Tin tức Phương Chính tỉnh lại chỉ mới truyền đi được nửa ngày thì tin Phương Chính tiên bố khiêu chiến nhị chuyển cổ sư trong sơn trại đã truyền đi khắp nơi.
Lấy tu vi nhị chuyển trung giai của mình, Phương Chính ưu tiên đi khiêu chiến cổ sư nhị chuyển trung giai, đối với những cổ sư sơ giai, nêu có gan đến tìm, Phương Chính sẽ tiếp chiến.
Đương nhiên Phương Chính không làm được đến mức vượt cấp khiêu chiến, cũng không làm được việc thắng áp đảo đồng cấp như thiên tài Bạch Ngưng Băng của Bạch gia.
Nhưng khả năng thực chiến của hắn ngày càng tăng, thời gian dùng để đánh bại một người cũng nhanh chóng ngắn lại.
Ban đầu rất nhiều người vì thân phận của hắn mà nương tay, nhưng sau đó lại không cách nào tiếp tục nương tay nữa.
Có thể thấy, Phương Chính phát triển ngày càng nhanh hơn, cũng ngày càng rõ ràng hơn.
- Tin rằng Phương Chính rất nhanh sẽ trở thành nhị chuyển đệ nhất nhân của gia tộc.
Rất nhiều người xem trọng sự phát triển này của Phương Chính.
- Hừ, muốn trở thành nhị chuyển đệ nhất nhân, Phương Chính còn phải đánh bại ba người Mạc Nhan, Xích Sơn, đặc biệt là Thanh Thư.
Muốn như vậy, hắn ít nhất cũng phải đợi đến đỉnh phong.
Có người lại không cho Phương Chính có thể dễ dàng leo lên vị trí đó như vậy.
Nhưng mà, vẫn không ai có ý trối bỏ việc này, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Chớp mắt, tiết trời đã vào cuối tháng hai.
Trời đất đã chuyển mình sang xuân, những tia nắng ấm áp bao phủ khắp Thanh Mao sơn.
Tuyết đã tan, những chồi cây xanh non bắt đầu đâm chồi.
Phóng mắt nhìn khắp, dãy núi trùng điệp trải dài trước mắt đã thay màu ào mới, không còn màu trắng tinh khôi của tuyết, mà khoát lên người tấm áo lụa màu xanh non mềm mượt điểm xuyến những họa tiết hoa bướm đẹp đẽ.
Một tiểu tổ năm người bước đi trên con đường từ phía bắc đi vào sơn trại, dẫn đầu là một nam nhân tóc màu xanh lục, chính là tiểu tổ của Thanh Thư.
Phương Chính đi ở phía sau Thanh Thư một chút, đang trò chuyện cùng ba tổ viên khác.
- Phương Chính, tiếp theo ngươi định làm gì?
Lúc này, Thanh Thư đi phía trước hỏi.
Bởi vì Phương Chính thời gian qua không ngừng khiêu chiến khắp nơi, cho nên có chút ảnh hưởng đến quá trình làm nhiệm vụ của tiểu tổ.
Bản thân Thanh Thư là tổ trưởng, cho nên hắn phải thận trọng cân nhắc sắp xếp vấn đề này.
— QUẢNG CÁO —
- Đúng đó Phương Chính, ngươi tiếp theo định khiêu chiến ai đây?
Cổ Nguyệt Tịnh Không thân thiết câu cổ Phương Chính.
- Ngươi nha, nhị chuyển trung giai cổ sư trong sơn trại đều bị ngươi đánh bại cả rồi.
Đến cả bọn ta ngươi cũng không tha đâu.
Cổ Nguyệt Hằng ra vẻ trách móc, lấy trỏ đục nhẹ vào ngực Phương Chính một cái, lại hỏi.
- Có định vượt cấp khiêu chiến không?
- Không! Ta tạm thời không định khiêu chiến tiếp.
Phương Chính lắc đầu, đạm mạc đáp.
- Ta dừng lại ở nhị chuyển trung giai có chút lâu, dự định sẽ chuyên tâm tu hành, sớm ngày đột phá lên nhị chuyển cao giai.
- Như vậy cũng tốt.
Thanh Thư gật đầu, kinh nghiệm chiến đấu quan trọng, nhưng tu vi của bản thân cũng rất quan trọng.
Phương Chính không nghĩ như vậy, hắn cũng định sẽ khuyên Phương Chính làm vậy.
- Ngươi cứ chuyên tâm tu hành, khi nào có nhiệm vụ sẽ thông báo trước cho ngươi.
- Được.
Vậy ta xin phép về trước.
Phương Chính gật đầu, nói xong liền xoay đầu rời đi.
Hắn một đường đi nhanh, quay lại lầu trúc, liền đem cửa phòng và cửa sổ đóng chặt.
Sau đó đem rượu được hắn cắt giữ lấy ra, liền khoanh chân ngồi thẳng trên nên nhà.
- Tửu trùng có khả năng tinh luyện nhất chuyển chân nguyên lên một tiểu cảnh giới, dùng chân nguyên đã qua tinh luyện đi tu hành tốc độ sẽ nhanh hơn, điều này bản thân ta đã tự mình trải nghiệm.
Nhưng đến nhị chuyển cảnh giới, tửu trùng liền không còn tác dụng.
Muốn dùng, phải đưa nó lên nhị chuyển.
- Cổ phương hợp luyện tửu trùng lưu truyền rộng rãi từ trước đến nay là thăng lên nhị chuyển bạch trùng kiển, rồi tam chuyển mộng hãn điệp.
Bạch trùng kiển gần như vô dụng, mà mộng hãn điệp tác dụng chính dùng để mê hoặc người khác.
— QUẢNG CÁO —
- Mỗi loại cổ trùng có một công dụng khác nhau, sau khi hợp luyện hai con cổ lại, con cổ mới sinh ra chỉ giữa lại một trong hai tác dụng cũ.
Ví như nguyệt nghê thường là do nguyệt quang cổ và ngọc bì cổ hợp thành, nhưng nó chỉ có thể phòng ngự, mất đi khả năng tấn công.
Công dụng của tửu trùng là tinh luyện chân nguyên, nếu theo con đường bạch trùng kiển, mộng hãn điệp thì năng lực này sẽ biến mất.
Như vậy chính là xem tửu trùng như là phụ liệu, hoàn toàn đáng tiếc.
- Trong Cổ Nguyệt bộ tộc có cất giữ một loại cổ phương liên quan đến tửu trùng.
Cổ phương này có thể thăng tửu trùng lên thành nhị chuyển yên nguyệt cổ, tam chuyển thất hương tửu trùng.
Yên nguyệt cổ không rõ công dụng, nhưng thất hương tửu trùng có thể tinh luyện chân nguyên, giữ lại giá trị của tửu trùng.
- Chỉ là, thất hương tửu trùng tinh luyện bạch ngân chân nguyên, chỉ có tác dụng với tam chuyển cổ sư, với ta hiện tại cũng vô dụng.
Cách hợp luyện tốt nhất, là con đường mà Phương Nguyên sẽ đi.
- Trong trí nhớ của Phương Nguyên, sau này sẽ có một người chuyên nghiên cứu về tửu trùng, tìm ra con đường hợp luyện tối ưu nhất.
Đầu tiên là hợp luyện nhị chuyển tứ vị tửu trùng, sau đó là tam chuyển thất hương tửu trùng.
Mặc kệ là tứ vị tửu trùng hay thất hương tửu trùng đều có thể tinh luyện chân nguyên.
Tứ vị tửu trùng còn đối ứng tinh luyện nhị chuyển xích thiết chân nguyên, hoàn toàn phù hợp với ta.
- Muốn hợp luyện tứ vị tửu trùng, cần có hai con tửu trùng và bốn loại rượu ngon có bốn vị là chua ngọt đắng cay.
Rượu cay thường thấy nhất, rượu thanh trúc là rượu cay, hơn nữa cũng xem là rượu ngon, trước mắt phù hợp.
Rượu ngọt có rượu mật hoàng kim, hơi khó khăn, nhưng cũng đủ ba vò, đủ để thử luyện ba lần.
Rượu đắng có rượu khổ bối, số lượng cũng đủ dùng ba lần.
Phương Chính vừa tự nói, vừa kiểm tra lại số lượng.
Rượu khổ bối này là do Phương Chính tự mình thu thập được, lấy từ một loại sò ở sâu trong lòng sông dưới chân núi.
Loại sò này có vỏ ngoài đen sì, trên thân có vòng trắng nhìn như vòng tuổi của cây, sống chủ yếu dưới hồ sâu, được gọi là khổ bối.
Sò này không cho ngọc, nó nuốt cát, lại ủ trong người trở thành rượu.
Rượu của nó ủ ra có vị đắng, cũng khá thơm ngon.
Trong nguyên tác, Phương Nguyên vì tứ vị tửu trùng mà tìm kiếm bốn loại rượu ngon, cuối cùng lại thiếu rượu đắng.
Hắn hỏi tìm khắp, tìm ra rượu khổ bối, nhưng gần nhất cũng là ở trong tay Bạch gia trại, rất khó lấy.
Nào ngờ sau một sự kiện, hắn tìm thấy rượu khổ bối dưới lòng sông dưới chân núi.
Phương Chính cũng là nhờ vào việc này, trước tiên chạy tới đó mò, đem chúng nó lên.
- Còn sau này Phương Nguyên có tìm được hay không, thì xem ở vận khí của hắn đi.
Hắn tìm không ra, biết đâu lại nghĩ ra trò hay gì đó để lấy ở chỗ Bạch gia trại cũng không chừng.
Phương Chính nhìn rượu khổ bối mình lấy ra khỏi vỏ sò, cho vào hủ liền không khỏi nhớ lại Phương Nguyên.
Vẻ mặt hiện lên chút vui vẻ khi người gặp họa.
Mà họa này, không hẳn là của Phương Nguyên, có khi là ai đó xui xẻo bị Phương Nguyên tính kế cũng rất khó nói.
Nhưng rất nhanh, Phương Chính lấy lại vẻ bình thản đạm mạc ban đầu.
- Vấn đề của ta là rượu chua.
Rượu chua thường thấy là rượu ủ từ nho, nhưng Thanh Mao sơn quả thật rất khó tìm ra được nó.
Muốn có, thì phải chờ thương đội tới để mua, ít nhất cũng phải một tháng có hơn thương đội mới tới đây.
Nhưng mà...
Phương Chính hơi hạ mắt, hắn thật ra có chút không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm.
Hắn vào cửu hàng hệ thống, trực tiếp mua xuống ba vò rượu dương mai, đây chính là một loại rượu nho, có vị chua.
Cứ như vậy, trong tay Phương Chính đã tập hợp đủ bốn loại rượu ngon có bốn vị khác nhau.
Chua là rượu dương mai, ngọt là rượu mật hoàng kim, đắng là rượu khổ bối, cay là rượu thanh trúc.
Tửu trùng trong tay hắn cũng đã có hai con.
Như vậy hắn đã gôm đủ nguyên liệu.
- Vấn đề quan trọng là cổ phương.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính trầm ngâm, hắn không nhớ rõ trong nguyên tác Phương Nguyên cho rượu vào theo thứ tự nào.
Chỉ nhớ lần lượt để hai con tửu trùng dung hợp trong vò rượu, đợi rượu trong vò cạn hết, ánh sáng nhỏ lại còn nắm tay liền cho loại khác vào.
- Hơn nữa, xác suất luyện chế của ta thấp tới đáng thương, nếu thất bại, cũng chẳng biết là do ta cho sai thứ tự hay là do tỉ lệ thất bại này.
Hiện tại cũng chẳng có cách nào tăng vận khí hay xác suất thành công cả.
Hợp luyện cổ trùng, trước xem ở cổ phương, sau xem ở hiểu biết của cổ sư về cổ trùng, kinh nghiệm luyện chế, quan trọng nhất là vận khí.
Hiện tại, Phương Chính phải đối mặt với ba vấn đề nghiêm trọng, thứ nhất cổ phương không rõ ràng cũng không có ghi chép đối chiếu.
Thứ hai kinh nghiệm ít, hiểu biết cổ trùng chưa sâu.
Thứ ba là vận khí quá thấp.
Tổng hợp lại, hắn chưa luyện đã thấy trước hai chữ thất bại to đùng đang đè lên đầu mình.
- Nhưng thật ra cũng không phải mù quán làm.
Chua ngọt đắng cay, bốn từ này nếu đổi thứ tự nói cũng không sau cả, dù đổi thứ tự thế nào cũng đọc thuận miệng.
Thứ tự này, đại biểu cho thứ tự cho vào của từng loại rượu.
Phương Chính tự nói, liền theo thứ tự sắp xếp bốn vò rượu ở trước mặt, tiện cho việc cầm lấy.
Tiếp theo, hắn đem túi nguyên thạch ở gốc tường lôi ra.
Nguyên thạch này là hắn tích lũy lại, từ sau khi ra khỏi học đường đến nay, hắn chỉ có đem đi luyện chế nguyệt mang cổ, còn lại đều không có dùng.
Ăn uống một tháng của hắn chỉ có nữa khối nguyên thạch, nuôi ba con cổ một tháng mười khối.
Nhưng nguyên thạch từ nhiệm vụ của hắn ít nhất một tháng cũng được năm khối, lại thêm buôn bán chiến lợi phẩm ra ngoài, một tháng hắn còn thừa lại khoảng ba khối nguyên thạch.
Nhưng nguyên thạch hắn dùng là của hệ thống, nguyên thạch hắn tích lũy là của việc mua bán.
Đương nhiên là không loại trừ trường hợp qua tay nhau rồi quay lại tay hắn, nhưng xác suất này khá thấp.
Mặc dù vậy, so với toàn bồ đều từ hệ thống, hắn vẫn an tâm hơn khi dùng có phân chia như vậy.
Phương Chính cẩn thận kiểm tra túi tiền, có gần bốn trăm khối, trong đó có cả một trăm năm mươi khối nguyên thạch Phương Nguyên trả cho hắn.
Hắn nghĩ nghĩ một chút, liền lấy từ hệ thống ra thêm ba trăm khối.
Phương Chính bố trí chỗ mình ngồi một chút, sắp xếp vị trí các nguyên liệu sau cho thuận tay nhất trong việc lấy.
Đây là nguyên nhân hắn không lên giường ngồi mà trực tiếp ngồi trên sàn.
Như vậy không gian rộng hơn, bố trí dễ dàng hơn.
Việc sắp xếp này đối với Phương Chính cũng rất quan trọng, trong quá trình hợp luyện phải phân tâm điều khiển hai con tửu trùng cùng lúc, lại thêm phân tâm giờ giờ khắc khắc chú ý tính hình, canh thời gian.
Ba việc này đã là cực hạn chịu đựng của Phương Chính, nếu hắn lại đi phân tâm xem xét phải lấy cái gì trong đóng đồ này, thì có thể ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình.
Cách tốt nhất là xếp sẵn thứ tự, ghi nhớ vị trí, đến lúc đó dù lấy trong vô thức cũng không lo sẽ lấy nhầm.
Cái nào dùng xong, cứ ném đại qua một bên, đợi luyện thành rồi dọn cũng không muộn.
Đây là cách tối ưu hóa việc phân tâm làm việc mà Phương Chính nghĩ ra, còn vận dụng thế nào thì phải thử mới biết được.
- Nếu không thử, sao biết được có thành công hay không?
Phương Chính nói, trong ánh mắt lóe lên sự kiên định..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...