Chớp mắt, bốn ngày sau khi vách đá lối vào truyền thừa bị phá mở.
Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi Thanh Mao sơn.
Trong học đường, gia lão đang giảng giải cặn kẽ những nội dung quan trọng.
- Ngày mai chúng ta sẽ lựa chọn con cổ trùng thứ hai để tiến hành luyện hoá.
Tất cả mọi người đều đã có kinh nghiệm luyện hoá thành công cổ trùng, lần này có thể củng cố thêm.
Về việc chọn lựa con cổ trùng thứ hai, tất cả các ngươi phải suy nghĩ cẩn thận, phải tiến hành suy xét theo hệ thống dựa trên tâm đắc tu hành cộng với lý giải của bản thân.
Thường thường thì tốt nhất là chọn cổ trùng có thể sử dụng kết hợp với bản mệnh cổ.
Con cổ trùng thứ nhất của cổ sư được gọi là bản mệnh cổ, một khi đã chọn thì có nghĩa là đã xác định nền tảng phát triển.
Con cổ trùng thứ hai, thứ ba vân vân sẽ xác định phương hướng tu hành cụ thể của cổ sư dựa trên nền tảng này.
Nghe gia lão học đường nói xong, các thiếu niên không khỏi rơi vào trầm ngâm.
- Ta nên chọn cổ trùng gì đây?
Sau khi các học viên suy xét, rất nhiều người không kiềm được mà nhìn về phía Phương Nguyên cùng Phương Chính
- Nói mới nhớ, Phương Chính với Phương Nguyên đều sớm đã có con cổ trùng thứ hai rồi.
- Đúng đó, lại còn là ngọc bì cổ với tửu trùng nữa, không ngờ hai người họ có thể giải thạch ra chúng, cũng thật quá may mắn rồi!
- Nếu ta cũng có tửu trùng thì ta cũng sớm đã là trung giai rồi.
Ý nghĩ trong lòng các học viên nối đuôi nhau không ngừng, người thì ước ao, kẻ thì đố kị.
So với ngọc bì cổ có khả năng phòng bị tốt của Phương Chính, các học viên phần nhiều ao ước tửu trùng có thể tinh luyện chân nguyên của Phương Nguyên hơn.
Kể từ ngày đó, sau khi vượt qua thẩm vấn, tửu trùng của Phương Nguyên cũng đã thuận lợi phơi bày ra ngoài ánh sáng, lai lịch của nó cũng không khiến người ta nghi ngờ.
Các tộc nhân thoả mãn, đồng thời cũng rất cảm khái về vận may của Phương Nguyên.
- Tại sao ta lại không may mắn như vậy chứ!
Người cũng có tư chất loại Bính như Cổ Nguyệt Xích Thành thầm thở dài trong lòng.
Trước đó từ rất sớm, gia gia của hắn đã nhờ người tìm khắp nơi để mua tửu trùng cho hắn.
Thật không ngờ, hắn thân là người thừa kế của một phân mạch cũng không có được mà Cổ Nguyệt Phương Nguyên lại có trước.
- Nếu nói cổ trùng, thì giờ trong tay Phương Nguyên có bốn con cổ rồi.
Phương Chính ngoài mặt bận tâm suy tư, trong lòng lại cười nhạt.
Phương Nguyên hiện tại có bao nhiêu con cổ? Đó là những loại gì? Ngoài bản thân hắn ra, thì Phương Chính là người biết rất rõ ràng.
Hai ngày nay Phương Nguyên không có đi chỗ hang động, chỉ tập trung ở túc xá tu hành, Phương Chính nhìn xem liền hiểu rõ Phương Nguyên đã lấy tới tay bạch thỉ cổ.
Nhưng hắn không có đi hỏi, chỉ im lặng như thể hắn không bận tâm.
— QUẢNG CÁO —
Phương Nguyên cũng không nghĩ nói với hắn, trừ phi hắn chủ động dò hỏi, nếu không Phương Nguyên cũng không nguyện để lộ ra.
Tuy nói Phương Chính không tranh cổ trùng với hắn, nhưng lấy gì đảm bảo Phương Chính không mượn dùng.
Bạch thỉ cổ có thể tăng lên vĩnh cửu một trư lực cho cổ sư, mặc dù chỉ có tác dụng một lần trên một cổ sư, nhưng cổ sư khác cũng có thể sử dụng.
Nói cách khác, Phương Nguyên dùng bạch thỉ cổ tăng lên một trư lực xong, có thể đưa bạch thỉ cổ cho Phương Chính dùng.
Phương Chính dùng xong, cũng sẽ tăng lên một trư lực.
- Có bạch thỉ cổ, nếu có thêm một con ngọc bì cổ, tương lai hợp luyện thành nhị chuyển bạch ngọc cổ thì thật sự rất tốt.
Phương Nguyên tại trong lòng suy nghĩ, có chút ao ước ngọc bị cổ trong tay Phương Chính.
Nhưng hắn rất nhanh lại lắc đầu phản bác.
Trước không nói ngọc bì cổ khó tìm, trong lớp cổ phòng ngự nhất chuyển cũng vào hàng nhất nhì, Phương Nguyên không cách nào lấy đến tay.
Nhưng chỉ nói riêng việc nuôi nấng thì đúng là một vấn đề.
Trong tay Phương Nguyên bây giờ có bốn con cổ, cần hắn nuôi ba con.
Hiện tại nguyệt quang cổ, tửu trùng đều công khai nuôi, Phương Nguyên không ngại.
Nhưng bạch thỉ cổ ăn thịt lợn rừng, hắn còn đang chuẩn bị đi săn lợn rừng nuôi nó.
Nếu thêm một con ngọc bì cổ, Phương Nguyên biết lấy ngọc thạch ở đâu cho nó ăn đây?
Cho nên Phương Nguyên chỉ là nghĩ thoáng qua, ngược lại cũng không quá hi vọng vào việc có được.
- Đợi ngày mai lựa chọn cổ trùng xong, học đường sẽ cho nghĩ vài ngày, đến lúc đó ta sẽ đi săn lợn lấy thịt.
Phương Nguyên trong lòng căn nhắc, hai ngày nay hắn lấy được bạch thí cổ, luyện hóa xong như không có sử dụng.
Bởi vì bạch thỉ cổ chỉ mới thoát khỏi tình trạng phong ấn, đang rất đói.
Phương Nguyên không dám tùy tiện sử dụng nó, lỡ không may nó chết vậy chẳng phải là hắn lỗ to rồi sau.
Không chỉ mất bạch thỉ cổ, ngay cả chìa khóa để đi tiếp truyền thừa cũng biến mất theo, như vậy truyền thừa cũng xem như mất luôn.
Mặt trời ngã về tây, một ngày nữa sắp đi qua, các học viên ra về trong suy tư nên chọn cổ trùng nào.
Mặt trời dần dần lên cao, một ngày mới đã đến.
Các học viên xếp thành hàng, ai ai cũng có vẻ mặt hưng phấn đứng trước cổ thất học đường.
Hôm nay chính là ngày được chọn cổ trùng thứ hai!
Phương Chính là người đầu tiên lên trung giai, có được quyền ưu tiên chọn trước, vì vậy hắn đứng ở đầu hàng.
Sau hắn lần lượt là Cổ Nguyệt Phương Nguyên, Cổ Nguyệt Mạc Trần và Cổ Nguyệt Xích Thành.
Cạch.
Cửa cổ thất được thị vệ mở ra, Phương Chính là người đầu tiên đi vào trong.
Cổ thất tuy không lớn nhưng cũng không đơn giản như bên ngoài.
Vách tường bốn phía đều có các lỗ hình vuông, cái lớn cái nhỏ, bên trong để đủ loại dụng cụ như: chậu đá, đĩa ngọc, ấm gốm.
— QUẢNG CÁO —
Đủ loại cổ trùng được đặt trong các loại dụng cụ này, tất cả đều là nhất chuyển.
Mỗi ngày học đường phải tiêu hao đến hơn ngàn khối nguyên thạch để nuôi chúng.
Phương Chính nhìn lướt qua, phát hiện ra rất nhiều dụng cụ đã không còn cổ trùng.
Cổ trùng trong đây chỉ được bổ sung mỗi năm một lần, lúc trước khi chọn bản mệnh cổ, phần lớn các thiếu niên đều chọn nguyệt quang cổ nên hiện tại đã không còn con nào.
Bốn vách cổ thất không có cửa sổ, chỉ có một ô cửa nho nhỏ trên mái.
Ánh mặt trời chiếu xuống đất thông qua ô cửa nhỏ, tạo thành một vệt sáng màu vàng rực hình chữ nhật.
Phương Chính lần này cũng đã có lựa chọn, hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng đi đến góc tường phía bên phải.
Trong góc này, bày năm con tiểu quang cổ, Phương Chính tùy tiện lấy một con liền đi ra khỏi cổ thất.
Phương Chính vừa bước ra, Phương Nguyên đã thay thế đi vào.
Lần trước vào, trong lòng hắn đã có sẵn một mục tiêu, lần này lại có vài mục tiêu, cho nên hắn cần phải xem bên trong có loại cổ trùng hắn muốn hay không.
Phương Nguyên đi một vòng quanh cổ thất từ phía tường bên trái, xem xét hết một lượt, cuối cùng ở góc bên phải lấy đi một con tiểu quang cổ.
Mặc dù tiểu quang cổ không phải lựa chon tốt nhất, nhưng ít ra phù hợp với phương hướng phát triển trong lòng hắn.
- Phương Nguyên đi ra rồi.
- Hơn cả nửa ngày, cuối cùng cũng đi ra.
- Không biết hắn chọn con cổ nào?
- Hắn đã có tửu trùng rồi, đây là con cổ thứ ba của hắn, e rằng hắn không nuôi nổi đâu, khặc khặc.
Phương Nguyên thong thả đi ra khỏi cổ thất, so với Phương Chính vừa vào đã ra thì thật sự quá chậm, các học viên đứng ở ngoài cửa hơn nửa ngày đã có hơi nóng nảy không yên.
- Đến lượt ta! Không biết Phương Chính, Phương Nguyên có chọn con cổ trùng đó hay không?
Cổ Nguyệt Mạc Trần thấy Phương Nguyên xuất hiện liền vội vàng bước ra thật nhanh, đi vào trong cổ thất.
Hắn xem xét một phen thì phát hiện ra con hoàng lạc thiên ngưu cổ duy nhất trong cổ thất, không nén được vui sướng, hắn lập tức lấy đi.
Hoàng lạc thiên ngưu cổ có hình dạng ống bầu dục, lưng hơi dẹp, toàn thân có màu vàng tối, hai cọng râu dài không có đốt, phần gốc có màu vàng, đến ngọn thì chuyển dần thành màu đen.
— QUẢNG CÁO —
Hoàng lạc thiên ngưu cổ có thể ban cho cổ sư sức chịu đựng, làm cho tốc độ tiêu hao thể lực của cổ sư chậm đi rất nhiều, có thể duy trì một khắc đồng hồ, hơn nữa còn không có di chứng.
Trong nhất chuyển cổ trùng, giá cả của hoàng lạc thiên ngưu cổ cũng rất cao, tương đương với nguyệt quang cổ, cấp bậc cỡ ngọc bì cổ, nhưng xếp sau tửu trùng.
Cổ Nguyệt Xích Thành là người thứ tư đi vào cổ thất.
- Ta cần năng lực tránh né, chiến đấu sau này, ta có thể đánh người khác, người khác lại không đánh được ta.
Cứ như vậy thì ta đã đứng ở thế bất bại.
Hắn chọn trái lựa phải, cuối cùng lựa chọn một con long hoàn khúc khúc cổ.
Mặt trời lặn, trăng lên, màn đêm lại lần nữa buông xuống.
Phương Chính ngồi trên giường, nhắm mắt tu hành.
Tiểu quang cổ hắn đã sớm luyện hóa xong, đương nhiên lại lợi dụng hơi thở của thất chuyển xuân thu thiền.
Trong kế hoạch tiếp theo của hắn, chính là đột phá trung giai lên cao giai.
Nguyên hải sóng biển dập dờn, lúc lên cao lúc hạ xuống, đem khiếu vách không ngừng cọ rửa.
Màu sắc của mặc biển chân nguyên cũng không phải là màu xanh biếc, mà là màu xanh đậm.
Đây chính là cao giai chân nguyên do tửu trùng tinh luyện ra.
Vách khiếu xung quanh càng lúc càng trở nên dày đặc, dòng nước ngày càng đong lại, cảm giác sần sùi trên bề mặt khiếu vách ngày càng tăng.
Phương Chính tu hành không nghĩ, chỉ cần nguyên hải vừa thấp xuống còn một thành, hắn liền một bên dùng nguyên thạch khôi phục, một bên lại dùng tửu trùng tinh luyện.
Tửu trùng bị hắn tận dùng đến gần như không có thời gian nghĩ theo hắn, thân thể trắng tròn mập mạp của nó cũng lộ ra vẻ suy yếu mệt mỏi vô cùng.
Không còn cách nào khác, Phương Chính đành đem con tửu trùng trong túi đồ ra thay thế nó.
Lại nói, trong tay Phương Chính có đến hai con tửu trùng, một con là do hắn mua từ cửa hàng, con còn lại là nhận từ quay thưởng.
Từ trước đến nay, Phương Chính đều dùng tửu trùng mua từ cửa hàng, nhưng lần này bởi vì dùng quá độ, cho nên hắn đem con còn lại ra thay thế sử dụng.
Cổ trùng có thể phân thành hai loại lớn là tiêu hao và dùng lặp lại.
Cổ trùng tiêu hao dùng một lần liền mất không thể dùng nữa, giống như lưu ảnh tồn thanh cổ, địa tàng hoa cổ.
Cổ trùng dùng lặp lại có thể dùng nhiều lần, chỉ cần không dùng quá mức, ví dụ như nguyệt quang cổ, tửu trùng, ngọc bì cổ, vân vân.
Nhưng loại cổ trùng dùng lặp lại, nếu dùng quá mức có thể khiến cổ trùng không chịu nổi mà mệt chết.
Phương Chính đương nhiên không nghĩ sẽ ép tửu trùng đến mệt chết.
Phương Chính cứ như vậy đóng cửa tu hành suốt hai ngày ba đêm, mỗi lần chỉ nghĩ nữa canh giờ để ăn uống vệ sinh, mỗi đêm cũng chỉ ngủ khoảng một canh giờ hơn.
Cường độ tu hành này của hắn không khỏi làm cho thị vệ cảm thán không thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...