Vệ Tây Lẫm V: Tôi không thích - thích người không thích tôi, và càng không thích - thích người tôi thích.
Một bà bác bên cạnh nghe thấy đoạn đối thoại của họ, cũng tò mò hỏi Vệ Tây Lẫm, "Tiểu Vệ, nhảy quảng trường là gì thế?"
Vệ Tây Lẫm còn giật mình hơn họ, "Không thể nào? Các người ngay cả ——" Hắn bỗng nhiên nhớ ra, hình như trước giờ hắn thật sự chưa từng thấy có người nhảy quảng trường thì phải.
Chẳng lẽ ở thế giới này, nhảy quảng trường còn chưa ra đời?
"Gì cơ?" Bà bác có tính hiếu kỳ nặng, nên truy hỏi ngay.
"Cái này, mấy ngày nữa cháu sẽ nói cho mọi người biết." Vệ Tây Lẫm kéo Cố Duyên Tranh chạy.
...
Buổi sáng, Vệ Tây Lẫm đến khách sạn đón vệ Trừng Trừng trước, tiện thể đưa bố mẹ và Vệ Vân Phong ra xe luôn.
Sau khi về nhà không lâu, chuông cửa vang lên, Cố Duyên Tranh đưa Điềm Tâm Tâm đến.
Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm đều mười bốn tuổi, một đứa mặc váy hồng, một đứa mặc váy xanh, cùng có ngoại hình xinh xắn, nên khi đứng cạnh nhau, chúng hệt như đôi hoa tỷ muội.
Hai cô bé đều sùng bái Vệ Tây Lẫm, nên có không ít đề tài để nói với nhau, mỗi đứa bưng một ly kem, bắt đầu to nhỏ, thỉnh thoảng cười trộm, chẳng ai biết chúng đang trộm vui cái gì.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh không để ý đến các bé lắm.
Vệ Tây Lẫm nằm trên tay vịn của ghế sô pha, xem ti vi gϊếŧ thời gian; Cố Duyên Tranh thì ngồi bên cạnh hắn, mượn notebook của hắn để xử lý mấy thư điện tử.
Vệ Tây Lẫm co chân hồi lâu nên hơi mỏi, thế là vô tình gác cái chân dài lên đầu gối của Cố Duyên Tranh.
Cố Duyên Tranh nhìn hắn, hình như hắn không nhận ra, vẫn còn tập trung tinh thần vào ti vi.
Cố Duyên Tranh thấy vậy, bèn nâng chân hắn lên, duỗi thẳng chúng ra, rồi đặt chúng lên đùi, sau đó tiếp tục xem thư điện tử.
Vệ Tây Lẫm thầm cười.
Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm cuối cùng cũng trò chuyện xong, hai cô bé chạy đến bên người Vệ Tây Lẫm.
"Nhị ca, không phải anh nói hôm nay sẽ đưa chúng em đi thu âm sao? Đi ngay bây giờ đi anh." Vệ Trừng Trừng ngồi trên ghế sô pha thúc giục.
Điềm Tâm Tâm cũng rất hứng thú, "Vệ ca ca, anh cho tụi em biết anh viết nhạc gì đi."
Vệ Tây Lẫm vào phòng sách cầm một tờ giấy ra đưa cho Điềm Tâm Tâm, đây là khuông nhạc đêm qua hắn mới phổ.
Điềm Tâm Tâm nhăn mũi, "Vệ ca ca, em có biết đọc khuông nhạc đâu."
Vệ Trừng Trừng cũng nói: "Em cũng không."
Vệ Tây Lẫm nói: "Cho nên anh dạy các em trước, các em học xong rồi chúng ta tới phòng thu âm."
"Thế anh hát một lần cho tụi em nghe trước đi." Vệ Trừng Trừng bướng bỉnh le lưỡi, "Nếu khó nghe thì tụi em không học đâu!"
Điềm Tâm Tâm gật đầu phụ họa, "Vệ ca ca tự viết nhạc cho mình được khen ngợi như thế, thì viết cho tụi em cũng không thể kém được."
"Yêu cầu cao quá ha." Vệ Tây Lẫm dung túng lắc đầu, "Được rồi, anh hát cho hai đứa nghe một lần.
Nghe cho kỹ."
Hắn hắng giọng, bắt đầu hát.
Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm đều nghe rất nghiêm túc, Cố Duyên Tranh cũng chuyên chú nhìn Vệ Tây Lẫm.
Trong phòng khách chỉ có tiếng hát dễ nghe của Vệ Tây Lẫm vang lên.
Sau khi hát xong, Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm cùng vỗ tay, đồng thanh: "Dễ nghe quá!"
Vệ Tây Lẫm dạy từng câu một, hai cô bé nghiêm túc học theo.
Hai đứa rất thông minh, nên học rất mau, không gặp tí trở ngại nào, có thể thu âm được rồi.
Vệ Tây Lẫm cất khúc phổ đi, "Đi thôi, đi tìm một phòng thu."
Cố Duyên Tranh lái xe chở bọn họ ra ngoài.
Phòng thu âm không khó tìm.
Thành phố Đế Kinh là thành phố phát triển bậc nhất, các ngành nghề đều phát triển nhanh mạnh, thế nên cần loại phòng làm việc gì là có loại phòng làm việc đó đó, phòng thu âm cũng nhan nhản.
Nhất là mấy năm gần đây, nhà nước rất coi trọng việc phát triển ngành giải trí, số người ôm ước mơ làm ngôi sao ngày càng nhiều, kéo theo lượng phòng thu âm cũng tăng mạnh lên.
Nếu mà kể tên các phòng thu lớn nhỏ tại thành phố Đế Kinh này, thì đúng là kể mãi chẳng hết.
Trong đó khu phòng thu nổi tiếng nhất là đường phố âm nhạc, hai bên đường phố hầu hết là phòng thu và tiệm CD.
Bảng hiệu "Phòng thu âm Viên Mộng" đập vào mắt Vệ Tây Lẫm, hắn liền dẫn mấy người đi vào chỗ này.
Gần ngay cửa là phòng tiếp tân, căn phòng được thiết kế đặc biệt, cách trưng bày, trang hoàng tinh mỹ làm lộ ra sự tận tâm từng chút của người thiết kế.
Nữ tiếp tân làm việc tại quầy tự giới thiệu mình là Tiểu Triệu, cô tiếp đãi khách hàng vừa lịch sự, vừa chu đáo.
"Máy thu âm và nhân viên làm việc chỗ chúng tôi đều chuyên ngiệp.
Mấy vị có thể xem thử tác phẩm của phòng thu, cũng có thể giao lưu với người thu âm của chúng tôi."
Cô dẫn Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh tới chỗ giá triển lãm trước.
Vệ Tây Lẫm nhìn lướt qua, trên đó liệt kê không ít tác phẩm có tiếng, trong đó có một ca khúc mang tên [Nhớ nhớ nhớ] của Thiên hậu Lý Phỉ được thu trước khi cô ra mắt, cũng là bài hát đã giúp cô thành danh.
Sau khi đăng tải nó lên mạng được người ta chú ý, Lý Phỉ mới có thể ký hợp đồng, chính thức ra mắt.
Sau khi đi vào phòng thu, Vệ Tây Lẫm xem dụng cụ của họ, rồi hài lòng gật đầu.
Kiếp trước, hắn cũng lấy chức nghiệp ca sĩ để ra mắt, nên không xa lạ gì với các loại máy thu âm, những thiết bị này bao gồm micro điện dung, tai nghe, micro đối thoại, máy ghi âm, thiết bị dây và một vài thứ khác đều thuộc hạng nhất.
Mục đích chủ yếu của Vệ Tây Lẫm là mang hai cô bé tới chơi, nên sau khi dẫn Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm đi thăm thú trong ngoài một hồi, rồi giải đáp một đống thắc mắc của hai đứa xong, thì ra hiệu cho người thu âm.
"Bắt đầu bây giờ đi."
Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm cùng đeo tai nghe lên.
Vệ Trừng Trừng hát:
"Lần nào cũng vậy, tôi luôn kiên cường trong cô đơn lạc lõng
Lần nào cũng vậy, dù có tổn thương đến đâu tôi cũng không hề rơi nước mắt
Vì tôi biết tôi luôn có một đôi cánh vô hình
Đưa tôi bay cao, bay qua cả nỗi tuyệt vọng..."
Điềm Tâm Tâm hát:
"Không còn nghĩ đến ánh mặt trời tươi đẹp mà họ có
Bởi tôi thấy được mỗi buổi hoàng hôn đều có sự đổi thay
Vì tôi biết tôi luôn có đôi cánh vô hình
Đưa tôi bay cao, mang đến cho tôi hy vọng..."
(Có thể bạn từng nghe "Đôi cánh vô hình" của Trương Thiều Hàm rồi.
Nếu chưa nghe, thì bài hát phía trên nhé)
Đoạn cao trào, hai cô bé hợp xướng.
Chỗ nào hát sai, thì Vệ Tây Lẫm sửa để hai đứa thu lại.
Phí tổn 400 tệ một giờ đâu phải cho không, người thu âm cũng rất kiên nhẫn, không thúc giục gì họ cả.
Cố Duyên Tranh nhìn ba người Vệ Tây Lẫm, Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm nói chuyện, y có cảm giác mình như người thừa, nên rất không thoải mái.
"Tây Lẫm, tôi với em cũng thu một bài đi."
Vệ Tây Lẫm kinh ngạc nhìn y, "Đừng ồn ào."
Cố Duyên Tranh liếc mắt nhìn người thu âm dư thừa một cái, rồi nắm bả vai hắn, "Không ồn ào.
Hợp xướng một bài làm kỉ niệm đi."
Vệ Tây Lẫm lục soát những ca khúc nam nam hợp xướng trong trí nhớ, khá là nhiều, [Bé ngốc], [Nếu], [Tình thế khó xử], [Họ đều nói chúng ta sớm muộn rồi sẽ xa nhau]...!Nhưng không bài nào hợp với hắn và Cố Duyên Tranh.
Bỗng nhiên, hắn nhớ ra một bài khá vui, bèn cười nói với Cố Duyên Tranh: "Được rồi, chờ tụi nhỏ thu xong rồi nói."
Gần một giờ sau, Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm thu xong.
Còn công việc còn lại bao gồm mix và master nhạc đều do phòng thu âm hoàn thành.
Vệ Tây Lẫm đi ra phòng tiếp tân, mượn giấy và bút.
"Cậu ơi, cậu cũng thu âm ạ?" Điềm Tâm Tâm tò mò không dứt.
Còn Cố Duyên Tranh yêu cầu Vệ Tây Lẫm thế này: "Khụ, đừng viết nhạc bi thương, cũng đừng chia tay hay ly biệt gì hết." Nhiều yêu cầu thật.
Vệ Tây Lẫm liếc y một cái, rồi cúi đầu viết lời.
Cố Duyên Tranh ngồi bên cạnh xem.
"Biết đọc khuông nhạc không?" Vệ Tây Lẫm hỏi.
"Biết." Cố Duyên Tranh đáp, "Hồi bé từng học."
Vệ Tây Lẫm viết xong lời nhạc, trên mặt y đã lộ vẻ hài lòng.
Mặc dù bài hát này không có tí mập mờ nào, nhưng khá vui, nên cũng không tệ.
Quá trình thu âm của Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh thuận lợi hơn Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm nhiều, nửa giờ đã ghi xong.
Ngay từ đầu người thu âm đã cảm thấy giọng Vệ Tây Lẫm có chút quen quen, thế nên khi vừa nghe hắn hát, gã nhận ngay ra danh tính của hắn, rồi kích động xin chữ ký, đòi chụp chung, còn chủ động nói với ông chủ hoàn thành gấp hai bài hát này.
Ông chủ nghe việc Vệ Tây Lẫm ở trong tiệm của mình, thì vui sướng hết biết, ông mang hứng thú bừng bừng đến chụp một tấm với Vệ Tây Lẫm.
"Hoàn thành việc chế tác hai bài thì cần ít nhất hai giờ, trong hai giờ đó chúng ta đi đâu đây ạ?" Vệ Trừng Trừng hỏi.
"Lúc nãy tới, anh nhìn thấy có một rạp chiếu phim ở bên kia đường.
Em muốn đi xem phim không?" Vệ Tây Lẫm nói với Vệ Trừng Trừng, nhưng ánh mắt lại nhìn Cố Duyên Tranh, với nụ cười uyển chuyển.
Cố Duyên Tranh lâng lâng trong lòng, song vẫn bày vẻ nghiêm trang trên mặt, "Được."
Một bộ phim điện ảnh kéo dài đúng hai giờ, Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm cũng không phản đối.
Có nhiều phim điện ảnh được chiếu vào kỳ nghỉ hè, Vệ Tây Lẫm mang Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm đi chọn phim, Cố Duyên Tranh thì đi mua coca và bắp rang bơ.
Vệ Tây Lẫm đã hẹn Cố Duyên Tranh là hôm nay sẽ xem [Câu chuyện tình yêu], nhưng Điềm Tâm Tâm và Vệ Trừng Trừng lại muốn xem phim khoa học viễn tưởng [Hành trình mạo hiểm của người ngoài hành tinh], còn hắn thì không thể làm gì khác hơn là nghe theo các bé.
[Hành trình mạo hiểm của người ngoài hành tinh] kể về một người ngoài hành tinh lưu lạc tới trái đất và gặp hàng loạt nguy hiểm, cũng làm ra nhiều chuyện buồn cười.
Vệ Tây Lẫm không thích thể loại này lắm, nên tựa vào bả vai Cố Duyên Tranh mà ngủ.
Hắn cảm nhận được Cố Duyên Tranh lén nắm tay mình, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, thế là cứ cười thầm mãi.
Người đàn ông này ngây thơ đến bất ngờ, khiến hắn ngày càng không muốn buông tha.
Nhưng dễ dàng có được sẽ không biết quý trọng, hiện tại chưa phải thời điểm nên vạch rõ.
Thân phận hai người không bình đẳng vẫn còn là một vấn đề nan giải.
Có người nói, chỉ cần yêu nhau, thân phận không thành vấn đề —— rõ là nói bừa.
Thân phận không bình đẳng sẽ đưa tới mâu thuẫn, một mâu thuẫn tích một mâu thuẫn, là thành khác nhau.
Trước kia Vệ Tây Lẫm chưa yêu, nhưng gặp nhiều, nghe nhiều, nên có cái nhìn của mình.
Chỉ khi lấy được bằng cách của mình, hắn mới có cảm giác an toàn.
Hắn chậm rãi tuột khỏi bả vai Cố Duyên Tranh, Cố Duyên Tranh êm ái đỡ hắn nằm lên đùi, rồi nhẹ nhàng xoa tóc hắn.
Vệ Tây Lẫm định nhắm mắt giả vờ ngủ thôi, ấy thế mà lại mơ màng ngủ thật, không biết được bao lâu thì bị Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm cù lét đánh thức.
Bốn người rời khỏi rạp chiếu phim, đến phòng thu âm lần nữa, và nhận được hai bài hát thành phẩm.
Sau khi nghe thử, bốn người đều rất hài lòng, Cố Duyên Tranh, Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm hát diễn không chênh lệch với ca sĩ chuyên nghiệp là bao.
Điềm Tâm Tâm không kịp chờ đợi nói: "Vệ ca ca, bây giờ chúng ta đăng tải hai bài này lên mạng đi."
Vệ Tây Lẫm không phản đối, "Tâm Tâm, Trừng Trừng, bây giờ hai đứa còn nhỏ, không lộ thông tin thật lên mạng là tốt nhất.
Hai đưa có thể tự đặt nghệ danh, cũng có thể hợp thành một nhóm.
Sau này có cơ hội, anh sẽ đưa hai đứa chơi tiếp."
Điềm Tâm Tâm và Vệ Trừng Trừng bốn mắt nhìn nhau hưng phấn, nghiêm túc suy nghĩ.
"Muốn lấy tên gì?"
Hai cô bé cân nhắc mãi mà không ra kết quả, cuối cùng Cố Duyên Tranh nói: "Nếu không thì gọi là 'Nhóm chanh ngọt' đi, vừa có nghĩa vừa có tên, cũng có tên của Trừng Trừng nữa."
(Chanh - 橙 và Trừng - 澄 đều có chung chữ Đặng - 登 và đều phát âm là 'chéng'
Ngọt - 甜 và Điềm - 恬 đều phát âm là 'tián' và chung một chữ.
)
Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm sáng cả hai mắt.
"Được đó ạ, cứ gọi 'Nhóm chanh ngọt' đi!"
Cố Duyên Tranh có notebook trong xe, Vệ Tây Lẫm lập một tài khoản ở âm nhạc EE cho Vệ Trừng Trừng và Điềm Tâm Tâm, rồi đăng [Đôi cánh vô hình].
Tiếp đó hắn đề cử ở không gian âm nhạc của mình: Viết một bài mới cho em gái, [Đôi cánh vô hình].
Sau khi làm xong, hắn hỏi Cố Duyên Tranh, "Anh thì sao? Dùng tên gì?"
Cố Duyên Tranh không chút nghĩ ngợi: "A Cố, đăng luôn bằng tài khoản của em đi."
Vệ Tây Lẫm đề cử trong không gian âm nhạc, sau đó đề cử tiếp trên weibo.
Nguồn: Pinterestimg
Chăm vote thì tiến độ up chương mới là 2 ngày 1c nha~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...