"Ấy ~ Đây không phải là Tào thiếu gia sao? Hôm nay tại sao có thời gian tới thăm chỗ của ta vậy?"
Đầu đường ngõ nhỏ, thông thường đều là địa phương ăn chơi đàng điếm, cha hắn trước kia thường xuyên ghé thăm nơi này, mỗi lần đều là ngẩng đầu ưỡn ngực tiến lên, sau đó khom lưng khụm gối vịn tường mà ra.
Nữ nhân ở nơi đây nhìn như kiều mỵ động lòng người nhưng thực ra luôn làm ra mọi cách để moi sạch tiền của khách hàng.
Không quan tâm trong ví tiền ngươi có bao nhiêu, chỉ cần để cho các nàng mê hoặc, ví tiền của ngươi một đồng cũng sẽ không còn, toàn bộ bị móc sạch sẽ!
Trước đó, khi cần tìm lão Tào hắn đã đến nơi này không ít lần, cho nên mụ tú bà ở nơi này cũng đã nhận ra hắn.
"Tào thiếu gia, cha ngươi hôm nay không đến nơi này, không bằng ngươi đi sòng bạc tìm thử xem?"
Quý phái che mặt một chút, nàng trêu ghẹo nói: "Hay là ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị của nữ nhân? Gần đây có một đám tiểu cô nương mới vào làm, ta cam đoan sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong kí ức ngươi."
Hắn lắc đầu nói: "Ta tới là để tìm ngươi ."
Mụ tú bà nghe vậy ngẩn người, nàng bỗng nhiên cười xán lạn, nói: "Vậy sao? Tào thiếu gia không tìm cô nương trẻ trung, mà lại hứng thú với ta ư?"
Mụ tú bà này tên là Minh Lan Chi, có mái tóc xoăn màu đỏ xõa xuống dưới bả vai, khuôn mặt hình trái xoan trắng tinh khôi, đôi mắt to tròn tựa như Minh Châu, môi anh đào nhỏ nhắn đỏ sẫm.
Mặc dù không còn trẻ trung nhưng lại trở nên quyến rũ hơn một chút.
Nàng mang đến cho người ta chính là phong vị của nữ nhân thành thục.
Bộ ngực đầy đặn và cao ngất, đặc biệt là chiếc váy trắng nhẹ nhàng, làm cho cả đôi gò bồng đều nổi bật lên, khe vú thâm thúy giống như là vực sâu, làm người ta chỉ muốn trầm luân trong đó.
Phía dưới ngực là bụng phẳng, vòng eo thon gọn giống như chỉ đầy đủ một tay ôm lấy, không biết làm sao nó có thể chịu đựng được cặp vú to kia.
Chiếc váy dài đến gối nằm gọn trên đường cong của mông, giống như một quả đào mật thành thục mê người.
Bắp chân tinh tế, không có một chút tỳ vết nào, được bao bọc bởi một đôi tất chân màu đen mang theo một đôi giày cao gót màu trắng, làm nổi bật ra vẻ tao nhã mà quyến rũ.
"Mụ tú bà" chính là khách nhân xưng hô đối với nàng như vậy, nàng năm nay cũng mới hơn 30 tuổi, dù sao làm việc này, cũng chính là hưởng hương vị tuổi trẻ.
Bàn tay Minh Lan Chi sờ về phía lồng ngực rắn chắc của Tào Mạnh, ánh mắt quyến rũ, hờn dỗi nói: "Nếu người bình thường nói lời này, ta khẳng định đuuỏi hắn đi ngay lập tức, nhưng nếu Tào thiếu gia thật sự muốn thăm dò vùng đất hoang vu này, thì..."
Tào Mạnh tuy rằng bình thường hay đến nơi này, gặp qua không ít cảnh tượng, nhưng lần đầu tiên bị người khác đối xử với mình như vậy, khuôn mặt của hắn đỏ bừng, ho nhẹ một tiếng nói: "Ta tìm ngươi có việc."
Minh Lan Chi hơi sững sờ, không hiểu lời nói của Tào Mạnh? Đến nơi này không phải là làm việc đó sao?
Tào Mạnh sợ nàng hiểu lầm, liền trực tiếp biểu lộ ý đồ đến đây, "Ngươi có biết có người nào biết pháp luật hay không, tốt nhất là luật sư."
Nghe xong Tào Mạnh hỏi, Minh Lan Chi ngừng một chút sau đó nói: "Ta biết luật sư cũng không nhiều lắm, ngươi đem người đâm chết rồi hả?"
Hắn cười khổ nói: "Ngươi không thể nghĩ tốt về ta một chút sao?"
Minh Lan Chi lại hỏi nói: "Ta không quan tâm đến ý định của ngươi là gì, nhưng nếu ta giúp ngươi, ngươi có thể đền đáp ta như thế nào?"
Đòi công sao?
Hắn nhíu mày nói: "Nói thẳng."
Ngón tay của Minh Lan Chi nhẹ nhàng điểm lên ngực Tào Mạnh, hơi thở của nàng tựa như hoa lan nói: "Ta muốn ngươi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...