Thẩm Thần Uyên vốn không phải là người nói nhiều, sau khi sống lại thì hắn càng không muốn nói chuyện với Thẩm Nam, vì thế hắn chỉ ngồi một bên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thẩm Nam đã sớm quen với tính cách lạnh nhạt này của Thẩm Thần Uyên, cho nên cậu ta cũng không phát hiện ra có điều gì bất thường, hơn nữa so với người anh trai không nói không cười này của mình, thì Thẩm Nam vẫn thích trò chuyện với những bạn bè cùng trang lứa hơn, vì thế cậu ta vẫn luôn một mực bấm điện thoại.
Bầu không khí bên trong xe cứ thế chìm vào yên lặng.
Thậm chí một người vụng về như Tư Kỷ còn có thể nhận ra có điều gì đó không ổn.
Y quay đầu lại nhìn Nghiêm Thuật với ánh mắt dò hỏi, nhưng cũng nhận được câu hỏi y chang từ đối phương.
Thái độ của Thẩm Thần Uyên đối với Thẩm Nam đã thay đổi.
Mặc dù trước đây Thẩm Thần Uyên không giỏi giao tiếp với mọi người, nhưng hắn vẫn sẽ cố gắng tìm một vài đề tài nói chuyện để bầu không khí không quá gượng gạo, chẳng hạn như “Việc học ở trường sao rồi”, hay là “Hôm nay ăn cái gì” vân vân.
Tuy rằng hơi vô ích, nhưng hắn sẽ không bao giờ tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi mà không hỏi bất cứ thứ gì như thế này.
Chẳng lẽ Thẩm gia đã xảy ra chuyện gì à? Hay đây là ân oán hào môn như trong truyền thuyết?
Những suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu của hai người, nhưng cuối cùng lại bị đè nén ở đáy lòng.
Dù sao thì chuyện này cũng không phải là thứ mà hai trợ lý như bọn họ có thể nhúng tay vào được.
Suốt quãng đường không một ai nói gì, đến khi trở lại Thẩm gia thì sắc trời đã hơi tối.
Thẩm Nam thay giày ở cửa xong, sau đó nói vọng vào bên trong: “Mẹ ơi, con về rồi!”
Không bao lâu sau, một người phụ nữ tao nhã chững chạc từ trên lầu đi xuống, người nọ trang điểm vô cùng tinh xảo, vẫn còn có thể thấy được dung mạo khi còn trẻ của bà.
“Tiểu Nam về rồi à, con mau đi rửa tay đi, lát nữa chúng ta sẽ ăn cơm.” Bà cười nói dịu dàng với Thẩm Nam, sau đó mới nhàn nhạt liếc nhìn Thẩm Thần Uyên phía sau lưng cậu ta, nụ cười trên khóe miệng cũng biến mất: “Bảy giờ ăn cơm.”
Thẩm Thần Uyên cũng không có biểu cảm dư thừa gì, hắn chỉ “Vâng” một tiếng, biểu thị mình đã nghe thấy.
Sau khi đưa áo khoác cho quản gia, hắn gật đầu với Thẩm Giả đang ngồi trên sô pha, tuy hai người là cha con trên danh nghĩa, nhưng khi sống chung lại không khác gì cấp trên với cấp dưới.
“À, anh ơi! Em quên lấy cặp rồi, anh…” Thẩm Nam từ phòng bếp đi ra, cậu ta đang dùng khăn lông lau tay, khi nhìn thấy trong tay Thẩm Thần Uyên không có bất cứ thứ gì, lời nói đến bên miệng cũng dừng lại.
Trước kia khi Thẩm Nam để quên thứ gì đó, đối phương đều sẽ giữ giúp cậu ta.
Vì thế lúc xuống xe Thẩm Nam mới nhớ ra mình chưa mang theo cặp, nhưng cậu ta cũng không có quay lại lấy.
“Vậy em tự đi vào trong xe lấy đi.” Sau khi nói những lời này xong, Thẩm Thần Uyên lướt qua cậu ta rồi đi thẳng vào trong toilet.
Thẩm Nam quay đầu lại nhìn bóng lưng của Thẩm Thần Uyên, đột nhiên cảm thấy hôm nay đối phương có hơi kỳ lạ.
Cuối cùng vẫn là Nghiêm Thuật đưa cặp tới cho quản gia nhận lấy, sau đó đưa đến phòng của Thẩm Nam.
Thẩm gia là một gia tộc có tiếng trong thành phố A, đương nhiên bữa tối cũng chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ.
Nguyên liệu tươi ngon được nhập khẩu, các đầu bếp chuyên môn được mời đến, bàn ăn cũng được trình bày tinh xảo đẹp mắt……
Một nhà bốn người ngồi trên bàn ăn cơm, trông có vẻ vô cùng hòa thuận.
Đối với Thẩm Thần Uyên mà nói, ăn món nào với món nào thì cũng không quá khác nhau, nhưng khi nhìn thấy đĩa tôm hấp trước mặt, trong lòng hắn lại khẽ động.
Hình như hắn vẫn chưa dẫn Kiều An đi ăn hải sản bao giờ… Lần sau có thời gian thì phải thử mới được.
Thẩm Thần Uyên có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấy, đầu tiên người nọ sẽ ngập ngừng ăn thử một miếng nhỏ, sau đó đôi mắt hạnh nhân sẽ tròn xoe vì ngạc nhiên, trong ánh mắt như đang phát sáng vậy…
Nghĩ thế, Thẩm Thần Uyên bèn vươn tay gắp một con tôm vào trong chén, sau đó mang găng tay nhựa vào rồi lột vỏ.
Tuy rằng có thể kêu người hầu đến giúp, nhưng hắn đã vốn có thói quen không dựa dẫm vào người khác rồi.
Trong Thẩm gia chỉ có mình Thẩm Nam thích ăn hải sản, những người khác chỉ thỉnh thoảng mới gắp một đũa nếm thử, bởi vậy nên những món hải sản trên bàn đều đặc biệt làm riêng cho cậu ta.
Ngay từ ban đầu Thẩm Nam cũng đã chú ý đến đĩa tôm trên bàn, khi nhìn thấy Thẩm Thần Uyên tự lột vỏ, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh trai của cậu ta vẫn là một người tốt bụng như cũ, có lẽ vì gần đây quá mệt mỏi với công việc, cho nên vừa nãy tâm trạng mới không được tốt nhỉ?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận thì Thẩm Nam không còn rối rắm nữa, cậu ta chuyển sang gắp những món khác.
Nhưng khi cậu ta đã ăn gần xong một nửa, nhưng vẫn chưa đợi được một con tôm nào được bỏ vào trong chén của cậu ta, Thẩm Nam quay đầu lại nhìn, thì thấy Thẩm Thần Uyên đã tự ăn hết rồi!
Chẳng lẽ đó không phải lột cho cậu ta ư? Nhưng mà trong nhà chỉ có mình cậu ta thích ăn hải sản thôi! Trước kia khi Thẩm Thần Uyên giúp cậu ta lột, hắn còn nói rằng mình không thích ăn nữa kia mà…… Vì thế, Thẩm Nam không nhịn được nhắc nhở hắn: “Anh ơi, em muốn ăn tôm.”
“Hửm?” Thẩm Thần Uyên hơi sửng sốt, sau đó trong đầu mới nhớ ra khẩu vị của Thẩm Nam từ 6 năm trước.
Nhưng mà chuyện này có liên quan gì tới hắn à?
“Muốn ăn thì có thể tự gắp.”
“Nhưng mà em không muốn lột vỏ…”
“Có thể nhờ dì Chu.”
Dì Chu là người giúp việc lâu đời nhất trong Thẩm gia.
Động tác của Thẩm Nam ngừng lại, sau đó không lên tiếng nữa.
Bầu không khí lập tức cứng đờ, dì Chu vội vàng chạy đến hỗ trợ, nhưng lại bị Thẩm Nam ngăn cản: “Thôi không cần đâu dì Chu, cháu không muốn ăn.”
Cậu ta không biết bản thân mình đã sai chỗ nào, trong lòng nghẹn lại một cục, muốn để cho Thẩm Thần Uyên xin lỗi cậu ta trước.
“Được rồi Tiểu Nam, con đừng quan tâm nó, để mẹ gắp cho con.” Doãn Diễm chú ý đến tình hình bên này, bà dùng đũa gắp một miếng thịt cua vào trong chén của Thẩm Nam, giọng nói dịu dàng đến nỗi có thể chảy ra nước.
“Cảm ơn mẹ ạ, mẹ cũng nếm thử đi!” Thẩm Nam cũng gắp đồ ăn lại cho Doãn Diễm.
“Cảm ơn cục cưng ~” Doãn Diễm nhận lấy, khi thấy đó chính là món thịt bò mà mình yêu thích, nụ cười trên mặt bà càng thêm rạng rỡ.
Nhìn đi, mười mấy năm vất vả của bà cũng không phải là vô ích, bây giờ Thẩm Nam chính là người thân thiết với bà nhất trong nhà, ngay cả chồng của bà là Thẩm Giả cũng phải xếp phía sau.
Ai nói xuất thân thấp hèn thì không thể làm dâu nhà giàu được chứ? Nghĩ đến những kẻ đã chế nhạo bà là một người mẹ kế nghèo kiết xác lúc ấy, trong lòng Doãn Diễm thầm cười, bây giờ Thẩm Nam đã coi bà như mẹ ruột, nếu không có thêm đứa con riêng thì sẽ càng như thế nào nữa đây?
Nghĩ đến đứa con của mình, bà di chuyển ánh mắt lên trên người của Thẩm Thần Uyên, đây là con trai của Doãn Diễm với chồng cũ, nếu lúc ấy không phải nó nhất quyết đòi theo mình đến Thẩm gia sống, thì bà nhất định đã có thể nhanh chóng ngồi yên ổn ở vị trí bà chủ Thẩm rồi.
Đúng là từ lúc sinh ra đã luôn liên lụy đến bà.
Trong mắt Doãn Diễm hiện lên một tia tối tăm.
Thẩm Nam đợi một hồi lâu nhưng Thẩm Thần Uyên vẫn không có phản ứng gì, khi thấy bữa cơm sắp xong xuôi rồi, cuối cùng cậu ta không chịu được nữa
Thôi kệ, hôm nay không thèm so đo với đối phương.
Sau khi gắp đồ ăn cho cha Thẩm, cậu ta thầm nghĩ không nên coi trọng bên này xem nhẹ bên kia được, cuối cùng ngoài lạnh trong nóng gắp đồ ăn cho Thẩm Thần Uyên.
“Anh… Cái này cho anh đó.”
Đồ ăn được đặt ở trên chén, nhưng Thẩm Thần Uyên lại làm như không thấy, tiếp tục ăn phần cơm của mình.
Dù Thẩm Nam ngốc nghếch như thế nào thì vẫn có thể nhận ra Thẩm Thần Uyên đang ngó lơ mình, trong lòng cậu ta có chút khó chịu, cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Cảnh tượng này đã bị Doãn Diễm trông thấy, bà lập tức không vui: “Em trai của con đã gắp đồ ăn cho con rồi, con bị câm hay sao mà một câu cảm ơn cũng không biết nói hả? Trưng cái bản mặt ấy cho ai xem!”
Thấy mẹ lại nổi giận với anh trai vì mình, Thẩm Nam tự trách bản thân không thôi, lập tức nói đỡ cho Thẩm Thần Uyên: “Không sao đâu mẹ, có lẽ do anh ấy làm việc mệt quá, nên mới nhất thời không để ý tới.”
“Hừ, công việc bận rộn gì chứ, mẹ thấy nó cố tình chọc tức mẹ thì có, vẫn chỉ có Tiểu Nam hiểu chuyện, chưa bao giờ làm mẹ nhọc lòng.”
Tiếng trách móc quen thuộc truyền vào trong tai, Thẩm Thần Uyên bỗng nhớ tới những chuyện lúc nhỏ, cùng với ánh mắt vừa oán hận vừa ghét bỏ của đối phương…
Ít nhất vẫn còn chưa nói “Vì sao hồi đó tao lại muốn sinh ra mày”.
Thẩm Thần Uyên rũ mắt xuống, tự cười nhạo bản thân.
Âm thanh bất mãn của Doãn Diễm vẫn tiếp tục quanh quẩn bên tai, xen lẫn với giọng nói an ủi thi thoảng của Thẩm Nam.
Thẩm Giả ở bên cạnh dù bận rộn nhưng vẫn nhàn nhã quan sát, thỉnh thoảng lại nói vài câu phụ họa.
Dường như Thẩm Thần Uyên không hề bị quấy rầy, hắn vẫn im lặng tiếp tục dùng cơm.
Thật ra với bản lĩnh hiện tại của hắn, đã có thể giải quyết chuyện này êm đềm mà không để lại chút dấu vết, có thể mang một nụ cười giả tạo nói xin lỗi, có thể khiến tất cả mọi người vui vẻ trở lại.
Nhưng hôm nay hắn không mang mắt kính, hắn không muốn cười.
Khi đeo mắt kính vào, hắn có thể lừa mình dối người, biến bản thân thành một người xa lạ mà hắn hoàn toàn không muốn làm, nhưng sau khi trút bỏ lớp vẻ ngoài còn không được tính là ngụy trang ấy đi, hắn chỉ cảm thấy buồn nôn.
Hơn nữa… Hắn đã mệt rồi.
Huống chi hắn không muốn nói cũng không sao cả.
Dù gì Thẩm Nam cũng sẽ dỗ cho mẹ vui, ba của hắn nhân tiện cũng sẽ giúp hắn nói vài lời hay ý đẹp, khen năng lực làm việc của hắn rất mạnh, là một hạt giống tốt… Rồi trong tương lai hắn sẽ giúp đỡ Thẩm Nam bảo vệ xí nghiệp của Thẩm gia này nọ.
Đúng vậy, hắn chưa bao giờ có tư cách thừa kế Thẩm gia, bởi vì Thẩm Nam không thích kinh doanh, không thích những mặt tối tăm ghê tởm trên thương trường, vậy nên hắn đã làm điều đó thay cho người em trai quan trọng nhất của mình.
Thật ra ngay từ ban đầu, hắn chưa từng nghĩ rằng sau này bản thân mình sẽ trở thành một thương nhân.
Chẳng qua là do hắn không có chỗ nào để đi, thế nên mới liều mạng bám lấy cái nơi được gọi là “Nhà” này.
Thẩm Thần Uyên thong thả ăn xong miếng cơm cuối cùng, nhưng hắn vẫn chưa hề đụng đến phần đồ ăn được gắp cho, rồi hắn đứng dậy, thản nhiên nói: “Con còn bận việc nên đi lên trước ạ.”
Doãn Diễm hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Khi Thẩm Thần Uyên đi lên cầu thang, trên bàn cơm đã bắt đầu chuyển chủ đề, cha mẹ ân cần quan tâm hỏi han, còn Thẩm Nam thì chia sẻ những chuyện đã xảy ra trong trường…… Thẩm Thần Uyên bỗng nhận ra đây mới chính là một gia đình thật sự.
Đời trước hắn đã cố gắng hết sức để được hòa nhập vào nơi đây, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Đời này hắn không muốn mệt mỏi như vậy nữa, nếu đã là nhân vật phản diện, vậy thì cứ dứt khoát đóng vai một nhân vật phản diện đi.
Thẩm Thần Uyên không dừng bước chân mà trực tiếp trở lại căn phòng của mình.
Bên trong là một tông màu trắng xám, ngoại trừ mấy món đồ dùng sinh hoạt cần thiết, còn lại không có bất cứ vật dụng dư thừa nào cả, trông rất quạnh quẽ.
Thẩm Thần Uyên bỗng nhớ tới căn phòng ngủ rực rỡ màu sắc mà Kiều An cho hắn xem ngày ấy, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, thuận tay khóa cửa lại.
Thẩm Thần Uyên đã để hệ thống ở lại biệt thự chăm sóc cho Kiều An, nên hôm nay hắn thật sự chỉ lẻ loi một mình.
Hắn học theo dáng vẻ của cậu, không màng đến hình tượng của bản thân mà nằm lên trên giường, sau khi nhìn chằm chằm vào bức tường trắng tinh một lúc lâu, hắn không nhịn được lấy điện thoại ra.
Mãi đến khi ngón tay ấn mở danh bạ, Thẩm Thần Uyên mới phát hiện ra mình vẫn chưa mua điện thoại cho Kiều An.
Mỗi khi Kiều An rời biệt thự thì cậu đều đi cùng với hắn, bởi vì không có nhu cầu sử dụng nên hắn cũng không để ý.
Nhưng mà bây giờ…… Đã có lý do rồi.
Trong biệt thự không có điện thoại bàn, chỉ có một cái máy tính bảng vừa mua cách đây không lâu… Hôm nay hắn có kêu dì Vương về trễ, nhưng không biết lúc này đối phương còn ở lại không nữa.
Rất nhanh, đầu dây bên kia đã bắt máy: “Tiểu Thẩm? Làm sao vậy?”
“Dì Vương… Bây giờ dì về nhà rồi ạ?”
“Vẫn chưa, dì vẫn đang ở biệt thự với An An.”
Ánh đèn hình như sáng hơn một chút, Thẩm Thần Uyên giơ tay che mắt lại, giọng nói có chút khàn: “Vậy… Nhờ dì chuyển điện thoại qua cho Kiều An nhé.”
Dì Vương ở đầu dây bên kia gọi một tiếng, sau một loạt âm thanh sột soạt, trong điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo của Kiều An: “Là, là ngài Thẩm hả?”
Đây là lần đầu tiên cậu nghe điện thoại nên có hơi căng thẳng, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ ngạc nhiên mừng rỡ vô cùng rõ ràng.
“Là tôi.”
Trong lòng đột nhiên hiện lên một tia vui vẻ, suýt chút nữa Thẩm Thần Uyên đã quên mất cái cảm giác này.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Muốn… Nghe giọng nói của em..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...