" Lên trung tướng rồi trách nhiệm trên vai càng nặng hơn."
" Con biết."
" Mọi việc làm của con đều là để cho những người khác nhìn vào đánh giá."
" Con biết."
" Ta biết con có đủ năng lực để có thể gánh vác trách nhiệm này."
" Ừ."
Cuộc đối thoại nhàm chán đến nói, nghe trộm như Cẩm Lý cũng không còn đủ kiên nhẫn để nghe.
Khụ khụ được rồi, anh không có nghe trộm!
Cẩm Lý trốn ở trong góc, nhàm chán ngáp một cái, tưởng chừng đang nghe một bài hát ru vậy, thêm một cái gối cùng chăn, anh có thể yên bình ngủ một giấc rồi.
" Thẩm Kỳ, lần đi Trái Đất này, có thu hoạch gì không?"
" Có.
Cẩm Lý."
Cẩm Lý:"..."
Trẫm là cải thảo hay sao mà thu hoạch? Ngươi nghĩ trẫm không thể nghe thấy liền nói gì thì nói đúng không? Sai lầm, trẫm nghe thấy hết rồi đó!
" Cậu bé con mang về đó ư?" Ba Liên thái độ ôn hòa, không có lớn tiếng đè ép như Liên phu nhân, khiến Cẩm Lý có nhiều thiện cảm hơn chút.
" Ừm."
" Cậu ấy là người ở đâu?"
" Em ấy mất trí nhớ, vừa đúng lúc con có cảm tình với em ấy, liền đem em ấy về đây."
" Như thế sao được...."
" Ba, con biết ý định của ba, ba không cần nói nữa." Liên Thẩm Kỳ giọng nói mặc dù lạnh nhạt nhưng bên trong đã chứa đầy thuốc súng.
Y vẫn còn đứng đây để nói chuyện với ông, đã là tôn trọng ông rồi, ông có thể xen vào sự nghiệp của y nhưng tình cảm thì không giống.
Muốn y rời bỏ Cẩm Lý? Nằm mơ cũng không thể.
Co được giãn được mới là quân tử, ba của Liên Thẩm Kỳ đổi giọng, không tiếp tục cứng rắn nhắc về chuyện của Cẩm Lý nữa, chủ đề, lại quay chở lại vấn đề quân sự chính trị.
Cẩm Lý thật sự nhàm chán đến ngủ quên luôn.
Thời điểm tỉnh dậy một lần nữa, phát hiện mình đang nằm trên giường lớn trong phòng Liên Thẩm Kỳ.
Cẩm Lý:"...."
Trẫm nghe trộm rồi ngủ quên thì có thuốc chữa không? Ngủ quên còn được người trong cuộc bế về phòng thì phải làm sao?
" Em tỉnh rồi?"
" A" Cẩm Lý giật mình, nhìn Liên Thẩm Kỳ người chỉ quấn một chiếc khăn tắm đứng ở cửa nhà về sinh.
Cẩm Lý nhanh chóng rời mắt về phía ban công, tay túm chăn bất giác kéo lên cao:" Ngươi làm gì...!còn không mau mặc y phục vào."
Liên Thẩm Kỳ cười gian, tiến về bên giường, ngồi xuống.
Cảm nhận được đệm bên cạnh lún xuống, tâm Cẩm Lý tựa như bị treo ngược lên cây, căng thẳng muốn chết, tim đập vừa nhanh vừa mạnh, trán đổ mồ hôi.
Cẩm Lý run run lui về phía sau một chút, tận lực cách xa Liên Thẩm Kỳ.
Liên Thẩm Kỳ nhìn biểu hiện cực kỳ đáng yêu của Cẩm Lý, khóe miệng càng thêm cong, cùng tiến về phía Cẩm Lý.
Cẩm Lý lùi đến cuối giường, không chú ý mất thăng bằng, liền ngã ngửa xuống đất.
Cẩm Lý:"..."
Đệch, uy phong bao năm của trẫm đều mất hết cả rồi.
Cẩm Lý thẹn quá hóa giận, nhảy bật dậy, chỉ về phía Liên Thẩm Kỳ:" Ngươi còn không mau mặc y phục đàng hoàng vào."
" Đằng nào cũng đi ngủ, mặc làm gì để lại phải cởi, đúng không Cẩm Lý."
Cẩm Lý lắp bắp, lời nói cũng bị dọa cho lộn xộn:" Ngươi bại hoại gia phong."
" Anh bại hoại gia phong là do em dạy không nghiêm, không phải sao?"
" Trẫm đâu phải phụ mẫu mà dạy ngươi." Cẩm Lý trừng mắt nhìn Liên Thẩm Kỳ.
" Ở nhà phụ mẫu dạy, gả chồng thì chồng dạy, không phải sao, Cẩm Lý?"
" Ngươi đừng có kêu tên trẫm như vậy, có tin trẫm đánh chết ngươi không? Đừng tưởng là em của Thẩm Hàng thì trẫm sẽ tha cho ngươi."
Liên Thẩm Kỳ nhíu mày, bao nhiêu vui vẻ phía trước đều tan biến.
Lại là Liên Thẩm Hàng, rốt cuộc người tên Liên Thẩm Hàng với Cẩm Lý có quan hệ như thế nào!
Tâm tình Liên Thẩm Kỳ tụt dốc không phanh.
Liên Thẩm Kỳ nắm lấy Cẩm Lý, kéo mạnh một cái, Cẩm Lý cả người bị kéo trượt trên giường, đến lúc ổn định lại cơ thể đã bị Liên Thẩm Kỳ đè ép bên dưới, không còn một lỗ hổng.
Cẩm Lý nguy hiểm, chống hai tay vào ngực y:" Liên Thẩm Kỳ, ngươi muốn làm gì trẫm."
Liên Thẩm Kỳ nheo mắt không đáp, khăn tắm quấn quanh hông được gỡ ra, che đi tầm mắt của Cẩm Lý.
Cẩm Lý gấp muốn chết, hai tay bị chế trụ trên đầu, làm thế nào cũng không thể thoát được.
Tên khốn này lấy đâu ra sức lực lớn như thế? Đại nam nhân như trẫm còn không thoát được!??
" Liên Thẩm Kỳ, ngươi làm gì thế, mau buông trẫm ra." Cẩm Lý bị dọa ngốc, đến phương thức di chuyển lưu quang cũng dùng.
Liên Thẩm Kỳ đè được người rồi, làm gì có chuyện dễ dàng buông tay chứ?
Y khẽ giọng:" Nói thử xem, Liên Thẩm Hàng kia là ai?"
" Còn không phải là huynh ngươi sao?"
" Không phải."
Cẩm Lý:"..."
Cho nên, ngay từ đầu trẫm đã nhận nhầm người rồi?
Không thể nào!
" Ngươi lợi dụng bắt cóc trẫm?" Con mẹ ngươi.
Phù, thiên tử không thể nói bậy.
Liên Thẩm Kỳ uất ức:" Sao em lại nói anh như thế, em tình nguyện tới với anh mà."
Cẩm Lý bởi vì hai mắt bị che đi tri giác còn lại đều nhạy cảm hơn không ít.
Mùi hương nhẹ từ người Liên Thẩm Kỳ phát ra bao lấy Cẩm Lý, âm thanh trầm thấp gợi tình, xúc cảm bàn tay to lớn truyền đến...!tất cả đều khiến Cẩm Lý khó thở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...