Đám xã hội đen đuổi theo bắt người bỗng dưng phải nhặt xác cho lão đại của mình:"..."
Rốt cuộc mục tiêu nhiệm vụ lần này có lai lịch như thế nào? Lão đại bọn họ rõ ràng rất hung mãnh làm sao có thể bị chẻ đôi dễ dàng được chứ? Phía sau kẻ kia, chắc chắn không đơn giản.
Bọn họ nay tựa như rắn mất đầu, không biết làm thế nào, chỉ có thể lật ngược bàn cờ, đem toàn bộ tức giận chút ngược về phía Hồ Quân- kẻ đã thuê bọn họ.
Hồ Quân ngồi nhà chờ tin tốt tới đột nhiên trở thành mục tiêu bị truy sát:"..."
Ngoài chốn tránh ra, cũng không biết làm thế nào.
Xã hội đen đuổi bám suýt sao, Hồ Quân không còn chút tinh lực nào có thể để ý Hồ Nhất hay gây khó dễ cho y nữa.
Đấy cũng là chuyện của vài tháng sau.
Hiện tại, Hồ Nhất đang được Cẩm Lý gấp gáp đưa đến bệnh viện gần nhất làm thủ tục chữa trị.
Bởi vì đuổi theo quá gấp, Cẩm Lý không có cách nào chuẩn bị tốt tiền cũng như học được tiếng của đất nước này, giao tiếp với bác sĩ của bệnh viện cũng khó khăn, vất vả lắm mới có thể mượn lấy một chiếc điện thoại, liên lạc về cho đám người Hạ Bạch.
Hạ Bạch lúc này một tay bó bột vẫn cuống cuồng tìm kiếm tin tức của Hồ Nhất, vạn lần không nghĩ đến, người cung cấp tin tức của Hồ Nhất cho mình lại chính là vị thần bí Cẩm Lý kia.
Vốn tưởng tổng tài nhà mình quan tâm nhầm người, để ý nhầm người, vốn tưởng là tình cảm đơn phương của riêng tổng tài...!thật không ngờ, cái người luôn lạnh nhạt lãnh đạm, đối với tổng tài một tia hứng thú cũng không biểu hiện ra...!lại thật ra cái gì cũng để tâm, cái gì cũng chú ý...!tổng tài bọn họ bị bắt đi, bọn họ còn chưa tìm được một tia tin tức, vị kia đã có thể cứu được người trở ra rồi!
Hạ Bạch không quản tay bị thương, gấp gáp sắp xếp người tới chỗ Cẩm Lý cung cấp.
Mà Cẩm Lý sau khi liên lạc cho Hạ Bạch, cơ thể cũng không thể chịu đựng nổi nữa, trực tiếp ngất đi.
Dù sao cũng là thiên thần tập sự đấu với ác quỷ trưởng thành, Cẩm Lý cho dù có nhanh nhẹn đến đâu, kinh nghiệm chiến đấu nhiều đến đâu thì cũng không tránh được việc phải bị thương.
Có thể đưa Hồ Nhất tới bệnh viên cũng là quá sức rồi.
Cẩm Lý nói ngất liền ngất liên tục một tuần.
Lúc này, Hồ Nhất đã tỉnh lại rất lâu rồi, lúc nào cũng trong tình trạng tự trách bản thân, lo lắng không thôi.
Hồ Nhất vốn luôn tâm niệm trong lòng, Cẩm Lý đối với mình lạnh nhạt, tình cảm của y, chỉ đến từ một phía.
Cẩm Lý luôn không nhẫn nại với y, ăn cơm với y một bữa còn chẳng thể kiên trì ngồi nổi 20p.
Có mơ, Hồ Nhất cũng không nghĩ đến, Cẩm Lý có thể không quản nguy hiểm, đối đầu với xã hội đen, cứu y ra ngoài.
Lại để chính mình chịu thương tổn nặng nề, hôn mê một tuần chưa tỉnh.
Công ty trong nước có chút loạn, Hạ Bạch một mình chống đỡ khó khăn, luôn đề nghị Hồ Nhất trở về, chủ trì đại cục.
Hồ Nhất lại kiên quyết không chịu, y cứng đầu muốn ở lại chăm sóc cho Cẩm Lý, muốn chờ Cẩm Lý trở lại, muốn là người đầu tiên Cẩm Lý nhìn thấy, càng muốn nhanh chóng hỏi rõ ràng, Cẩm Lý đối với mình, là tình cảm ra sao?
Rạng sáng ngày thứ 8, Cẩm Lý cuối cùng cũng mệt mỏi tỉnh lại.
Bụng trống rỗng, toàn thân phát đau, cơ thể không có chút sức lực khiến Cẩm Lý cực kì khó chịu, chớp mở đôi mắt, miệng mấp máy:" Nước."
Cổ họng khô khốc nóng rát, tựa như nuốt phải lửa...!khó khăn phát ra tiếng kêu.
Âm thanh khản đặc thu hút chú ý của Hồ Nhất vẫn luôn túc trực bên cạnh, y ném đống văn kiện trên tay sang một bên, tiến tới bên cạnh giường, xác định Cẩm Lý thật sự tỉnh lại, không phải ảo giác của mình nữa, lúc này, động tác càng gấp gáp, rót nước đưa cho anh.
" Nước đây."
Cẩm Lý uống xong cốc nước Hồ Nhất đút cho mình, cảm thấy cổ họng đỡ hơn một chút, lúc này mới có tâm trí đánh giá tình hình xung quanh.
Trời đậu, quỷ!
Cẩm Lý phát hoảng nhìn người trước mặt, gương mặt tiều tuỵ, râu ria lởm chởm, tóc hỗn loạn ngang dọc...
Vừa tỉnh dậy liền có kẻ muốn dọa ngất trẫm, trẫm nhân sinh cũng thật khó khăn.
Phải mất một khoảng thời gian, Cẩm Lý mới có thể nhận ra được, "quỷ" trước mặt chính là mục tiêu nhiệm vụ vừa được mình cứu về - Hồ Nhất.
" quỷ" mặt trắng hướng ánh mắt lo lắng nhìn anh, miệng không ngừng hỏi han.
Cẩm Lý phiền muốn chết, đầu có điểm đau, cắt lời Hồ Nhất:" Tôi đói rồi."
" A..." Hồ Nhất ngừng lại:" Em gọi đồ ăn cho anh."
" Được, tôi muốn ăn khoai rán." Cẩm Lý không khách khí.
" Anh vừa mới tỉnh dậy, không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ."
Cẩm Lý bất giác nhìn Hồ Nhất lại ra vị tổng tài Kinh Bắc, trước đây, Kinh Bắc cũng đều dùng lý do này để không cho Cẩm Lý ăn khoai rán, anh nghe mòn cả tai rồi!
Trẫm không quản mạo hiểm cứu ngươi, vậy mà một chút khoai rán cũng không tình nguyện cho trẫm..
Cẩm Lý ủy khuất:" tôi chỉ muốn ăn khoai rán.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...