Sau khi quyết định đi đến Âm Hồn Cốc để thu thập Cổ Hồn Hoa, Hồ Mị Nương dẫn theo bốn thiếu nữ Hồ tộc đi cùng với anh em Trần Minh, Trần Tiểu Phương và Trần Vũ về căn nhà nhỏ nằm ở trên đồi. Đương nhiên, sau khi vào trong nhà, các nàng cũng đổi khách thành chủ, Hồ Mị Nương thì chiếm dụng căn phòng khách của Trần Vũ đang ở, còn bốn thiếu nữ Hồ tộc còn lại thì chiếm lấy căn phòng của Trần Minh, đã thế các nàng còn bày tỏ thái độ bất mãn với việc ở trong căn phòng của Trần Minh bóc lên mùi hôi.
Trần Minh thật sự là rất phiền muộn, căn phòng của hắn ở bình thường vẫn rất ngăn nắp, sạch sẽ, làm sao lại có mùi hôi như các nàng miêu tả được chứ?
“Em rể, số ta thật sự là quá khổ! Ngươi xem, hôm nay đi ăn cơm, ta còn chưa kịp ăn miếng nào, thì đã có kẻ gây sự. Đến giờ, cả phòng ngủ của ta cũng bị người khác chiếm lấy, số ta sao lại khổ như vậy chứ?” Trần Minh uể oải nằm dài trên mặt bàn, chán nản than vãn.
“Minh ca, chuyện này cũng không thể nói như vậy được! Dù sao ở bên cạnh có nhiều nữ nhân xinh đẹp như thế này, cũng là một sự tình vui mắt vui tai, không phải sao?” Trần Vũ hai chân vắt chéo vào nhau, vừa ngồi uống trà, vừa cười nói.
“Hừ, ngươi thì tốt rồi! Ít nhất bên cạnh ngươi còn có em gái ta bầu bạn, còn ta, ngươi xem, đến nhìn còn không được nhìn nữa là!” Trần Minh liếc mắt nhìn em gái của mình đang nhu thuận đứng phía sau lưng Trần Vũ rót trà, buồn bực nói.
“Minh ca, chuyện này là huynh không đúng rồi! Nàng tương lai chính là vợ của ta, làm chút chuyện nhỏ này thì có đáng xá gì, phải không bà xã đại nhân?” Trần Vũ vừa nói vừa xoay đầu lại, nhìn Trần Tiểu Phương đang đứng ở một bên nhoẻn miệng cười.
“Đúng vậy!” Trần Tiểu Phương vô cùng thản nhiên đáp.
Nhưng thật ra, trong lòng của nàng lại vô cùng đắc ý. Hôm nay, sau khi trở về nhà, nàng đã bắt Trần Vũ phải giao hai Thỏ Nữ kia lại cho nàng quản lý, sau này mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, cũng phải do nàng quyết định. Không có lệnh của nàng, hai Thỏ Nữ tuyệt đối không được phép tiếp xúc riêng với Trần Vũ. Nếu các nàng không nghe lời, hoặc là Trần Vũ có thái độ mờ ám nào đó với các nàng, nàng có thể trực tiếp đuổi hai Thỏ Nữ này đi, hoặc là đem các nàng giao lại cho Hồ tộc xử lý. Đây là một thỏa thuận riêng giữa nàng và Trần Vũ sau khi được Hồ Mị Nương âm thầm đồng ý. Trần Vũ cũng không nghĩ đến, giữa các nàng còn có loại trao đổi ngầm này. Mà mấy thiếu nữ Hồ tộc dường như cũng rất tán thành. Trần Vũ hết cách, chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh. Đương nhiên, hắn đã quyết định rồi, tối hôm nay hắn sẽ dạy dỗ cho nàng một phen, để cho nàng biết, nam nhân là không thê trêu vào.
“Thưa phu nhân, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi! Xin hỏi phu nhân, có cần nô tì hầu hạ phu nhân tắm rửa hay không ạ?” Hai Thỏ Nữ sau khi chuẩn bị xong nước tắm, liền cẩn thận đứng ở sau lưng Trần Tiểu Phương cúi đầu nói.
“Ừ, không cần!” Lần đầu tiên có người hầu hạ như vậy, nàng quả thật là không có quen. Nhưng suy nghĩ một hồi, nàng đột nhiên lại lên tiếng nói: “Mà không được, hai người các ngươi đều đi theo ta đi, sau khi giúp ta tắm xong, ta cũng muốn các ngươi thay đổi y phục, không thể nào suốt ngày mặc loại đồ hở hang đó đi lại trong nhà được!”
Nàng nói xong, cặp mắt hơi đảo qua trước ngực của hai thiếu nữ Người Thỏ một chút, trong mắt không khỏi hiện lên một tia ghen ghét.
“Hừ, ngực của bọn họ làm sao lại lớn như vậy?”
Nàng lẩm bẩm ở trong lòng một tiếng, sau đó lại có chút không vui, xoay người rời đi. Hai thiếu nữ Người Thỏ cũng cúi đầu đi theo sau, toàn bộ quá trình đều không dám đưa mắt nhìn về phía Trần Vũ một chút nào. Nhìn thấy bóng lưng của các nàng đi xa, Trần Vũ mới thở ra một hơi.
“Em rể, người thở dài cái gì? Em gái ta hôm nay thật sự là kỳ lạ, làm sao lại có loại yêu cầu quái gở như thế? Đúng là khó hiểu!” Trần Minh nghe tiếng thở dài của Trần Vũ thì lẩm bẩm trong miệng, nói.
“Minh ca, nhân lúc các nàng đều đi tắm, chúng ta chơi một loại trò chơi đi!” Trần Vũ đột nhiên nhìn về phía Trần Minh, mở miệng cười nói.
“Trò chơi? Chơi trò gì?” Trần Minh cũng rất hiếu kỳ nhìn sang.
“Tèng téng teng! Đây, chúng ta cùng nhau chơi trò này đi!” Trần Vũ nói xong, liền móc trong người ra một xấp giấy trắng, và hai cây bút chì màu.
“Đây là thứ gì?” Trần Minh nhìn thấy mấy thứ đồ vật này, đều rất kinh ngạc.
Thật ra, giấy vẫn được lưu truyền trên toàn bộ Đại Việt Đế Quốc, thế nhưng giấy ở đây, hầu hết đều có màu vàng sẫm, chứ không trắng tinh như của Trần Vũ lấy ra. Còn chì màu thì thật sự là hắn chưa thấy bao giờ.
“Đây đương nhiên là giấy rồi, còn đây là chì màu, chúng ta có thể dùng nó để ghi chú lên trên giấy. Mà trò chơi này cũng rất đơn giản, mỗi người chọn một ký hiệu, rồi khoanh vào mấy cái ô trống này, rồi sau đó nối các ô trống lại thành một hàng với nhau, người nào nối được trước năm cái thì người đó thắng. Ví dụ như, ta đánh dấu X, huynh đánh dấu O, sau khi ta tạo thành một đường thẳng hoặc là một đường chéo có năm dấu X mà huynh không thể ngăn được, thì coi như ta thắng. Quy tắc trò chơi chỉ đơn giản như vậy thôi, huynh hiểu chưa?” Trần Vũ hưng phấn lấy giấy bút ra giải thích, sau đó trong đầu cũng nhớ lại cảnh tượng lúc mình còn ở trên Trái Đất. Đáng tiếc, không biết bao giờ hắn mới có thể quay trờ về được nữa!
Trần Minh ban đầu cũng không hiểu quy luật trò chơi này lắm. Sau khi thua liên tục hơn mười ván, hắn rốt cuộc cũng nắm bắt được một chút quy tắc. Đáng tiếc, với một người ít vận động đầu óc như hắn, muốn thắng được một kỳ thủ cờ ca rô có đẳng cấp cao như Trần Vũ, là một điều khó còn hơn thành Thần. Đánh đến một hồi, Trần Minh cảm thấy mất hết mặt mũi, đem cây bút quẳng lên trên bàn, xua tay nói: “Ta không chơi nữa, không chơi nữa! Đánh hơn mấy chục ván mà không thắng nổi một ván! Em rể, ngươi thật sự là không biết nhường nhịn một chút cả!”
“Đại ca, đánh nhau đều là dựa vào bản lĩnh, đánh cờ cũng phải lấy bản lĩnh ra mà thắng! Huynh nói ta nhường cho huynh, như vậy huynh thắng thì có ý nghĩa gì sao?” Trần Vũ không những không nhường, mà còn nói ra cả đạo lý ở trong đó.
“Ài, ta vẫn là nói chuyện không lại ngươi!” Trần Minh hết sức chán nản vò đầu.
“Uy, hai người đang làm cái gì vậy?” Trần Tiểu Phương mặc trên người một bộ áo lụa mỏng màu đỏ, mang theo một cỗ hương khí, hiếu kỳ nhìn lấy những chấm XXOO phía trên mấy tời giấy mà Trần Vũ cầm trên tay, rồi chậm rãi đi tới.
“Ai ui, em gái? Là ngươi đó sao?” Nghe âm thanh của nàng, Trần Minh cũng xoay đầu nhìn lại, nhưng nhìn xong một hồi, hắn không khỏi giật mình hô lên.
“Đại ca, ngươi làm gì lại giật mình như vậy?” Nàng liếc mắt trừng Trần Minh một cái.
“Ông trời của ta ơi, hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây hay gì? Làm sao ngươi lại ăn mặc như thế này hả, em gái?” Trần Minh kinh hãi nói ra.
“Đại ca, chẳng lẽ ta mặc như vậy không đep sao?” Nhìn thấy biểu hiện của Trần Minh, trong lòng nàng hơi có chút bồn chồn.
Trần Minh gãi gãi đầu, vẫn rất thành thật nói: “Không phải là không đẹp, chỉ có điều nó không hợp với ngươi cho lắm!”
“Hả? Ý của đại ca là gì?” Nghe lời này của hắn, nàng đã bắt đầu muốn nổi nóng.
Trần Vũ ngồi một bên, lập tức đứng ra can ngăn: “Ta thấy lời này của đại ca ngươi nói không sai! Ngươi quả thật là không hợp với loại đồ này một chút nào! Mặc dù nhìn vô cũng rất sexy, nhưng ta cảm thấy cứ là lạ thế nào!”
“Ngươi… các ngươi… hừ hừ!” Nàng tức giận bỏ đi vào trong phòng, cũng không thèm nhìn lấy mặt của hai người.
“Ài, thuốc đắng dã tật, lời thật khó nghe! Ta là thật tâm nói ra cảm nhận của mình thôi, ài!” Trần Vũ làm ra một bộ tiếc rẻ, nhưng trên miệng không khỏi âm thầm cười lên khúc khích.
“Em rể, ngươi có biết là, ngươi cười như vậy rất đê tiện hay không?” Trần Minh vẫn còn đang cay cú chuyện chơi cờ lúc nãy, vừa nhìn thấy nụ cười này của Trần Vũ, nhịn không được mắng.
“Đại ca, ngươi như vậy thật sự là không quân tử, có biết hay không?” Trần Vũ trắng mắt liếc hắn một cái.
“Quân tử có thể ăn được hay sao?” Trần Minh cũng không chịu thua kém trừng mắt nói.
“Ài, ta nói Minh ca này, ngươi cứ nhất thiết phải đấu với ta như vậy thật sao?” Trần Vũ đột nhiên thở dài nói.
“Đấu cái gì?” Trần Minh ngơ ngác không hiểu Trần Vũ đang muốn ám chỉ điều gì.
“Ý ta là, ngươi thật sự rất nhàm chán!” Trần Vũ đứng lên, nói xong câu này, cũng rời đi, làm cho Trần Minh cứ trợn ngược hai mắt lên mà nhìn.
Sau khi trêu đùa với Trần Minh một trận, Trần Vũ đi đến chỗ cửa phòng của Trần Tiểu Phương vừa gõ cửa, vừa nói: “Tiểu Phương, ngươi còn ở trong đó không? Ta có việc muốn tìm ngươi!”
“Việc gì?” Một tiếng sẵng giọng từ trong phòng vọng ra ngoài.
“Ài, ta nói Tiểu Phương nè, nữ nhân nha, nhất định phải hiền thục! Nếu không, sau này chẳng có ai muốn lấy ngươi đâu!” Trần Vũ làm bộ thở dài nói.
“Không có ai lấy thì mặc kệ ta, liên quan gì tới ngươi? Ngươi mau cút đi!” Vừa nghe cái giọng giễu cợt này của hắn, nàng đã muốn tức tới ói máu.
“Ài, ta thật sự là có chuyện rất quan trọng, nếu ngươi không muốn gặp vậy thì thôi vậy!” Trần Vũ cố tình thở ra một hơi thật dài, chân như muốn bước đi.
“Đứng lại đó, ngươi tính đi đâu!” Nhìn thấy bóng lưng của hắn sắp rời đi, nàng thật sự là nhịn không được, tức giận lao xuống giường, xông ra mở cửa.
Khóe môi của Trần Vũ lập tức cong lên, lộ ra một nụ cười vô cùng đắc ý.
“Không phải người muốn đuổi ta đi hay sao?” Trần Vũ lại giả bộ buồn bực nói.
“Hừ, đuổi ngươi để cho ngươi đi gặp người khác sao? Đừng có mơ!” Nàng nói xong, dứt khoác đem Trần Vũ kéo vào trong phòng, sau đó khóa chặt cửa lại, đắc ý nhìn hắn cười: “Bây giờ ngươi có giỏi thì chạy đi!”
“A, ngươi muốn làm cái gì?” Trần Vũ sợ hãi kêu lên.
“Ngươi nói thử xem?” Nàng khoanh tay đứng tựa lưng vào cửa, nhìn hắn khiêu khích.
“A, vậy ngươi không sợ ta sẽ làm chuyện gì đó với ngươi hay sao?” Trần Vũ vẫn một bộ sợ hãi nói.
“Làm chuyện gì là chuyện gì?” Nàng hơi nghi hoặc nhíu mày nhìn hắn.
“Nha, là chuyện vợ chồng nên làm, ngươi không sợ hay sao?” Lúc này, khóe môi Trần Vũ hơi nhếch lên, cười.
“Ngươi… ngươi tính làm cái gì?” Nghe xong lời này, quả thật là nàng hơi rùng mình một cái.
“Làm cái gì, ngươi thật sự muốn biết ta sẽ làm cái gì hay sao?” Đột nhiên trên tay Trần Vũ xuất hiện mấy vật phẩm dài nhọn, chút hơi ngâm đen, phía trên đầu nhọn còn ánh lên hàn quang.
“Ngươi… ngươi muốn làm cái gì? Ngươi… ngươi không được qua đây!” Lần này, nàng quả thật là bị hắn dọa cho sợ chết khiếp.
“Không phải là hắn muốn giết mình để hả giận đấy chứ?” Nàng càng nghĩ lại càng sợ.
“Hừ hừ, giờ ngươi mới biết sợ rồi sao? Dù ngươi có biết cũng đã muộn rồi, hôm nay ta không giáo huấn ngươi cho ra trò, thì ta không phải là Trần Vũ!” Vừa nói, Trần Vũ vừa áp sát về phía nàng, trên mặt hiện ra nụ cười vô cùng dữ tợn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...