Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân FULL


“San Ô! Con nghĩ gì mà đem nó về nhà làm người hầu vậy hả?” Phụ mẫu San Ô, A Lượng, hét lớn.

Phụ thân hắn, San Bào im lìm ngồi cạnh, ánh mắt toả sát khí phóng thẳng về phía Mãng Cổ.
Gia đình San Ô là nhà có thế lực nhất nhì trong bộ lạc, với A Lượng là một á thú giỏi thêu thùa cùng San Bào là thú nhân có sức mạnh chỉ kém tộc trưởng đương nhiệm, phụ thân của A Mỹ.

Họ rất cưng chiều con trai của mình, luôn muốn dành cho hắn những điều tốt nhất…
… Vì vậy, để một tên tộc rắn vào nhà là điều không thể.
“Phụ mẫu không cho phép.

Phụ thân con cũng không cho phép.

Phải không, San Bào?” San Bào nghe theo phu nhân, mặt băng lãnh gật gật đầu.


San Ô thở dài, cái thú nhân mặt than kia tựa hồ nói một chữ cũng keo kiệt.
Mãng Cổ trong lòng phát sinh xúc cảm vặn vẹo, nhưng ngoài mặt vẫn vô diện cảm xúc.

Y biết rõ, muốn trả thù đám người cặn bã này, không thể dễ dàng để lộ cảm xúc cùng khả năng của mình, để cuối cùng cho chúng một kích chết không kịp ngáp là xong.

Thế nhưng, San Ô mới chỉ là đứa con nít được chiều chuộng, bị cha mẹ mắng to tát như vậy, hắn có từ bỏ ý định không?
Dù gì thì, đối với hắn, y có lẽ cũng chỉ là trò tiêu khiển nhất thời.
Nhưng câu trả lời tiếp theo của San Ô khiến Mãng Cổ kinh ngạc.
“Phụ mẫu a, con lớn rồi, con muốn tự chịu trách nhiệm.

Người nói một tộc trưởng tương lai phải ưu tú về mọi mặt, đồng thời phải biết suy nghĩ cho bộ lạc.

Mãng Cổ yếu, không thích hợp cho bộ lạc, đuổi y đi cũng không tốt lắm, vậy nên con muốn giúp y mạnh lên để sau này cùng xây dựng bộ lạc phát triển.


Con sai sao, phụ mẫu?”
San Ô đôi mắt bắt đầu ngấn lệ, đả kích trái tim nhi tử khống của A Lượng.

Lời nói của San Ô ngô nghê nhưng có lí, nhưng tên kia vẫn là tộc rắn mà, không thể để nó hại con mình được.
“San Ô con yêu, con nghĩ vậy là tốt.

Nhưng vẫn còn nhiều đứa nhỏ khác mà, hà cớ gì phải là tên tộc rắn này? Để nó làm nô lệ cũng được, nó vẫn có thể làm việc giúp chúng ta được mà.” A Lượng ra sức dỗ dành.
“Không thích, phải là Mãng Cổ cơ.” San Ô bướng bỉnh đòi hỏi, hai má phồng lên như cặp bánh bao đỏ hỏn.

Phụ mẫu A Lượng bị chọc trúng điểm manh, bối rối quay sang cầu cứu ông chồng của mình.

Rốt cuộc, San Bào đứng lên đi về phía họ, từng bước chân chạm đất có thể toát lên được sức mạnh tiềm tàng của vị thú nhân hùng mạnh này.

San Bào quét mắt từ A Lượng, rồi qua Mãng Cổ với tia ám quang kì lạ, cuối cùng đặt trên người San Ô, nhìn chằm chằm.
San Ô đổ mồ hôi lạnh, đây là muốn làm gì a? Khí thế của một thú nhân thành thục chiến đấu khiến hắn nhất thời run rẩy, San Ô thật không hiểu phụ thân đứng vậy để làm gì.
Trời ạ, cho một cái hint đi, nói một chữ thôi, để ta biết phải nói cái gì chớ!(>o.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận