Hệ Thống Trải Nghiệm

"Nga" Tiêu Viêm lấy lại tinh thần, vội sờ bên khóe miệng xem có dính nước miếng không, ánh mắt nhìn lên phía trên, chỉ thấy vị Nhược Lâm Đạo Sư xinh đẹp khóe miệng như đang cười nhìn chằm chằm vào hắn. Cười ngượng một cái, hắn bẻ bẻ ngón tay, lộ ra hàm răng trắng muốt nói: "Ta có thể không bằng vị Tiểu yêu nữ mà Nhược Lâm Đạo Sư nói, ta đã tính đi tính lại, hơn nữa chính mình lặp đi lặp lại suy nghĩ một chút ....Tựa hồ chỉ miễn cưỡng xem như A cấp đi."
"Ách..." Tiêu Viêm vừa nói những lời như kiểu tiếc hận bật thốt lên, trước là tiếng xì xào bàn tán, sau đó là một mảng yên tĩnh.
Trong góc, La bố khuôn mặt như bất động, hắn không nghĩ tới, tên này nhìn qua cũng chỉ mười sáu, mười bảy thôi, vậy mà cấp bậc đã ngang với mình.
Bên cạnh La Bố, khuôn mặt Qua Lạt thoáng trắng bệch, vẻ mặt khổ sở, lại thêm một người này giả trư ăn thịt hổ.
"Ngọc nhi.....Ngươi, ngươi không phải chỉ nói hắn cấp B hoặc cấp C thôi sao? Như thế nào lại trở thành A cấp? Già Nam Học Viện, mỗi lần chiêu sinh, đệ tử có tiềm lực A cấp, cũng không qua một trăm người a."Khẽ liếc mắt nhìn Tiêu Viêm, vài nữ sinh lẩm bẩm nói.
Ánh mắt gắt gao nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu niên trước mặt, Tiêu Ngọc bất đắc dĩ thở dài một hơi, lẩm bẩm: "Ta làm sao mà biết người này càng ngày càng dị thường như thế".
"A cấp" Ánh mắt kinh ngạc chớp chớp, một lát sau, Nhược Lâm Đạo Sư mới nhoẻn miệng cười, nụ cười ấy làm cho người ta tâm động không thôi.
"Ta đã nói lần này đoạt đươc.....bảo, xem ra...quả nhiên không giả." Giống như cô gái bính thường, Nhược Lâm khẽ trừng mắt lên, khuôn mặt toát lên vẻ phong tình, làm cho không ít nam ử trong lều khuôn mặt sáng lên.

Tiêu Viêm sờ sờ cái mũi, bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh âm của Huân Nhi: "Tiêu Viêm ca ca, ngươi lại vừa làm náo động rồi?".
"Ta biết muội so với ta vẫn mạnh hơn, vậy S cấp sợ rằng đến phiên muội đi" Tiêu Viêm đảo cặp mắt trắnh dã, tức giận nói.
"Ách, Muội đây báo giả được không a?" Nhìn mọi người chưa hết vẻ khiếp sợ, Huân nhi lén cầm gấu áo của Tiêu Viêm, len lén hỏi.
"Vẫn là phải báo chân thật đi, ta chẳng lẽ lại đi ăn dấm chua của ngươi ? Làm cho học viện biết một ít tiềm lực giá trị, để sau này muội phát triển cũng tốt hơn, mặc dù, muội sau này có lẽ cũng không ở lại nơi đó" Tiêu Viêm nhún vai, cười nói. Nói xong, gã bỗng liếc sang Tiêu Hàn đang nhắm mắt đứng ở đằng xa.
Mở cái miệng nhỏ nhắn ra, gãi gãi đầu, cười duyên nói: "Vậy thì nghe lời Tiêu Viêm ca ca" Vừa nói vừa bước khẽ lên trước vài bước, cô gái nhẹ nhàng nói: "Tiêu Huân nhi, lục tinh đấu giả....tuổi...mười sáu đi....."
Ở phía trên, chủ khảo vừa mới chuẩn bị bút ghi chép, cổ tay liền cứng ngắc, lần đầu tiên khuôn mặt ôn nhu hiện lên vẻ kinh sợ.
Cô gái vừa lên tiếng, cả lều lâm vào một mảng lặng ngắt. Ánh mắt của mọi người ngốc trệ, nhìn cô gái đứng cạnh Tiêu Viêm đang nở nụ cười lạnh nhạt, vừa mới rồi còn chưa hết kinh hoàng về việc Tiêu Viêm mang lại, lại bị một quả búa tạ nên vào đầu.
Lục tinh đấu giả .... mười... sáu tuổi, loại tiềm lực này, tựa như đã vượt qua giới hạn của S cấp, loại thiên phú này, so với học viện tiểu yêu nữ kia còn mạnh hơn rất nhiều.
Nhìn trong lều không có tiếng động, Tiêu Viêm bất đắc dĩ cười khổ, Huân Nhi báo ra sự thật, cũng nằm ngoài dự kiến của hắn, hiện tại là ngũ tinh cấp bậc, nhưng không nghĩ tới thiếu nữ này khủng bố như thế, tiềm lực đã vượt qua siêu cấp S, loại tốc độ tu luyên biến thái này, chính gã cũng cảm thấy kinh ngạc. Gã lại liếc Tiêu Hàn, lòng càng tò mò, không biết thực lực người này là cỡ nào, có phải là ngang ngửa Huân Nhi ? Nếu vậy thì…
Trong lều vải, nghe Huân Nhi nói, Tiêu Ngọc trợn mắt há hốc miệng. Ở trong Tộc, nàng chưa gặp qua Huân Nhi ra tay, cho nên cũng không rõ thực lực của nàng lắm, hơn nữa Huân Nhi thân phận thần bí, cũng không ai nói qua cho nàng, Trong mắt nàng Huân Nhi là một trong những người được gia tộc bồi dưỡng, thiên phú tuyệt hảo, nhưng thiên phú đến mức này thì phải nói…
".... Ài, tiểu yêu nữ trong học viện, cuối cùng cũng có đối thủ.." Cười khổ lắc đầu, Tiêu Ngọc lẩm bẩm một mình.
Đoạn tiếp theo, Huân Nhi khiêm tốn nói bản thân vẫn chưa bằng người nào đó, ánh mắt thì liếc lấy Tiêu Viêm.
Mọi người thấy ánh mắt của Huân Nhi thì tra hỏi chuyện gì, Tiêu Viêm bất đắc dĩ kể lại quá khứ thiên tài thành phế vật rồi trở lại thiên tài của gã. Mọi người lại một phen kinh sợ.

Nhược Lâm đạo sư thở dài, ôn nhu nói: "Không nghĩ tới ngươi là một tên tiểu tử khủng bố như vậy, nếu Huân Nhi không nói, lần này thực để cho ngươi thoát được rồi."
Thấy Nhược Lâm Đạo sư cười nhẹ nhìn chằm chằm vào mình, Tiêu Viêm Bất đắc dĩ giơ tay. Khuôn mặt giả vờ hung tợn liếc nhìn Huân Nhi một bên đang che miệng cười.
Bây giờ chỉ còn mỗi Tiêu Hàn hắn là chưa báo danh. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn trên người hắn khiến hắn hơi nổi da gà.
Nhược Lâm đạo sư giọng vẫn cứ ôn nhu, mỉm cười nói “Người cuối cùng nào!”
Tiêu Viêm ngưng thần nhìn Tiêu Hàn, gã thực sự muốn biết thực lực chân chính của người này. Cả Huân Nhi cũng nghĩ như vậy, ngay từ đầu nàng đã không thể nhìn thấu người tên Tiêu Hàn này, à, ngoại trừ Tiêu Viêm ca ca của nàng.
Tiêu Hàn bước ra khỏi bóng râm, tiến tới trước mặt Nhược Lâm, giọng lạnh nhạt.
“Tiêu Hàn, mười sáu tuổi,…(dừng một chút)…cửu tinh đấu giả.”
Oanh.
Con mắt tất cả mọi người trừng lớn. Nhược Lâm đạo sư kinh ngạc bật người đúng dậy. Tiêu Viêm ánh mắt ngưng tụ lại, khuôn mặt lại cười khổ, thiên phú của người này quá khủng bố rồi. Mặt nhỏ đáng yêu của Huân Nhi hơi co lại, lòng thầm nghĩ “Thiên phú thật sự khủng khiếp.”, ngay cả bản thân nàng cũng không bì kịp. Những người còn lại cũng biểu hiện tương tự.
Nhược Lâm đạo sư miệng hơi run “Ngươi…ngươi nói…thật?”

Tiêu Hàn trong lòng đang cười to “Ha ha ha, nếu tất cả biết thực sự ta đã là Đấu Vương lục tinh thì sẽ có biểu hiện thế nào nữa đây.” Nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt gật đầu.
Hô.
Những người ở đây đều hít một hơi lạnh.
Quái vật.
Đây là suy nghĩ của mọi người khi nhận được cái gật đầu xác nhận của Tiêu Hàn.
Phải qua một lúc lâu thì bầu không khí mới lắng xuống.
Số từ: 1377


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận