Người khác không tới đánh Tiêu Hàn, hắn cũng không tự động tìm ai, rảnh rỗi đứng đó quan sát những trận đánh của năm người mạnh nhất kia: Tiêu Viêm, Huân Nhi, Bạch Sơn, Hổ Gia và Ngô Hạo.
Qua được một thời gian, trên lôi đài còn lại rất ít học viên. Lúc này tất cả ánh mắt đều tập trung hướng về Tiêu Hàn, lý do, từ đầu tới giờ hắn là người thảnh thơi mất ít sức nhất.
Tiêu Hàn nhìn mấy kẻ trước mặt đang vây quanh hắn, cười cười “Đoàn kết dữ vậy.”
Bạch Sơn cười đáp lại “Chúng ta cũng không muốn làm trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, ta nói có đúng không Tiêu Viêm?”
Tiêu Viêm mặt nghiêm túc “Tiêu Hàn, ta rất cảm kích người đã nói giúp ta một năm trước, nhưng lần này ta đành phải đắc tội rồi, hy vọng người không trách.”
Vẫy vẫy cánh tay, Tiêu Hàn đáp “Yên tâm yên tâm, ta cũng không hẹp hòi như vậy, các người liên minh với nhau ta có thể hiểu, nhưng các ngươi nên chuẩn bị tinh thần bị rơi đài trước đi.”
“Hừ, ngươi là Đại Đấu Sư đỉnh phong, mạnh nhất trong tất cả chúng ta nhưng cũng không thể chống lại hết tất cả bọn ta được.” Hổ Gia hừ mũi.
“Ủa? Ta nói ta là Đại Đấu Sư đỉnh phong khi nào vậy?” Tiêu Hàn quay sang nhìn Hổ Gia. Cùng lúc đó, hắn liền thả ra khí tức “chân chính” của mình.
“Đấu Linh?”
Mọi người lập tức biến sắc.
Trên khán đài, Nhược Lâm đạo sư, Hổ Kiền cũng những người khác đều kinh ngạc, đồng khiếp sợ tốc độ thăng tiến tu vi của Tiêu Hàn, mười tám tuổi Đấu Linh, tư chất như thế này cũng là số một số hai của học viện.
Dưới lôi đài, đám người Tiêu Viêm ngưng trọng hẳn lên, tu vi Tiêu Hàn đạt Đấu Linh khiến mọi người sững sờ, Tiêu Viêm nuốt nước bọt “Không ngờ ngươi đã đến cấp độ như thế này.”
Tiêu Hàn thu lại vẻ cười cợt, lạnh nhạt nói “Bây giờ có đánh không?”
Đám người Tiêu Viêm lập tức thủ thế, thực lực bọn họ yếu hơn rất nhiều, nên bây giờ, họ bắt buộc bỏ qua mọi hiềm khích để hợp tác liên minh với nhau.
Tiêu Hàn mắt nhìn qua mọi người một lượt, đột nhiên hắn động. Tay hắn cong lại, quát.
“Thủy đạn!”
Phanh!! Phanh!! Phanh!! Phanh!! Phanh!! Phanh!! Phanh!! Phanh!!
Tám tên Đấu Sư đỉnh phong không kịp phản ứng lập tức dính đòn và rơi đài. Đám người Tiêu Viêm kinh hãi với tốc độ ra chiêu của Tiêu Hàn, bọn họ chỉ cảm thấy cạnh minh gió thổi vù mấy cái mà thôi.
"Một chiêu liền giải quyết tám gã cấp bậc Đấu Sư đỉnh phong.” Trên khán đài vô số người hít một hơi lạnh vì tại Già Nam Học Viện Tiêu Hàn rất ít khi sử dụng chiêu thức khác ngoài nắm đấm nên mọi người cũng không biết quá rõ chính xác hắn mạnh như thế nào.
Tiêu Hàn sau khi cho tám gã Đấu Sư đỉnh phong rơi đài liền phốc một cái, thân ảnh đã đứng trước mặt Bạch Sơn.
Bạch Sơn thấy Tiêu Hàn đứng ngay trước mắt mình tức thì biến sắc, gã vội vàng ngưng tụ đấu khí đánh lại đồng thời hai chân không ngừng di dộng nhằm tránh thoát.
Tiêu Hàn hừ một tiếng, nắm đấm nhanh như chớp đập trên ngực
Bạch Sơn khiến gã phun ra một ngụm máu, thân người lập tức nằm dính xuống đất.
Giải quyết xong một tên, Tiêu Hàn liền tiến tới người tiếp theo. Bốn người còn lại thấy Tiêu Hàn hạ Bạch Sơn nhanh như vậy thì vô cùng khiếp sợ, nhưng bọn họ cũng không đứng im chịu chết, liền thi triển ra những tuyệt học bản thân.
Đối với mấy cái tuyệt kỹ đang bao vây mình, Tiêu Hàn mặt không chút dao động, tay trái xuất hiện một thanh kiếm màu tím cổ quái, Phệ hồn kiếm. Lưng hơi khòm xuống, Phệ hồn kiếm đưa về ngang hông rồi chém mạnh ra theo vòng tròn
“Phong trảm!”
Ầm ầm ầm.
Những chấn động không khí phát ra khi Tiêu Hàn xuất chiêu ‘Phong trảm’ đã phá vỡ các tuyệt kỹ của bốn người Tiêu Viêm.
Không để cho bốn người kịp phản ứng, chân Tiêu Hàn khẽ nhún một cái, hắn liền ở trước người Hổ Gia, khóe miệng hắn giương lên “Nằm xuống!”
Bình.
Hổ Gia như cảm thấy có một tảng đá nghìn cân đè nặng trên người, không cử động nổi, nàng liền giống như Bạch Sơn nằm đo ván trên đất.
Tiêu Viêm thấy Tiêu Hàn giải quyết Hổ Gia tức thì quát lớn “Cùng hợp sức!”
Huân Nhi và Ngô Hạo gật đầu, ngưng tụ đấu khí bản thân và thi triển ra một đấu kỹ khác. Tiêu Viêm vận thân pháp lướt nhanh tới, tay gã vung lên “Bát Cực Băng!”
Tiêu Hàn đưa nắm đấm lên, cứng chọi cứng với Tiêu Viêm.
Bành.
Tiêu Viêm không địch lại, bị đánh bay ra ngoài.
“Tiêu Viêm ca ca!” Huân Nhi thấy Tiêu Viêm thất thế, kêu lên.
“Huân Nhi biểu muội nên lo cho bản thân trước đi đã.” Không biết khi nào Tiêu Hàn đã đứng sau lưng Huân Nhi, nắm đấm không dừng lại mà đánh vào lưng nàng.
Tuy nhiên, Tiêu Hàn không dám quá tay mà chỉ dùng đủ lực để Huân Nhi ngã xuống đất, hắn không muốn đối địch với toàn học viện a.
Bây giờ, chỉ còn lại mỗi Ngô Hạo là còn đứng, nhưng…bành…à, đã nằm luôn rồi.
Hô.
Toàn trường một mảnh im lặng. Ài, kinh ngạc và khiếp sợ nữa chứ gì, bỏ qua đi.
Năm người Tiêu Viêm, Huân Nhi, Bạch Sơn, Hổ Gia, Ngô Hạo khó khăn đứng dậy, Tiêu Hàn không quá tay nên bọn họ không có ngất xỉu mà chỉ hơi đau đớn đứng không nổi mà thôi.
Nhìn năm kẻ này đang run rẩy đứng dậy, Tiêu Hàn có một loại cảm giác sướng không thể tả, khặc khặc.
Tiêu Viêm ánh mắt nhìn Tiêu Hàn đang mỉm cười, gã trầm giọng “Mọi người có thể kéo dài một thời gian cho ta không?”
“Ngươi còn tuyệt kỹ mạnh mẽ nào khác sao?” Hổ Gia đáp lời, ba người khác cùng nhìn về phía gã.
“Đúng, nhưng tuyệt kỹ này cần chút ít thời gian khởi động.” Tiêu Viêm gật đầu xác nhận.
“Vậy được, bọn ta sẽ cố gắng, tất cả trông vào ngươi.” Ngô Hạo lên tiếng.
Huân Nhi đương nhiên không có ý kiến, Hổ Gia cũng không, chỉ có Bạch Sơn là hơi khó chịu nhưng gã cũng không phản đối.
Tiêu Hàn quan sát thấy bốn người khác lao lên, chỉ còn lại Tiêu Viêm là còn đứng chỗ cũ đang hồi phục đấu khí, hắn đoán có lẽ Tiêu Viêm chuẩn bị tạo ra Phật nộ hỏa liên mini đây. Hắn cũng muốn nhìn xem hình dáng của nó như thế nào, có đẹp như côt truyện miêu tả hay không, hắn cũng không sợ tình hình sẽ xấu đi khi Tiêu Viêm hoàn thành Phật nộ hỏa liên, hắn có kỹ năng bị động kháng phép thuật tuyệt đối lên đến 60% thành công, nếu còn không được thì cùng lắm là thua mà thôi, hắn cũng chả cần vào Tàng thư các của Già Nam học viện làm gì, công pháp ư? Trong hệ thống có đầy, chỉ cần đủ điểm đổi là được.
Số từ: 1400
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...