Sáng hôm sau Ninh ra khỏi nhà cùng Ám đến phủ viên ngoại, đây là nơi các tiểu thư công tử tụ tập cùng nhau làm nghệ thuật.
Vào phủ viên ngoại Uyên Ninh giật mình vì độ xa xỉ ở đây, so với nhà mình thì như bên một bên mười, còn với phủ Hạ Đằng thì kẻ tám lạng người nửa cân.
Từ hạ nhân đến trang hoàng trang trí, phục vụ bàn nước không chỉ chu đáo nữa mà đều phát ra "mùi" tiền "mùi" quyền.
Uyên Ninh ngồi uống tách trà cũng thấy căng thẳng choáng ngợp.
- Trần tiểu thư, thiếu gia đang chờ người phía sau vườn, hạ nhân sẽ cho người dẫn tiểu thư đến ngay bây giờ.
Uyên Ninh uống xong tách trà thì thấy quản gia đứng trước mặt chắp tay đằng sau nói, bên cạnh hai nô tì đang đứng chờ dẫn đường.
Uyên Ninh đứng dậy ra khỏi nơi đó đi theo nô tì dẫn đường, Ám đi theo sau tiểu thư bảo vệ.
Đi đến đâu sự xa hoa lồng lộn phát ra đến đó, Uyên Ninh thầm đánh giá giá trị của từng món đồ trong khuôn viên vườn qua lời người máy.
Công tử nhà này là người thế nào đây, trong bản thảo không đề cập rõ ràng những chi tiết nhỏ và ngoài lề quanh diễn biến chính thành ra nàng cũng không nắm chắc.
Hội nhóm này cũng ảnh hưởng ít nhiều đến Uyên Ninh, nói gì thì nói chứ chỉ những con nhà quyền quý mới tập hợp chơi đùa thế này, không biết tính cách và hành động thế nào.
Đến rồi, trong biệt viện có hai người đang ngồi đánh cờ, bên cạnh có người tập đánh đàn tranh đàn bầu..., có người vẽ bức họa, người ngâm thơ.
Khung cảnh hết sức bình dị có một sự ăn khớp hài hòa lẫn nhau, thế mà sao một người giỏi thêu thùa như Uyên Ninh lại ở nơi này được.
Nhìn một màn này nàng hết sức ngạc nhiên.
- Thưa thiếu gia, Trần nhị tiểu thư phủ Thượng thư đã đến rồi ạ.
Nói rồi lui xuống ngay để lại chỗ cho Uyên Ninh, nàng đứng đó nhìn thoáng qua một lượt, đến đâu người máy nói tên đến đó.
Nàng không ngờ sẽ gặp người quen là Hạ Đằng ở đây, đang đánh cờ cùng công tử nhà Viên ngoại.
Nghe tiếng nô tì nói hai người dừng đánh cờ quay ra nhìn nàng.
Uyên Ninh hiện giờ trông đã khỏe hơn trước nhưng nhìn mặt vẫn rõ bị bệnh, công tử Viên ngoại lên tiếng chào nàng rồi mời nàng ngồi.
- Uyên Ninh đến rồi đấy à, vẫn như cũ thích ngồi đâu thì chọn một chỗ, muốn làm gì thì làm cứ thoải mái, nghỉ ngơi ở đây luôn cũng được.
Thái độ công tử này đối với nàng thật...!dễ chịu, thân thiết như mối quan hệ không có gì che giấu được, như thế này làm Uyên Ninh càng sinh nghi thay vì thoải mái như bình thường.
Hai bên người hầu bưng đồ đựng những vật dụng cho các tiểu thư công tử, nàng lướt nhanh thấy có kim chỉ vải vóc trên khay gỗ.
Quay lại nhìn công tử thì mỉm cười nhìn mình rồi nhìn về trước mặt.
Trước mặt là Hạ Đằng cũng đang nhìn Uyên Ninh, thấy nàng quay sang nhìn mình thì quay đi, trùng hợp nhìn trúng một tiểu thư thì ngoắc tay gọi lại.
Người kia cũng đến gần ngồi cạnh, tay còn cầm đàn tì bà ngồi cạnh Hạ Đằng, đánh ánh mắt khích bác nhìn nàng.
Chuyện gì xảy ra ở nơi này vậy.
Người máy lắc đầu nhìn khung cảnh phía trước rồi lại nhìn vẻ mặt Uyên Ninh.
Nàng đi về phía trước bàn cờ, nói:
- Ta muốn xem hai người đánh cờ, cho ta một chiếc ghế ở đây đi.
- Uyên Ninh giờ có sở thích chơi cờ sao - nhìn người hầu đã bê đến một chiếc ghế gỗ tựa đặt xuống - Đúng là Uyên Ninh đã thay đổi từ khi ngã hồ rồi.
- Anh thấy ta thay đổi thế nào? - nàng ngồi hẳn hoi xuống ghế rồi hỏi ngược lại.
- Đấy, ta đã nói rồi.
Vào phủ Viên ngoại đâu còn giống như phủ Thái phó, ít ra vẫn sẽ đảm bảo an toàn cho khách đặc biệt là bạn tốt của ta.
- Vừa nói vừa nhìn người hộ vệ đứng sau Uyên Ninh.
- Nên cứ yên tâm đi.
- Này là cha mẹ giao phó cho an toàn của ta, anh cũng đừng quá để ý, cứ coi như tấm bình phong đi.
- Hạ Đằng, đến lượt cậu.
Hạ Đằng cầm quân cờ mân mê trên tay rồi đặt xuống bàn cờ dứt khoát, khi nãy đối phương còn ở thế thượng phong, giờ bị động đi không được lùi cũng chẳng xong.
Ván này đã hạ, Hạ Đằng thắng.
- Hạ Đằng thắng rồi, cậu nói thử xem.
Hạ Đằng nhìn người đối diện rồi nhìn sang Uyên Ninh.
- Chuyện ta đề cập để về suy xét lại, đây...!ảnh hưởng cũng không nhỏ.
- Sao vậy hả Hạ Đằng, nãy còn chắc chắn nói ta sẽ phải đáp ứng nếu cậu thắng cơ mà.
Ở đây cũng đâu có người ngoài đâu.
À...!người đi theo Uyên Ninh, không đáng ngại, để hắn đi là được.
Hạ Đằng quay sang tiểu thư bên cạnh gảy một dây, để lại một âm thanh rung trầm.
- Ta vừa nghĩ ra một thứ còn hơn chuyện này một bậc, càng ủ lâu càng cay nồng.
Thiếu gia Viên ngoại vừa đập bàn cười lớn nhìn Uyên Ninh.
- Hay đấy, sao ta không thấy được chuyện cậu vừa nói nhỉ.
Nhưng cậu đã thắng ta rồi, không thể nuốt lời được.
Thôi, để Uyên Ninh đi, Uyên Ninh thấy chuyện này thế nào?
Uyên Ninh thấy hơi khó chịu khi bị gọi tên với giọng điệu như vậy, hai người đã nói chuyện khó hiểu mờ ám rồi.
Thiếu gia này cũng không bị gia giáo, lễ nghi ràng buộc gì mà bản tính lại ngông, ngông cuồng.
- Hai người đang nói chuyện gì, ta mới có mặt sao biết được chuyện này, nhỡ phải việc lớn ta không gánh nổi trách nhiệm thì sao!
- Trong tất cả người có mặt ở đây, Uyên Ninh vẫn là người mềm lòng nhất nhưng mọi thứ Ninh mang lại lại có giá trị không nhỏ.
Đằng sau có vài tiểu thư công tử đến bên cạnh công tử Viên ngoại, nói:
- Ta chán rồi, ngươi mang ra đi.
- Còn nhiều thời gian mà, gần hai canh giờ nữa mới đến, không được phép lười biếng ở đây.
Những người đó trở về làm phần của mình, bên cạnh Hạ Đằng tiểu thư kia đang tấu một khúc nhạc tất cả đều chăm chú lắng nghe đến khi kết thúc.
- Thật tuyệt, đàn thật hay.
Uyên Ninh nghe xong liền cảm thán, một người mù âm luật như nàng nghe khúc nhạc này đã thấy rất hay rồi.
Hình như có một vài lỗi chệch nhịp nhưng vẫn không ảnh hưởng đến cả bài.
Truyện Light Novel
- Uyên Ninh nói thế nào ấy chứ, ta đánh chệch ba âm, nói như vậy là đang chê ta sao.
- Nào có chuyện ấy, tôi không biết gì về âm luật, thấy hay thì khen thôi.
- Còn hai người có thấy như vậy không, Hạ Đằng...!
- Ta cũng biết đánh đàn tì bà, có hiểu chút âm luật, bài này khó được thế này là được rồi.
Còn Hạ Đằng vẫn ngồi một chỗ như vậy, lười biếng trả lời:
- Ta không có nhiều khắt khe khi nghe nhạc, nghe thấy hay thì là hay thôi.
- Cậu hôm nay bị làm sao vậy, sao thất thường thế, rõ thắng ta rồi mà.
Hạ Đằng nhìn Uyên Ninh rồi đứng dậy: " Ta muốn đi dạo vài vòng, đánh cờ cũng mệt rồi."
- Ta có thể đánh một ván cờ với anh không, cũng lâu rồi ta chưa chơi cờ.
- Uyên Ninh biết đánh cờ sao, trước giờ ta không biết, được thôi để người hầu lại xếp cờ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...