Vệ Tây Lẫm V: Hát quân ca tôi cũng sẽ hold được.
Hành trình của tôi là biển cả sao trời!
Góc áo nam tử bị giật giật, ra là có người kéo, là một cô bé mười một mười hai tuổi mặc váy hồng nhạt, tóc quăn nâu vén ra sau, lộ ra khuôn mặt tinh xảo.
"Nhị ca, không được bôi nhọ nam thần của em, Lẻ Loi thế nhưng rất tài hoa a!"
"Cái gì? Nam thần!" Hiên Viên Liệt lập tức nhảy dựng lên, nào còn vẻ lười biếng như vừa rồi, một bộ không thể tin nhìn chằm chằm cô gái nhỏ, "Tứ nhi, em, nam thần của em không phải anh sao?"
Hiên Viên Lâm bĩu môi xoay đầu đi, si mê nhìn chằm chằm Vệ Tây Lẫm trên màn hình, cười tủm tỉm nói: "Hiện tại không phải anh."
Hiên Viên Liệt dùng ánh mắt bắt bẻ đánh giá Vệ Tây Lẫm, khinh thường nói: "Hắn ư? Vóc dáng không cao bằng anh, lớn không soái bằng anh, mắt không to bằng anh, dáng người cũng không đẹp bằng anh!"
Hiên Viên nhỏ không để hắn vào mắt, trầm trầm nói: "Mỗi, người, mỗi, vẻ."
Hiên Viên Liệt nghiến răng nghiến lợi trừng Vệ Tây Lẫm, một ngụm uống hết ly vang đỏ, đặt ly xuống bàn trà, một tiếng 'bang' vang lên, sau đó hầm hừ ngồi lại sô pha.
"Ta cũng muốn nhìn xem Vệ Tây Lẫm này có bản lĩnh thế nào!"
......
Vòng thứ ba chọn xong, còn có vòng thứ tư.
Vệ Tây Lẫm chọn trúng tình ca, từ khóa 'ngôi sao'.
Lần này trúng cái này tương đối bình thường, nhóm mê ca nhạc đều thở phào một hơi thay hắn.
Rút thăm xong, Vệ Tây Lẫm, John, Lâm Đống, Thang Cỏ và Triệu Tịnh bị nhân viên công tác đưa đến một phòng riêng nhỏ đã chuẩn bị sẵn ở hậu trường, mỗi người một phòng.
Người hợp tác với năm người đã chờ sẵn.
Bốn góc phòng đều có cameras, không một góc chết, đề phòng gian lận.
La Chân Chân đã làm xong các bước chuẩn bị cơ bản, tóc dài ngang eo đã được xử lý tỉ mỉ, mềm mại như tơ; váy hồng nhạt trên người nhìn qua cũng rất thanh tú đẹp đẽ.
"Tây Lẫm." Thấy Vệ Tây Lẫm, nàng đứng lên chào hỏi.
Vừa rồi nàng xem phát sóng trực tiếp phía sau, cũng cảm thấy lo lắng vì Vệ Tây Lẫm, nhưng phần nhiều vẫn là cảm thấy bản thân thật may mắn, may mắn vì chính mình có thể làm bạn với một vị tài hoa như vậy.
Nàng có một loại dự cảm, tối nay, nàng sẽ một bước thành danh.
Vệ Tây Lẫm hỏi: "Hồi hộp không?"
La Chân Chân bình tĩnh lắc đầu, "Không, vừa rồi đã đủ hồi hộp rồi."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, ý bảo nàng ngồi xuống, "Vậy bây giờ chúng ta liền bắt đầu, tôi sẽ viết ca khúc cho cậu trước, như vậy cậu cũng có thể có nhiều thời gian chuẩn bị hơn." Lúc này sáu vị tuyển thủ trên đài đang tiến hành hai phần thi ước chừng cần một giờ.
Nói cách khác, năm tuyển thủ tổ hắn cũng chỉ có tối đa một giờ để sáng tác hai ca khúc, một giờ này còn phải để dành ít thời gian cho việc luyện tập với ban nhạc, thời gian rất gấp.
La Chân Chân biết hắn đã có tính toán, không từ chối, hai người song song ngồi trước bàn làm việc, thấp giọng trao đổi.
Lâm Đống chọn được ca khúc thứ nhất thuộc thể loại thảo nguyên, từ khóa 'bay lượn'; thứ hai là tình ca bi thương, từ khóa 'tiếc nuối'.
Thể loại đầu tiên cũng khá ít người nghe nhưng không làm khó được hắn.
Sau khi trọng sinh, vì phòng quên, hắn đã sớm ghi lại tất cả ca khúc kinh điển từ kiếp trước, hiện tại hắn chỉ cần chọn bài hát thích hợp trong số đó mà thôi.
Người hợp tác với hắn là sư muội cùng công ty tên Chu Doanh Doanh, một người còn mới hơn hắn.
Hắn thấy luyến tiếc khi phải đưa những ca khúc tốt trong tay cho người khác, nhưng đúng là một số ca khúc giọng nữ hắn cũng hát không được, cho thì cho đi.
Hơi suy nghĩ một chút hắn liền viết ra ca khúc thứ hai, toàn bộ quá trình chưa đến ba phút.
Chu Doanh Doanh vui sướng không thôi, công ty để nàng theo Lâm Đống đến [Nhịp đập âm nhạc] quả là chuyện tốt khó có được!
"Đây, tự đi luyện đi, sau đó đi bàn bạc với ban nhạc cho tốt."
Chu Doanh Doanh nhìn nhạc phổ, đơn giản lướt qua các ý chính, vô cùng hài lòng, không keo kiệt phóng cho Lâm Đống một nụ cười cực kỳ mê người, "Cảm ơn Lâm sư huynh, em ra ngoài trước."
Sau khi đăng ký ca khúc với nhân viên công tác (để ngăn khả năng chỉnh sửa), Chu Doanh Doanh nhanh chóng rời đi.
Lâm Đống lại nhắm mắt suy tư đại khái năm phút đồng hồ, phác xong ca khúc thuộc về thảo nguyên.
Hắn là người có tốc độ nhanh nhất trong năm người.
Phòng điều khiền, phó đạo diễn thấy một màn như vậy, âm thầm khó hiểu, để nhân viên công tác đi phỏng vấn Lâm Đống.
"Lâm Đống, vừa rồi chúng tôi đều thấy được cả hai bài hát cậu đều viết ra rất thuận lợi, quá đỉnh rồi.
Có thể tiết lộ cho chúng tôi trong việc này có bí quyết gì không?"
Lâm Đống khiêm tốn xua xua tay, "Nào có bí quyết gì? Này giống như khi đi thi thôi, cảm giác đúng thì sẽ làm rất tốt.
Kỳ thật tôi bội phục Vệ Tây Lẫm nhất, tất cả mọi người đều biết tôi và cậu ta từng là bạn học.
Ở đây không thấy được tình huống bên kia nhưng tôi tin tưởng cậu ta sẽ hoàn thành sáng tác nhanh hơn tôi.
Từ [Ta tin], mỗi một bài cậu ta sáng tác đều do chính cậu ta soạn nhạc, cậu ta mới mười bảy tuổi đã có năng lực sáng tác mạnh như vậy, thật làm người khó thể tin, cậu ta là thiên tài độc nhất vô nhị! Nói thẳng ra, đứng cùng một sân khấu với cậu ta, tôi không có chút tự tin nào." Cho dù năng lực sáng tác của Vệ Tây Lẫm có giỏi hơn nữa, cũng không có khả năng mạnh hơn người trọng sinh như hắn.
Hiện tại Lâm Đống nâng Vệ Tây Lẫm càng cao, vậy lúc thất bại Vệ Tây Lẫm nhất định sẽ rơi càng thảm!
Nhân viên công tác cảm thấy Lâm Đống quá khoa trương nhưng lời của hắn cũng không có gì sai, đành phải ngượng ngùng cười.
Vệ Tây Lẫm cũng không biết Lâm Đống lại tính kế hắn, nhưng dù có biết cũng sẽ không để ý.
Quá nghịch thiên sẽ dễ làm người nghi ngờ.
Giả vờ đồ đồ xóa xóa sửa sửa mấy lần, hắn mới sáng tác xong ca khúc cho La Chân Chân.
Sau khi La Chân Chân rời đi, hắn hỏi nhân viên hậu cần mượn đàn ghi-ta, ghi ghi trên giấy, thử thử trên ghi-ta, đại khái sau mười phút mới sửa xong bản thảo.
Cuối cùng sáu tuyển thủ tổ thứ hai đã thi đấu xong, đào thải hai người, bốn người qua.
Vòng thứ ba và thứ tư của họ phải chờ đến tập tiếp theo, rút thăm cũng để đến tập kế.
Lại lần nữa đến phiên năm người Vệ Tây Lẫm lên sân khấu.
"Xin chào đón Vệ Tây Lẫm, John, Lâm Đống, Thang Cỏ và Triệu TỊnh đã trở lại sân khấu của chúng ta!"
Khán giả vỗ tay nhiệt liệt.
Quá trình sáng tác của cả năm đều được chiếu trên màn hình nhỏ, tuy rằng không nghe được gì (vì giữ cảm giác thần bí) nhưng cũng thấy đại khái quá trình.
Nguyễn Đường nói: "Vòng này các khán giả đang xem tại hiện trường cũng có thể tham dự bằng cách bỏ phiếu quyến định thứ tự thi đấu của năm vị tuyển thủ!"
Khán giả lại bắt đầu nhiệt tình.
"Từ trái sang phải năm vị tuyển thủ có số thứ tự là 1, 2, 3, 4, 5, chọn số bên phải tay vịn sẽ có thể quyết định trình tự biểu diễn của ca sĩ mà các bạn yêu thích!" Trần Quân giải thích.
Cố Duyên Tranh bình tĩnh nhấn nút số 3.
Số 3 đúng là Vệ Tây Lẫm.
Cuối cùng, Vệ Tây Lẫm đạt được số phiếu cao nhất, hẳn là sẽ phải ra sân đầu tiên.
Người xem chọn Vệ Tây Lẫm đều sẽ cười thầm trong lòng, biết những người khác cũng chọn Vệ Tây Lẫm hẳn cũng có cùng ý nghĩ với họ.
Nguyễn Đường buồn cười nói: "Xem ra các ban khán giả đều rất muốn nghe Tây Lẫm hát quân ca a."
Trần Quân phối hợp ăn ý với nàng, "Nếu tôi cũng có thể bầu chọn tôi cũng sẽ chọn số ba, đây là lần đầu tiên quân ca xuất hiện trong ba mùa của chương trình.
Thể loại ca khúc Vệ Tây Lẫm chọn trúng là quân ca, từ khóa là 'đứng gác thường trực'.
Tôi rất tò mò Vệ Tây Lẫm có thể hát quân ca cuốn hút bất thường không đây."
Vệ Tây Lẫm sảng khoái nói: "Nếu các bạn khán giả đã nhiệt tình như vậy, tôi cũng không thể để mọi người thất vọng.
Cho tôi xin phép đi thay trang phục trước."
Một lát sau, khi Vệ Tây Lẫm xuất hiện trên sân khấu đã đổi một thân quân trang thật soái, lớp áo ngụy trang khéo léo dán vào người phác lên dáng thẳng tắp, càng nhìn càng mê, giơ tay nhấc chân đều có cảm giác phấn chấn oai phong.
Nữ khán giả kích động thét chói tai reo hò liên tục.
Cố Duyên Tranh gắt gao nhìn chằm chằm vào Vệ Tây Lẫm, liếc mắt một cái liền động tình, hô hấp trầm nặng lại khàn khàn, bộ phận nào đó dưới thân hoàn toàn mất kiểm soát.
Y xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng lấy dùng áo khoác tây trang đặt trên đùi.
Mẹ Vệ dùng khuỷu tay huých ba Vệ, kiêu ngạo nói: "Nhìn con ta soái chưa kìa!"
Ba Vệ cũng vênh váo không thôi, "Thì đó, cũng không nhìn xem con ai!"
Vệ Trừng Trừng cùng Vệ Vân Phong trộm bật cười, liều mạng vỗ tay.
Trên mạng càng như một mảnh sói tru.
"Vệ Tây Lẫm đẹp trai quá a! Nam thần, mau nhảy vào lòng ta đi!"
"Liếm màn hình!"
"540 soái nhất, thiên hạ vô địch!"
"......"
Vệ Tây Lẫm giơ tay ý bảo các khán giả hãy bình tĩnh lại, thâm tình biểu diễn.
"Gió lạnh phiêu phiêu lá rụng
Quân đội là một đóa hoa xanh
......
Đứng gác thường trực là bảo vệ quốc gia
Gió táp mưa sa đều không sợ
......
Mây trắng phiêu phiêu mang đi tình tôi
Trong quân đưa nàng đóa hoa xanh"
(Edit: Bài hát bên trên nhé \(^ ^)/)
Vệ Tây Lẫm hát xong, Nguyễn Đường và Trần Quân tính nói cái gì đó lại bị tiếng vỗ tay vang vọng khắp không gian cắt ngang.
Ước chừng một phút đồng hồ sau, tiếng vỗ tay mới dần trở nên thưa thớt.
Trong cung điện to lớn, Hiên Viên Liệt ngạc nhiên nhìn Vệ Tây Lẫm đầy thần thái trong TV, như đang suy ngẫm gì đó.
Hiên Viên Lâm thu hết vẻ mặt của hắn vào đáy mắt, bổ nhào vào người hắn, đắc ý dào dạt nói: "Nhị ca, thế nào? Phục không?"
Hiên Viên Liệt khẽ hừ một tiếng, mạnh miệng nói: "Cũng vậy thôi.
Hát có gì đặc biệt hơn người đâu." Trong lòng hắn lại bắt đầu cân nhắc có nên kêu Vệ Tây Lẫm viết thêm mấy bài hát cho các chiến sĩ hay không, hoặc là dứt khoát kéo hắn vào trong quân đội.
Mấy năm gần đây trong nước đã lâu không chiến tranh, nhìn chung sĩ khí của các chiến sĩ có chút kém so với trước kia.
Nếu có thể tìm ra bài quân ca nào tích cực chút, có thể giúp nâng cao sĩ khí.
TV, Trần Quân nói: "Nghe [Lục hoa trong quân], tôi cũng cảm thấy mình như đang đứng trong quân doanh, từng đợt nhớ nhung người thân cứ dồn dập thổi đến."
Nguyễn Đường nhanh chóng bước đến bên Vệ Tây Lẫm, khoác tay hắn mỉm cười nói: "Mặc kệ, trước chụp chung tấm ảnh rồi nói."
Người xem đều cười vui vẻ.
Đáng giận! Lâm Đống gần như không thể kiềm chế cơn phẫn nộ và không cam lòng của chính mình.
Vì cái gì! Vì cái gì ngay cả quân ca Vệ Tây Lẫm cũng có thể viết được, hơn nữa còn hát hoàn mỹ như vậy! Người trọng sinh là hắn, hắn nên là vai chính mới đúng!
Trần Quân khống chế hiện trường, "Được, vậy chúng ta xin mời vị tuyển thủ tiếp theo."
Vệ Tây Lẫm cũng cảm thấy bộ dáng chính mình mặc quân phục rất soái, âm thầm kêu 002 chụp nhiều tấm một chút, có thể đăng lên Weibo.
Hắn lui xuống sân khấu, nhìn thoáng qua khu vực người nhà, lại phát hiện không thấy Cố Duyên Tranh, không khỏi buồn bực, đi đâu vậy?
Cố Duyên Tranh tránh trong WC không một bóng người, sau khi phát tiết hết cảm xúc nghẹn trong cơ thể mới cất bước lười biếng ra cửa, nhìn người có vẻ mặt thỏa mãn trong gương, không khỏi thất bại đỡ trán.
Đây vẫn là lần đầu tiên y không cách nào khống chế du͙ƈ vọиɠ của chính mình.
Y ý thức rất rõ ràng, mình thực sự đã bại trong tay thiếu niên này.
Nhưng bên môi y lại không cho cảm giác buồn bực, mà là suиɠ sướиɠ và thoải mái.
Y đến bên cửa sổ hóng gió, để hương vị trên người tan đi.
Chờ khi Cố Duyên Tranh trở lại trường quay, vòng thi thứ ba vừa vặn kết thúc.
Trần Quân nói: "Xin mời giám khảo bỏ phiếu đào thải."
Trên màn hình lớn chiếu lại màn trình diễn của năm vị tuyển thủ theo thứ tự, mỗi vị năm giây.
"Hai phiếu đào thải của tôi bỏ cho Lâm Đống và Triệu Tịnh.
Giọng Lâm Đống chưa đủ linh hoạt, chưa hát ra được hương vị của thảo nguyên; lời của Triệu Tịnh viết rất tốt nhưng ca khúc và ca từ chưa hòa hợp, phong cách không hợp." Hiển nhiên Giang Như Ý đã có cân nhắc trong lòng, một hơi nói ra rất lưu loát dứt khoát.
............
Nguồn: gundudugun.lofter.comimg.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...