Tháng 7 năm 2011.
Bệnh viện trọng điểm thứ 3, phòng bệnh 9527, giường số 2.
Trên khuôn mặt của Tào Mạnh không hề xuất hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Ngồi ở bên mép giường, trên chiếc giường nằm một ông già, đó chính là cha già đáng yêu của hắn.
Suốt cả cuộc đời này, ông không có thành công gì lớn, nhưng lại rất giỏi ăn chơi và tinh thông đủ thứ trên đời.
"Con à, cha sắp đi rồi..."
"Cha, người cuối cùng cũng từ bỏ rồi hả?"
Cha Tào Mạnh: "..."
Không phải là hắn vô tâm, từ khi Tào Mạnh còn nhỏ cho đến khi lớn lên như hiện tại, người cha này thực sự không dành quá nhiều tâm trí để quan tâm đến hắn.
Ông chỉ lo cho bản thân, sống thoải mái, nhưng hàng tháng lại chuyển tiền sinh hoạt đúng hạn cho Tào Mạnh.
Tuy nhiên, số tiền này chỉ đủ để đảm bảo cuộc sống cơ bản của hắn, ở trọ đều phải ở bên trong kí túc xá trường học.
Mỗi khi nghỉ học, Tào Mạnh phải tự mình kiếm công việc để có tiền ăn ở.
Vào thời điểm đó, vì còn nhỏ tuổi, Tào Mạnh thường xuyên bị các ông chủ vô lương tâm lợi dụng và áp bức.
Hiện tại cha hắn sắp mất, trông cậy vào cảm xúc của hắn bành trướng, điều này không có được thực tế lắm.
Cha hắn ho nhẹ vài tiếng, nâng lên bàn tay đã bị phù, run rẩy từ phía dưới gối lấy ra một quyển vở.《 mẹ kế và bạn thân 》, bìa mặt rất lớn, trắng không tì vết.
Tào Mạnh ngẩn người, vừa muốn tiếp nhận, cha hắn đột nhiên trợn to hai mắt, vội vàng đem quyển vở ném ra bên ngoài cửa sổ! Sau đó lại run run tay lấy từ dưới cái gối ra đến một quyển khác, 《 nợ nần rõ ràng chi tiết 》, trang bìa đã có vết ố vàng, hẳn là đã trải qua nhiều năm tháng.
Hắn nghi ngờ nói: "Đây là..."
Cha hắn giải thích: "Đây là sổ nợ của nhà chúng ta, thực tế là cha ngươi lúc còn trẻ, cũng là người thành đạt, người nào mà không có biết đến cha?"
Tào Mạnh: "..." Ngươi còn còn rất tự hào.
Cha hắn vỗ vỗ tay hắn, lời nói giống như là đang lưu di chúc; "Con à, cha cả đời này cũng không lưu lại cho ngươi cái gì khác, những khoản nợ này của chúng ta, về sau đành phải nhờ vào ngươi đi đòi hộ vậy...!Đòi được rồi, nhớ rõ báo lại cho ta, đốt nhiều đồ tốt một chút ..."
Hắn hỏi: "Đồ gì tốt?"
Cha hắn đột nhiên mở to hai mắt, đầy tinh thần nói: "Ngực lớn, mông to đều rất tốt!"
Tào Mạnh: "..."
Ngắn ngủn mấy phút, lão già này đã để hắn hai lần không còn gì để nói.
"Thật sự không được, hơi nhỏ cũng không có vấn đề gì...!Nhưng là ta yêu thích lớn một chút...!Ai, cha cả đời này, thực lòng xin lỗi ngươi..."
"Tí tách —— "
Lão già nói đi là đi.
Y tá xinh đẹp từ bên ngoài cửa bước vào, bắt đầu kiểm tra thân thể cha hắn.
Hắn cúi đầu bi ai, đợi cho nỗi buồn qua rồi, hắn cầm lấy sổ nợ xoay người rời đi.
Bên ngoài bệnh viện, an tĩnh không một bóng người, bỗng nhiên cuốn lên cát đá làm mắt của hắn híp lại, nước mắt trượt xuống, nhưng trong lòng hắn lại cảm thầy thoải mái, cũng tốt, không còn vướng bận gì nữa.
【 kiểm tra xong tình hình gần đây của kí chủ.
.
.
】
【 Hệ thống thu nợ đang trong quá trình kết hợp.
.
.
】
Bên trong não bộ đột nhiên truyền đến thanh âm máy móc làm Tào Mạnh hơi sững sờ, thức tỉnh ngón tay vàng rồi hả? Cái đồ chơi này hắn rất quen thuộc à nha! Đọc qua nhiều như vậy tiểu thuyết thể loại hệ thống, cuối cùng hôm nay cũng đến lượt hắn rồi.
"Hệ thống ngươi có tác dụng gì?" Hắn hỏi thăm dò một câu.
【 hệ thống đòi nợ, chuyên vì đòi nợ mà sinh ra! Vì kí chủ chế tạo một phương án thúc giục hoàn chỉnh, không có lỗ hổng nào, cam đoan lợi ích của kí chủ, đồng thời làm cho người thiếu nợ không có chỗ để trốn! 】
【 Muốn biết hiệu quả cụ thể mời tự động nghiên cứu 】
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...