Đoàn người rộn rộn ràng ràng, một đám tụ tập vây quanh quán vỉa hè, hoặc là ở miệng lều vải không ngừng ra vào.
Xung quanh truyền đến tiếng rao hàng của nhiều người thay nhau vang lên.
- Hãy đến đây, nhìn một chút nào.
Bánh trà thượng đẳng lam hải vân, uống một ngụm trà này khoái hoạt tựa thần tiên! Coi như là người không uống, nuôi nấng trà cổ cũng là ngon bổ rẻ.
Một khối chỉ cần năm nguyên thạch!
- Man lực thiên ngưu cổ, cổ sư thôi thúc lên có thể tăng vọt một ngưu lực.
Đi ngang qua, không thể bỏ qua!
- Tri tâm thảo, thượng đẳng tri tâm thảo, mọi người nhìn xem phẩm chất này, mới mẻ như mới vừa hái xuống.
Một cân hai khối nguyên thạch, giá cả tiện nghi như vậy a...
Phương Chính nghe đến đó liền dừng chân, theo tiếng nhìn sang.
Chỉ thấy một con đà điểu lôi kéo một cái xe đẩy tay hai bánh.
Trên xe đẩy tay chồng một đống cỏ màu xanh phấn.
Mỗi nhánh cỏ đều dài đến một mét, rất dài nhỏ, trung bình chỉ rộng như móng tay.
Có chút cỏ ở ngọn lại dài ra búp hoa hình trái tim màu hồng.
Tri tâm thảo là một trong thực phẩm phụ của cổ trùng, giá trị ở chỗ nó có thể cùng một ít đồ ăn phối hợp lại nuôi nấng cổ trùng.
Ví dụ, Phương Chính nuôi nấng nguyệt quang cổ, mỗi bữa cần cho ăn hai cánh hoa nguyệt lan.
Nếu là thêm vào một nhánh tri tâm thảo, nguyệt quang cổ ăn một cánh hoa nguyệt lan đã no rồi.
Tri tâm thảo một cân chỉ có hai khối nguyên thạch, cánh hoa nguyệt lan mỗi mười cánh phải một khối nguyên thạch.
Hơi hơi tính một chút, liền biết trộn vào tri tâm thảo nuôi nấng cổ trùng càng có lời một ít.
Phương Chính nghĩ nghĩ, liền hướng xe hàng này đi nhanh lại.
Xung quanh quầy hàng này đứng nhiều người, đều là cổ sư và học viên, trên tay họ đang cầm theo nguyên thạch tranh nhau mua.
Phương Chính vừa đến, không ít học viên nhận ra hắn, đều chủ động nhường.
Có ít học viên không phân biệt được hắn và Phương Nguyên, cũng không dám cản trở.
Khoảng thời gian qua Phương Nguyên lại cướp thêm hai lần, hơn nữa hắn từng giết người, dù là vì nguyên nhân gì, giết người cũng là giết người.
Những học viên này cũng sinh ra rất nhiều sợ hãi, trong quá trình Phương Nguyên cướp bóc, cũng không có bao nhiêu người dám phản kháng.
Trước ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh, Phương Chính trực tiếp mua xuống mười cân tri tâm thảo.
- Ta nghĩ mua hộ ca ca một phần.
Hắn tùy tiện giải thích một câu, liền mang theo túi to đựng trị tâm thảo rời đi.
- Cho dù ngươi mua hộ ca ca ngươi, thì hai người các ngươi làm sao dùng hết a.
Định ăn thay cơm chắc.
Rất nhiều cổ sư trong lòng thầm mắng.
Tri tâm thảo cũng là cỏ, không thể dự trữ lâu, cho nên bọn họ nhiều nhất chỉ mua một hai cân đã là quá nhiều.
Phương Chính trực tiếp mua mười cân, xe hàng này chớp mắt đã bán hơn phân nữa, còn lại căn bản không đủ những người ở đây tranh.
Nhưng là, Phương Chính là ai? Hắn là thiên tài gia tộc, được gia tộc chú ý chăm sóc, hắn là hi vọng của gia tộc, tộc trưởng tương lai.
Ngươi dám đi ngăn hắn mua đồ, cản trở hắn mua đồ sau? Đắc tội với hắn, tương lai của ngươi chắc chắn mù mịch.
Phương Chính mang theo bao cỏ, đi sâu vào trong.
Tri tâm thảo không thể giữ lâu là việc Phương Chính hiểu rất rõ, nhưng người khác lo, hắn cũng không lo.
Hắn có túi đồ, muốn giữ cho tri tâm thảo tươi đâu có khó.
- Ta nhớ Phương Nguyên cũng muốn mua thứ này, cùng lắm bán lại cho hắn là được.
Nhưng nếu hắn ép gia, thì miễn bàn.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính trong lòng tính toán, dừng lại trước một cái lều vải màu xám.
Hắn giương mắt đánh giá, chỉ thấy cửa lều bố trí hai cái trụ đứng.
Trên trụ đứng dùng thủ pháp khắc chìm khắc một đôi câu đối.
Bên trái: Tiểu thi dũng khí, đắc xuân hạ thu đông lộc.
Bên phải: Đại triển thân thủ, hoạch đông nam tây bắc tài.
Ở giữa còn có một tấm biển gỗ: Đến thời đổi vận.
Đúng vậy, đây là một sòng bạc.
Sòng bạc này diện tích một mẫu, đã thuộc về loại lều vải cỡ lớn.
Phương Chính đi vào.
Ở bên trong lều theo từng phía xếp đặt ba hàng quầy hàng.
Trên quầy xếp đặt từng khối từng khối hổ phách hoặc hoá thạch, nhỏ bé thì chỉ to bằng bàn tay, lớn thì to như chậu rửa mặt, cũng có càng to lớn hơn, đủ cao bằng một người, trên quầy tự nhiên không thể xếp được nên trực tiếp thả trên đất.
Không giống như lều vải cửa hàng khác náo nhiệt, trong này lại thật yên tĩnh.
Có đám cổ sư túm năm tụm ba đứng ở trước quầy, có tỉ mỉ xem tảng đá xếp đặt trên quầy, có cầm lấy hoá thạch ở trong bàn tay cẩn thận mà vuốt ve cảm nhận cảm giác, có cùng đồng bạn nhỏ giọng thảo luận, có đối với chủ tiệm hoặc nhân viên thương lượng giá cả.
Thế nhưng dù cho bọn họ đang nói chuyện gì đều là khẽ khàng nói nhỏ, cố gắng hết cỡ không quấy rầy những người khác.
Đây là một đổ thạch tràng.
Ở trong cái thế giới cổ này, có đủ loại cổ kì lạ quái dị, đếm không xuể.
Cổ trùng có đồ ăn đặc biệt của riêng mình.
Không có đồ ăn, cổ trùng chỉ có thể kiên trì một quãng thời gian sẽ tử vong.
Thế nhưng thiên nhiên đối với sinh mệnh vừa ác nghiệt lại vừa nhân từ.
Dù cho thiếu đồ ăn, cổ trùng vẫn có một cơ hội sống sót, đó là rơi vào trạng thái ngủ say, tự phong ấn mình.
Ví dụ như nguyệt quang cổ không có cánh hoa nguyệt lan có thể tự phong ấn chính mình.
Nó sẽ cố gắng đem sức mạnh co rút lại, tương tự như ngủ đông vậy, rơi vào sâu trong giấc ngủ.
Vào lúc này, thân thể của nó không chỉ thôi tỏa ra ánh xanh, hơn nữa sẽ từ trạng thái thủy tinh trong suốt thoái hóa thành một khối đá xám rồi bao phủ lên một tầng vỏ đá.
Năm rộng tháng dài, vỏ đá càng ngày càng dày nặng sẽ hình thành một khối đá thô.
Lại giống như tửu trùng, nếu nó tự phong ấn mình sẽ kết thành một cái kén tằm màu trắng.
Nó sẽ cuộn mình lại ở bên trong kén tằm ngủ say.
Đương nhiên loại tình huống phong ấn ngủ say này cũng không phải ở trên mọi cổ trùng đều sẽ phát sinh.
Nó phát sinh xác suất rất nhỏ.
Ở tình huống bình thường, cổ trùng đều không ngủ say mà là bị chết đói.
Chỉ có số ít cổ trùng mới ở trong tình huống đặc biệt tự phong ấn mình.
Một ít cổ sư ngoài ý muốn được những khối đá thô phong ấn cổ trùng hoặc là kén trùng này, tỉnh lại cổ trùng ngủ say trong đó.
Có kẻ bởi vậy được một món lợi nhỏ.
Có người thăng chức rất nhanh, hướng đi cuộc đời thay đổi.
Những tình huống tương tự ở thế giới cổ sư nhiều lần xảy ra, thường thường có hoặc thật hoặc giả chuyện bịa lời đồn làm người ta mơ ước.
Khởi nguồn của đổ thạch tràng này là như vậy.
Đương nhiên những tảng đá này đều có ngoại hình chưa rõ ràng.
Phải mở ra xem mới có thể xác định bên trong có ẩn giấu cổ trùng hay không.
Như đổ thạch tràng loại nhỏ này, mười tảng đá có tám, chín tảng đều là đá thật, bên trong không có cổ trùng.
Coi như hòn đá có cổ trùng cũng chưa chắc đều là trùng sống, tám chín phần mười là đã chết.
Bất quá một khi đánh cược đến cổ sống, trong phần lớn tình huống đều có thể kiếm một món hời.
— QUẢNG CÁO —
Phương Chính đứng ở cửa nhìn quanh một vòng, liền nhìn thấy ở một quầy hàng phía bên trái, Phương Nguyên đang đứng tuyển đá.
- Quả nhiên là Phương Nguyên cũng ở đây.
Phương Chính cười nhạt trong lòng.
Trong nguyên tác, năm trăm năm kiếp trước của Phương Nguyên, ngay tại lần thương đội ghé ở sơn trại này, trong đêm đầu tiên, có một người ở trong đổ thạch tràng này mua một khối đá thô tử kim, may mắn mở ra được một con cổ trùng sống.
- Phương Nguyên đến đây cũng chính vì nguyên nhân này.
Phương Chính nghĩ như vậy, liền đi vào trong, đi tới quầy hàng chỗ Phương Nguyên đang xem.
Sau quầy, cách nhau mấy mét đứng một vị nhân viên, nữ có nam có.
Bọn họ bên hông đều buộc đai lưng màu xanh, không phải phàm nhân mà đều là nhất chuyển cổ sư.
Đại đa số là sơ giai, có cá biệt chính là trung giai.
Nhìn thấy Phương Chính đi tới trước mặt quầy, một nam cổ sư cách hắn gần nhất lập tức đi tới, trên mặt hiện ra nụ cười, nói.
- Vị công tử này ngài muốn loại đá gì? Quầy hàng bên này mỗi tảng đá đều có giá mười khối nguyên thạch.
Nếu như ngài trải nghiệm lần đầu, cược nhỏ cho vui, không ngại đi quầy hàng bên phải, tảng đá nơi đó chỉ bán năm khối nguyên thạch.
Nếu ngài muốn kích thích, không ngại đi quầy hàng cao đẳng ở ngay phía trước, nơi đó một khối đá thô bán giá hai mươi nguyên thạch.
Nam cổ sư quen thuộc giới thiệu.
Hắn làm việc ở đây cũng một đoạn thời gian, vừa nhìn Phương Chính liền có thể đoán được đây là một học viên.
Người đến cược đá cũng không phải phàm nhân, chỉ có cổ sư.
Học viên nhiều nhất cũng chỉ xem là cổ sư dự bị, chỉ mới bắt đầu tu hành, trong người không có bao nhiêu nguyên thạch, không thể mua bao nhiêu khối.
Nam cổ sư này nghĩ như vậy, nên cũng không có bao nhiêu chờ mong, còn cho rằng Phương Chính hẳn sẽ đi qua quầy bên phải.
- Ta xem trước một chút.
Phương Chính gật gù đáp, cuối đầu nhìn quầy hàng trước mặt.
- Đúng thật là...!Chỉ toàn thấy đá với đá, đá nào cũng như đá nào, một mù hai dốt a.
Phương Chính nhìn xem, trong lòng cười khổ không thôi.
Hắn nào có kinh nghiệm chơi đá, căn bản chỉ có thể xem vận may mà thôi.
Không giống như Phương Nguyên, Phương Nguyên có năm trăm năm kinh nghiệm, từng mở đổ thạch tràng qua, tuy không làm được lần nào cũng đúng, nhưng ánh nhìn rất tốt, có thể phân biệt loại trừ một hai.
Phương Nguyên ở gần đó lúc này cũng đã phát hiện Phương Chính, nhưng hắn không bận tâm, hướng nữ nhân viên đang tiếp mình nói.
- Ta muốn mua một số viên đá.
- Vậy ngài muốn chọn viên nào?
Nữ nhân viên mĩm cười nói.
— QUẢNG CÁO —
- Viên này.
Phương Nguyên chỉ vào một khối đá tử kim, nữ nhân viên liền đem nó lấy ra.
- Viên này.
Phương Nguyên lại chỉ, sau đó nói.
- Còn có viên này, viên kia ta đều mua hết.
Nữ cổ sư giật mình, đánh giá Phương Nguyên.
Nàng ban đầu còn nghĩ hắn là tay mơ có máu bài bạc, nhưng nay trong lòng không khỏi nghĩ hắn là một người có gia thế, trên mặt liền cười càng thêm thân thiện.
Phương Nguyên không nhìn đến nàng, lại chỉ tay về khối đá màu tím sẫm ở góc, nói.
- Đúng rồi, còn có hai khối ở bên kia.
Nữ cổ sư nghe thấy, đối Phương Nguyên cười càng thêm dịu dàng.
Phương Nguyên không quan tâm, đợi đến lúc sáu khối hắn chỉ được đem đến trước mặt, liền lấy sáu mươi khối nguyên thạch dứt khoát đưa cho nàng.
Hành động trả tiền của hắn lập tức đưa đến sự chú ý của những cổ sư khác trong lều.
- Sao? Có người bắt đầu đổ thạch rồi.
- Chúng ta ngắm nghía hơn một giờ cũng chưa dám xuống tay.
Bây giờ có người thử trước, nhìn thử cũng tốt.
- Là một tên học viên sao? Đưa ra sáu mươi khối nguyên thạch ngay lập tức, cũng thật nhiều tiền nhỉ.
Xem ra chính là một tên ngốc bị ấm đầu.
Hừ, đổ thạch dễ như vậy sao, hôm nay hắn nhất định bể đầu.
Nhóm cổ sư đứng tại chỗ, xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Nguyên.
- Vị công tử này, ngài có muốn giải thạch ngay tại đây không? Bản đổ tràng miễn phí giải thạch cho ngài.
Nữ cổ sư dịu dàng đề nghị, làn thu ba trong mắt đong đưa.
Phương Nguyên liếc nhìn xung quanh qua khoé mắt, khoé miệng nhếch lên một nụ cười bí hiểm.
Hắn khoát tay, từ chối nữ cổ sư.
- Màu tím là màu sắc may mắn của ta.
Đây là lần đầu tiên ta đổ thạch, ý nghĩa quan trọng, ta muốn tự tay giải thạch!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...