Hệ Thống Thu Nợ


Buổi tối 21: 10.

Phùng Vận cùng Tào Mạnh rời khỏi khu vui chơi, hai người tạm biệt nhau, nàng mở cửa xe, xoay người nhìn Tào Mạnh, vốn là muốn nghiêm túc một chút, nhưng như thế nào cũng không nghiêm túc được.

Phùng Vận chỉnh lại sợi tóc bên tai, nàng cười một tiếng nói: "Ta rất vui vẻ, cám ơn ngươi, đừng quá đau lòng."

Tào Mạnh mỉm cười gật đầu, nói: "Phải là cháu cám ơn dì mới đúng, cảm ơn dì đem tiền cho cháu, còn đi theo giúp cháu giải sầu."

Phùng Vận nở nụ cười, nàng vừa muốn lên xe, Tào Mạnh đột nhiên gọi lại nàng, Phùng Vận quay đầu, bị một đôi bàn tay to hữu lực kéo trở lại, thân thể yêu kiều đột nhiên ngã vào lồng ngực rộng lớn mà cường tráng.

Hắn cảm thấy thân thể yêu kiều bên trong ngực mình yếu đuối vô cùng, hắn gắt gao ôm chặt Phùng Vận, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ mềm mại của nàng, bộ ngực sữa to lớn chèn ép ở ngực, mười phần co dãn.

Tào Mạnh nghẹ nhàng hôn lên làn da trắng nõn ở cổ kiều nộn của Phùng Vận, miệng của hắn kề sát vào cổ nàng.


Thân thể mềm mại của Phùng Vận liên tục giãy giụa, cố gắng tránh thoát khỏi sự ôm ấp.

Tuy nhiên, sức mạnh của nàng không đủ lớn để thoát khỏi vòng tay của hắn, thân thể đẫy đà bị kìm kẹp trong vòng tay Tào Mạnh.

Nàng từ chối, nàng phản kháng, nhưng đều vô ích.

"Mình không phải là tự nguyện" Phùng Vận liên tục tự nhủ lại điều này trong lòng, một lần lại một lần.

Tào Mạnh dùng sức ôm lấy Phùng Vận, một bàn tay dùng năm ngón tay ấn lên trán nàng, tay kia thì dùng sức ôm vòng eo nhuyễn trượt tinh tế, hôn lên đôi môi mê người trước mặt, có một chút trắc trở tại hai miếng môi hồng mềm mại của nàng kiệt lực cắn xé và kháng cự.

Phùng Vận mở to hai mắt, bên trong đồng tử phản chiếu ra khuôn mặt điển trai củaTào Mạnh.

Đây là lần hôn môi đầu tiên của Tào Mạnh, mười phần lóng ngóng, môi ngốc của hắn hút mạnh lấy đôi môi hồng mê người của Phùng Vận, đầu lưỡi thỉnh thoảng di chuyển ở giữa đôi môi, đáng tiếc bị hai hàng răng ngọc nhanh chóng chặn lấy, đầu lưỡi của hắn vô luận dùng sức thế nào cũng tiến vào được bên trong miệng nhỏ của Phùng Vận.

Đã lâu rồi Phùng Vận mới cảm nhận được một cỗ khí tức nam tính hùng hồn như vậy tập kích đến, ánh mắt dần dần mê ly, nàng chậm rãi nhắm lại hai mắt, nhẹ nhàng mở ra hàm răng, đầu lưỡi của hắn nhân cơ hội đưa vào bên trong miệng của Phùng Vận, hai đầu đầu lưỡi như hai con rắn nhỏ tận tình dây dưa với nhau, mút lấy nước bọt của đối phương, giống như là nam châm, không ai muốn buông môi.

Môi miệng của hắn cùng Phùng Vận như đang sinh khí, hương thơm do thở gấp lan ra, thời gian giống như dừng lại vậy, hai người tận tình hôn lấy, giống như là người yêu chân chính, thân thể yêu kiều của nàng như một đầu rắn nước điên cuồng hoạt động trong ngực của Tào Mạnh.

Đột nhiên, Phùng Vận đẩy ra Tào Mạnh, nàng cúi đầu nhỏ tiếng thở gấp, phía trên đôi môi mọng nước lập lờ dòng nước trong suốt, da mặt ừng hồng, đôi mắt hiện lên xuân ý.

"Ba ——" Phùng Vận giơ tay tát Tào Mạnh một cái, sau đó nàng liền hoảng hốt lên xe mà rời đi, mà hắn không chỉ có không có tức giận, ngược lại còn nở nụ cười nhàn nhạt, liếm môi một cái, phía trên còn lưu lại nước miếng ngọt ngào của Phùng Vận, bài trí lâu như vậy cuối cùng cũng có kết quả, khả năng quan hệ của Phùng Vận cùng Khương Đĩnh Lũ tồn tại mâu thuẫn không nhỏ.

Đừng nhìn Phùng Vận nhìn như tức giận rời đi, nhưng ẩn dưới sự tức giận này là che giấu vui sướng, bằng không nàng ngay lúc đó sẽ tát hắn một cái, mà không phải là nhắm mắt lại, đợi hôn xong mới đánh.


Lúc trước hắn còn cho rằng Phùng Vận là hiền thê lương mẫu, không dễ dàng để cạy ra tâm can nàng, đêm nay thiếu chút nữa hắn muốn bỏ qua rồi, cũng may về sau tỉnh ngộ đúng lúc! Nhưng mà nghĩ lại, rất ngọt ngào, dư vị vô cùng.

Nhìn Tào Mạnh về nhà, trong lòng Phùng Vận có chút không yên, nàng đem xe đỗ lại ở chỗ đậu xe, sau đó hai tay nắm lấy tay lái, ngồi rất lâu, đột nhiên, nàng giơ tay lên sờ sờ môi, sau đó lại lấy ra kính trang điểm mình mang theo.

Phùng Vận một bên sửa lại trang điểm, một bên nhíu mi líu ríu nói: "Thật là một tiểu hỗn đản..."

Phùng Vận tâm tình bây giờ thực phức tạp, nói cao hứng, cũng có, nói khó chịu, cũng có, nói áy náy, cũng có, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đôi môi sưng đỏ một chốc cũng không giảm xuống, Phùng Vận đột nhiên cắn nhẹ phía trên môi của mình, để cho cả môi đều sưng lên.

Xuống xe, lên lầu.

...

Phùng Vận mở ra cửa chống trộm, Khương Đỉnh Lũ giống như lầ dính vào ghế sa lon bằng da vậy, vẫn không nhúc nhích, không khí nghiêm túc làm Phùng Vận không tự chủ được mà khẩn trương lên, nàng cố ra vẻ trấn tĩnh, không nói gì.

Khương Đỉnh Lũ đột nhiên hỏi: "Tại sao bây giờ mới về, trễ như vậy rồi còn đi đâu?"


Phùng Vận buông xuống quần áo trong tay, nàng khom người, một bên cởi giày xăng ̣đan cao gót, một bên đáp lại: "Buổi tối đi dạo quanh siêu thị một chút."

Khương Đỉnh Lũ nhíu mày, hắn không vui nói: "Đầu óc người có bệnh à? Thời gian này tiết kiệm một chút, đừng để cho tên kia bắt được nhược điểm gì, bằng không sẽ gặp phải phiền phức đó."

Phùng Vận mím môi, không có phản bác, nàng xoay người đi về hướng phòng ngủ, Khương Đỉnh Lũ cũng không nói gì thêm.

Phùng Vận ngồi ở mép giường, trên mặt của nầng hiện lên cảm xúc buồn bã, môi của nàng đã sưng đỏ rõ ràng như vậy, Khương Đỉnh Lũ...

Là không nhìn thấy sao?

...



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận