Nghiêm Thuật ở phía trước, cùng với sắc mặt nghiêm túc của Thẩm tổng phía sau.
“Hahaha, không phải, không bận tí nào, một chút cũng không…” Tư Kỷ vội vàng trốn phía sau Nghiêm Thuật, cười một cách sợ hãi.
Tính cách của Tư Kỷ vốn dĩ là như vậy, nhưng vào thời khắc quan trọng thì y vẫn cực kì đáng tin cậy, Thẩm Thần Uyên cũng không thật sự nổi giận gì, chỉ là tính cách của hắn vốn đã lạnh lùng như thế rồi, vì thế khi hắn không ngụy trang thì trông hắn có vẻ rất khó gần.
Thang máy dành riêng cho tổng giám đốc xuống đến tầng một thì bỗng dưng dừng lại.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, một giọng nói bất cần đời từ bên ngoài cửa truyền đến: “Sợ cái gì, không phải đến 9 giờ Thẩm tổng mới tan làm à, bây giờ mới có 8 giờ thôi, dùng chung thang máy thì có sao đâu, dù gì cũng không có ai, nếu để đó thì không phải quá lãng phí tài nguyên hả?”
Tiểu Vĩ đang đắc ý chia sẻ kinh nghiệm từng trải, lại nhận thấy biểu cảm của nguyên đám người bên cạnh anh ta có hơi quái lạ, thỉnh thoảng ánh mắt còn nhìn về phía sau anh ta nữa.
Tiểu Vĩ nghi hoặc quay đầu lại, ngay sau đó anh ta lập tức đông cứng.
Vị Thẩm tổng vừa được nhắc tới thản nhiên nhìn anh ta, giọng nói không nghe ra chút cảm xúc nào: “Còn muốn đi vào không?”
Toàn thân Tiểu Vĩ chấn động, anh ta vội vàng lui ra sau vài bước, giọng nói run rẩy: “Không không không, Thẩm tổng ngài cứ dùng trước đi ạ.”
Cửa thang máy đóng lại, tất cả mọi người đều nín thở, mãi đến khi con số chuyển thành -1 mới thở phào sung sướng.
“Hôm nay Thẩm tổng về sớm ghê… Chẳng lẽ mấy cái tin vịt mà trợ lý Tư nói đều là sự thật hả?”
“Tôi thấy đến tám phần là thật đó, aida, nếu như trợ lý Tư có chụp vài tấm ảnh thì tốt quá rồi, tôi rất muốn biết xem vị thần tiên nào đã tóm được Thẩm tổng đó.”
“Nghe nói là một nhóc diễn viên, mọi người nói xem, liệu sau này chúng ta có bị điều động đi xóa mấy scandal không nhỉ?”
“Có cần cắt ghép video không? Tôi rành mấy chuyện này nhất đó!”
“Tôi tôi tôi! Tôi có thể tạo siêu thoại, tôi có kinh nghiệm này!”
Một nhóm các cô gái trong bộ phận tuyên truyền lập tức kích động tám chuyện vô cùng rôm rả.
Người phụ trách hạng mục nhìn thấy cảnh tượng rối loạn này thì mệt mỏi xoa ấn đường: “Được rồi đừng có tám chuyện nữa, Thẩm tổng đã về rồi mà chúng ta vẫn còn chưa làm xong đâu đấy, bộ mọi người không cảm thấy hổ thẹn hả!”
Vừa nói xong, tất cả đều lập tức quay trở lại công việc của mình.
Lúc đầu mọi người thấy vị tổng giám đốc mới tới này cực kì nỗ lực, thế nên không ai dám tan làm sớm vì sợ Thẩm Thần Uyên sẽ tức giận.
Ai mà ngờ được cuối cùng hắn vẫn nổi giận, biểu cảm lạnh lẽo cực kì đáng sợ.
“Đã mấy giờ rồi, sao mấy người vẫn còn ở đây? Thẩm thị không cần tới những nhân viên có hiệu suất làm việc chậm như vậy.”
Nhớ lại những lời Thẩm Thần Uyên nói lúc ấy, trên mặt mọi người đều mang theo vẻ đau khổ, ngàn vạn lần đừng trừ lương của bọn họ mà!
Thật ra Thẩm Thần Uyên vốn đã sớm quên béng những lời mà hắn nói lúc trước rồi, hắn chỉ còn nhớ cái hạng mục này đúng thật là rất khó và tốn rất nhiều thời gian.
Nghĩ thế, hắn bèn nói với Nghiêm Thuật đang ở phía sau lưng: “Anh đi tra thử xem xem hôm nay có những ai tăng ca rồi tăng tiền lương cho họ đi.”
Nghe vậy, Tư Kỷ lập tức kích động: “Tăng nhiều hay ít ạ?”
Hôm nay y cũng tăng ca cùng Thẩm tổng đó.
Thẩm Thần Uyên nhìn y một cái, nhàn nhạt nói: “Cậu không có phần.” Tiền lương của Nghiêm Thuật và Tư Kỷ đều được trả từ tài khoản cá nhân của Thẩm Thần Uyên, công việc của bọn họ tương đối đặc thù, vốn dĩ không có thời gian đi làm cố định, chỉ phục vụ cho Thẩm Thần Uyên thôi.
Tư Kỷ ỉu xìu tựa đầu trên vai Nghiêm Thuật, sau đó được đối phương xoa đầu một phen.
_____
Chiếc Ốc Hào Khuê màu đen đang chạy trên đường, những con đường bên cạnh thì rực rỡ ánh đèn, dòng người qua lại không ngừng.
Nhìn thấy cửa hàng màu hồng cách đó không xa, trong lòng Thẩm Thần Uyên khẽ động: “Dừng xe ở ngã tư phía trước đi.”
Nghiêm Thuật dừng xe theo lời của Thẩm Thần Uyên, rồi anh và Tư Kỷ cùng nhau xuống xe và đi theo sau hắn.
Sau đó anh lại nhìn thấy Thẩm tổng của bọn họ dừng trước một cửa hàng bánh kem, hắn cau mày nhìn chằm chằm vào các loại bánh kem trong tủ trưng bày.
Cảnh tượng này như thể hắn đang tiến hành đàm phán chuyện gì đó vô cùng trọng đại, rất khó để có thể ra quyết định vậy.
“Hai người nghĩ xem cậu ấy sẽ thích loại nào?” Thẩm Thần Uyên hỏi một cách chân thành.
Tư Kỷ suy nghĩ một lúc, nói: “Cái nào đắt nhất.”
Dù sao đắt chắc chắn sẽ ngon, hơn nữa Thẩm tổng cũng không thiếu tiền.
【 Không không không, ký chủ, chọn cái thứ hai ở hàng đầu tiên từ trái đếm qua! 】Hệ thống nhớ lại lời hướng dẫn mà các tiền bối trong tổ công lược đã chỉ cho mình, điên cuồng giới thiệu cho Thẩm Thần Uyên chọn chiếc bánh kem có vị chocolate, phía trên được trang trí bằng hoa hồng, mặt bánh còn có một trái tim màu đỏ nữa.
“Mua tặng ai à?” Chủ cửa hàng là một người phụ nữ trung niên, bà mỉm cười nhìn các cậu trai trẻ tuổi khôi ngô đứng trước cửa hàng của mình, chỉ vào một cái bánh kem trái cây trong tủ đông lạnh, giới thiệu: “Mấy cậu muốn thử loại này không? Đây là mẫu bánh được bán chạy nhất trong cửa hàng của chúng tôi đó.”
Cuối cùng, vị Thẩm tổng không thiếu tiền đã ra về với ba phần bánh kem mới mua.
Mỗi loại bánh kem chỉ cắt một phần, cộng lại chỉ bằng một chiếc bánh nhỏ.
Bà chủ nhìn chiếc bánh chocolate của Thẩm Thần Uyên, sau đó lộ ra một nụ cười vi diệu, trong lúc đóng gói còn chu đáo tặng kèm một chiếc nơ màu hồng phấn phía trên hộp.
Mấy cậu con trai bây giờ lãng mạn lắm, thế mà ông chồng nhà bà chỉ biết tặng hoa, mà tặng thì cũng chỉ tặng duy nhất một loại —— Hoa hồng đỏ chót.
Sau khi tới khu biệt thự thì Thẩm Thần Uyên cầm bánh kem xuống xe, Tư Kỷ nhìn bóng lưng của đối phương, quay đầu lại nằm ườn trên lưng của Nghiêm Thuật: “Anh Nghiêm ơi, em cũng muốn ăn bánh kem cơ ~”
Đẩy vị trợ lý Tư vừa giỏi đánh nhau vừa giỏi làm nũng về lại ghế phụ, trong mắt Nghiêm Thuật mang theo ý cười, khởi động xe một lần nữa: “Được rồi, bây giờ đi mua liền đây.”
_____
Đi trên con đường được ánh trăng chiếu rọi, Thẩm Thần Uyên trở về nhà.
Hắn đeo mắt kính vào rồi mới mở cửa ra, ngay sau đó, một bóng người nho nhỏ ở trên sô pha lập tức chạy tới trước mặt hắn, cậu vui vẻ muốn xỉu: “Ngài Thẩm đã về rồi!”
“Ừm.” Thẩm Thần Uyên mỉm cười đáp lại, đưa hộp bánh kem cho Kiều An: “Có quà cho cậu đây.”
Món đồ trong tay hắn tỏa ra hương sữa, khiến cho Kiều An cảm thấy đột nhiên mình lại đói bụng rồi.
Nghĩ đến việc ăn cơm, cậu vội vàng kéo Thẩm Thần Uyên vào trong: “Ngài Thẩm ăn cơm chưa ạ? Em có để dành một cái đùi gà bự cho ngài đó! Dì Vương nói rằng để vô cái lò nóng nóng là có thể ăn được.”
“Đó là lò vi sóng.” Thẩm Thần Uyên theo phản xạ nói tên chính xác cho Kiều An, sau đó để yên cho đối phương kéo ống tay áo của mình vào trong phòng bếp.
“Hôm nay ở chung với dì Vương như thế nào?”
“Dì Vương cực kì tốt luôn, nấu ăn cũng siêu ngon!” Kiều An chép chép miệng, như thể vẫn đang hưởng thức dư vị của bữa tối vừa nãy: “Cái đùi gà bự là món ngon nhất ạ!”
Đến buổi trưa hôm nay Thẩm Thần Uyên mới phát hiện ra Kiều An rất thích ăn đùi gà, lúc cậu nhìn thấy nó ở siêu thị, suýt chút nữa đã không đi nổi.
Giữa trưa hắn phải đi vội, vì thế chỉ kịp làm hai món đơn giản, vẫn chưa đụng đến chiếc đùi gà mà Kiều An mong đợi nhất.
Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Kiều An lúc này, trong lòng của Thẩm Thần Uyên lại hơi buồn bực, chưa kịp suy nghĩ đã buột miệng hỏi: “Vậy món tôi nấu ngon, hay là dì Vương nấu ngon hơn?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận.
Từ nhỏ đến lớn Thẩm Thần Uyên chưa từng có một người bạn nào, vì thế hắn cũng không biết dục vọng chiếm hữu của hắn lại lớn đến như vậy.
Hơn nữa nếu nói cụ thể hơn, thì Kiều An cũng chỉ là một người bạn vừa quen biết được một ngày mà thôi……
"Loại người này thật đáng sợ"
Trong đầu đột nhiên xuất hiện những câu nói này, ánh mắt của Thẩm Thần Uyên tối sầm lại.
Ngay khi hắn đang suy nghĩ nên nói gì để chuyển đề tài, lại cảm nhận được Kiều An đang kéo ống tay áo của hắn.
Đối phương thấp hơn hắn một cái đầu, lúc này đây cậu hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn với ánh mắt trong veo thuần khiết.
“Đương nhiên là ngài Thẩm ạ.”
Nhịp tim như thể mới vừa lỡ một nhịp, Thẩm Thần Uyên thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, lần đầu tiên có hơi ngượng ngùng.
Hắn không trả lời cậu, âm thầm bước chân nhanh hơn, cùng Kiều An vào phòng bếp.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Nào, An An, chúng ta nói sự thật nào.
Kiều An: Ngài Thẩm nấu ngon nhất!
Tác giả: Không sao, hắn không có ở đây đâu ~ (Ánh mắt ám chỉ)
Kiều An: Ngài Thẩm nấu ngon nhất!
Tác giả: Nếu tôi và nhóc Thẩm cùng rơi xuống sông, cậu……
Kiều An: Cứu ngài Thẩm!
Tác giả: An An, cậu có thể do dự một chút được không hả QAQ…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...