" Em..." Ngôn Tu bị cắn đau, theo phản xạ buông Cẩm Lý ra.
" Ngươi cút." Cẩm Lý tức giận trừng mắt, nhấc chân đạp Ngôn Tu ra.
Ngôn Tu lần này đã có phòng bị, dễ dàng tránh khỏi cú đá của Cẩm Lý, tay còn dễ dàng bắt lấy đùi của anh, đè ép vào sát eo y.
Cẩm Lý:"..." Đệch, tên khốn này, không phải đang trúng độc sắp chết sao? Y lấy đâu ra sức lực lớn như thế chứ!!
Hai người bọn họ vẫn còn điên cuồng lôi lôi kéo kéo, vết thương ở lòng bàn tay Cẩm Lý không lớn, nhưng lại bị lôi kéo đến máu chảy dòng dòng, thấm của xuống ga trải giường.
Ngôn Tu trong lúc lôi kéo với Cẩm Lý, vô tình nhìn thấy, liền bị nó thu hút.
" Em bị thương rồi?!"
" Không phiền ngươi bận tâm." Cẩm Lý hừ lạnh một tiếng, đem hai tay trồng lên nhau, lại dấu đi vết thương ở lòng bàn tay.
Ngôn Tu nhìn bộ dạng có chết cũng không ngừng chiến đấu của Cẩm Lý, tự nguyện dơ cờ trắng đầu hàng:" Được rồi, anh thua...!ngoan, để anh bôi thuốc giúp em."
Cẩm Lý chỉ hừ lạnh không đáp, tay vẫn kiên quyết không buông ra.
Ngôn Tu chỉ có thể tiếp tục dỗ người:" Cẩm Lý, anh sai rồi."
" Sai ở đâu?" Cẩm Lý hừ lạnh.
" Sai ở...." thật sự phải liệt kê hết ra sao?
Ngôn Tu lúc này cũng rơi vào trầm mặc, không phải là không biết điểm sai ở đâu mà là do lỗi sai quá nhiều, không biết phải kể từ đâu.
" Chỗ nào cũng sai hết, toàn bộ đều sai, Cẩm Lý, tha thứ cho anh nha!"
"...."
" Anh sai rồi, cho anh xin lỗi đi mà."
" Sai ở đâu?"
" Anh...!anh không nên tính kế em, không nên đuổi em, không nên đẩy em, không nên nói ghét em.
Anh biết anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi mà!" Ngôn Tu cực kỳ nghiêm túc, chững chạc đàng hoàng làm nũng với Cẩm Lý.
Cẩm Lý nhìn con chó con điên cuồng vẫy đuôi trước mặt mình, sắc mặt càng đen hơn.
Không thể dễ dàng tha thứ cho y được, nhóc con đó, thấy anh sủng y liền được đằng chân lên đằng đầu, không thể tiếp tục chiều hư y nữa.
Thấy Cẩm Lý vẫn mặt lạnh không nói, Ngôn Tu lại càng không biết phải làm sao.
Y trước tiên hơi cúi người, kéo ra một chiếc hộp dưới giường, từ trong đống lọ đủ loại màu sắc, lấy ra một cái lọ nhỏ trắng tinh.
" Ngoan, để anh bôi thuốc cho em trước."
" Không cần ngươi quản, chút thương nho nhỏ không chết được."
Ngôn Tu:"..."
Đột nhiên bầu không khí có chút không bình thường, lạnh chết trẫm rồi!
Cẩm Lý không rét mà run, rùng mình một cái.
Ngôn Tu mặt cũng đen lại, bất ngờ mạnh mẽ ném cái bình trở lại hộp nhỏ, phát ra âm thanh *bộp* một tiếng rất to, tựa như chiếc bình có thể vỡ ngay được vậy.
Ngôn Tu đột nhiên hừ lạnh một tiếng, rời khỏi người Cẩm Lý, động tác vừa nhanh vừa mạnh leo lên long sàn, lấy cái chăn dính máu của Cẩm Lý quấn vào người, đem toàn thân to lớn nhốt ở trong chăn.
Cẩm Lý:"..."
Đệch, giận rồi?
Trẫm đâu có làm gì y?
Quá đáng vậy? Ngươi dỗ trẫm mấy câu liền chán rồi đúng không?
Hay quá! Trẫm cần ngươi dỗ chắc.
Cẩm Lý chống tay đứng dậy khỏi long sàn, nhìn con nhộng vàng óng trên giường...
Ngôn Tu đem toàn thân chôn chặt phía trong, chỉ có mái tóc dài hơi rối lộ ra ngoài.
Cẩm Lý nhìn Ngôn Tu đột nhiên không biết phải làm sao!
Mẹ kiếp, thật sự bị giận ngược rồi?
Cẩm Lý nhìn con nhộng vàng trước mặt soắn sít không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng hừ lạnh một tiếng, hăng giọng nói:" Ta cần ngươi chắc."
Cẩm Lý quyết đoán xoay người rời đi.
Chậc!
" Này." Cẩm Lý chọc chọc con nhộng trong ổ chăn.
Con nhộng vẫn không có chút động tĩnh.
Cẩm Lý hít một hơi thật sâu.
Tỉnh táo.
Y là nhóc con, anh không chiều y thì ai chiều y chứ!
" Đau quá, hình như bị trúng độc rồi." Cẩm Lý cắn cắn môi khẽ nói!
Ánh mắt dính lên con nhộng vàng óng vẫn không hề có động tĩnh.
Cẩm Lý:"..."
Chậc!
Cẩm Lý ngồi xuống bên cạnh giường, dùng tay chọc chọc con nhộng:" Nhóc con, bôi thuốc cho ta đi!"
Đại lão thứ thứ năm: Nếu nhóc con giận thì phải dỗ hết mình.
Cẩm Lý xuống nước, con nhộng lúc này mới chịu động đậy.
Ngôn Tu lật chăn, ngồi dậy, đáy mắt không dấu được vui mừng, nhưng vẫn chưng vẻ mặt bình thản.
Y không nói gì hết, mở hộp tủ ra, lấy lại cái lọ vừa nãy.
Bảo trì trạng thái trầm mặc, cầm lấy bàn tay Cẩm Lý.
Mặt dù lạnh, động tác lại cực kỳ dịu dàng bôi thuốc cho Cẩm Lý.
" A" Cẩm Lý hơi rụt tay lại.
" Đau sao?" Ngôn Tu không khỏi lo lắng, giúp anh thổi thổi.
" Ừm." Cẩm Lý mềm mềm gật đầu.
" Xong rồi, không còn sớm nữa, em về đi." Ngôn Tu bôi thuốc xong liền đổi người.
" Ngươi còn giận?" Cẩm Lý dùng tay không bị thương tóm lấy Ngôn Tu.
"..." Ngôn Tu chỉ chằm chằm nhìn Cẩm Lý, không nói.
" Được rồi, ta sai rồi, đừng giận nữa." Cẩm Lý xoa xoa đầu y.
Haizz, nhóc con nhà mình, anh không dỗ thì ai dỗ chứ! Nam nhi đại trượng phu, giận được thì cũng xin lỗi được!
" Ừm, không giận nữa." Ngôn Tu lúc này đột nhiên mỉm cười, khóe mắt tràn đầy ý cười, cơ mặt luôn căng cứng cũng nhanh chóng giãn ra.
Y dễ dàng tóm lấy eo Cẩm Lý, kéo xuống bên cạnh y.
Khoan đã, hình như có gì đó sai sai ở đây.
Đột nhiên cảm thấy chính mình bị hố!
Phòng trộm, phòng sát thủ, phòng con mụ tác giả...!lại quên mất nhóc con cũng phải phòng a!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...