*Tham ban: Thăm hậu trường
Vệ Tây Lẫm V: Tôi đói bụng mà ngay cả cơm cũng không ăn được.
"Là xe của Chu tổng." Lâm Đống nhìn thấy chiếc xe con màu bạc kia, mừng rỡ vô cùng chạy nhanh tới.
"Chu tổng nào cơ?" Vương Nguyên còn đang bưng hộp cơm trong tay, gặm miếng xương sườn ngon lành, nhìn thấy chiếc xe đột nhiên đi tới, không rõ chuyện gì nên hỏi.
Trợ lý Phương Chính của Lâm Đống khách khí trả lời: "Nguyên ca, đó là ông chủ của Hoa Dung Huynh Đệ chúng tôi – Chu Hưng Hàn."
"Oh!" Vương Nguyên kịp thời phản ứng, buông hộp cơm xuống, bước lên nghênh đón.
Xuống xe là một người đàn ông có thân hình cao lớn, gương mặt anh tuấn, tuổi tầm ba mươi, gã không nhanh không chậm đi tới.
Người này chính là ông chủ của Hoa Dung Huynh Đệ - Chu Hưng Hàn.
Trong giới giải trí, nếu qua loa đại khái ở phần xã giao, thì rất có khả năng sẽ đắc tội với người.
Thế nên đám người Điền Sướng và Uông Minh Thụy đều tiến lên chào hỏi rồi lân la làm quen.
Vệ Tây Lẫm cũng đi theo mọi người nói một câu "Chu tổng, rất vui được gặp mặt" rồi lặng lẽ lui ra phía sau, dựa vào thành xe chơi điện thoại.
Uông Minh Thụy và Trần Giản hình như quen biết với Chu Hưng Hàn từ trước, thế nên ba người nói cười khá lâu.
"MC Vương này, tôi không quấy rầy các vị đó chứ ?" Chu Hưng Hàn hàn huyên với Vương Nguyên, ánh mắt thì quét qua Vệ Tây Lẫm phía sau, đáy mắt thoáng hiện ý thưởng thức.
Gã từng xem qua hình Vệ Tây Lẫm, nên đã biết hắn có vẻ ngoài đẹp trai, khí chất ưu nhã như thế nào, nhưng lại không ngờ người thật lại mê người hơn trong hình nhiều đến thế, mặc áo vải nhung vẫn không hề lộ ra vẻ ngu xuẩn, lại phối với mũ len và khăn quàng cổ có hình sao năm cánh đầy phá cách, thêm cả chiếc quần bó tôn lên đường nét của đôi chân dài nữa, nhìn tổng thể quả là mười phân vẹn mười.
Chỉ ngặt cái tuổi trẻ, nên gương mặt còn nét ngây ngô, thêm hai năm nữa thôi, nhan sắc chắn chắn sẽ ở độ chín muồi.
Lâm Đống thấy thế, ý cười trên mặt nhạt đi vài phần.
"Nói chi vậy chứ, Chu tổng đến là vinh hạnh của tổ tiết mục chúng tôi." Vương Nguyên cười ha hả bắt tay Chu Hưng Hàn.
Chu Hưng Hàn nói: "Tôi đi công tác ngang qua thành phố Điểu Lâm, thuận đường nên tới đây thăm thú một chút.
Lâm Đống là người mới của công ty chúng tôi, nên còn phải làm phiền các vị chăm sóc.
Tuổi cậu ta còn nhỏ, nếu như có chỗ nào không phải thì các anh cứ việc nói ra.
Người trẻ tuổi bây giờ nếm chút khổ cực không phải chuyện gì xấu."
Lâm Đống khéo léo cúi đầu trước mọi người, "Mong mọi người chiếu cố nhiều."
Vương Nguyên cười, "Chu tổng quá lời rồi, Lâm Đống rất có tiềm lực, không hổ là người mà quý công ty nâng đỡ."
Chu Hưng Hàn tán gẫu với hắn một hồi, trước khi ra về, có nói với Lâm Đống: "Đi cùng tôi, tôi còn mấy câu muốn nói với cậu."
Lâm Đống theo Chu Hưng Hàn lên xe, vừa mới ngồi vững, đã bị Chu Hưng Hàn kéo tay, cả người ngả vào lòng gã, tiếp đó bạo dạn ngồi lên đùi gã luôn.
Chu Hưng Hàn khẽ cười, không nói một lời đã cởϊ qυầи hắn ra.
Lâm Đống vội đè tay gã lại, hơi khó xử nói: "Chu tổng, ở lại quá lâu sẽ khiến họ nghi ngờ."
Chu Hưng Hàn không vui nhíu mày, thả lỏng tay dựa vào lưng ghế, gã chỉ quần mình, rồi lười biếng ra lệnh, "Dùng miệng."
Chu Hưng Hàn nói một thì không bao giờ làm hai, Lâm Đống mới vừa từ chối gã một lần, nên giờ không dám kì kèo thêm nữa, đành kéo dây lưng quần của gã ra.
.
.
Cuối cùng Chu Hưng Hàn tận hứng rồi, Lâm Đống nhẹ nhàng xoa xoa cái môi đau, nhẫn nhịn mặc quần vào cho gã.
"Không nhiệt tình lắm nhỉ?" Chu Hưng Hàn nhìn đôi môi đỏ mọng của hắn, rất muốn đẩy hắn xuống rồi chơi súng thật đạn thật một lần, nhưng nghĩ đến thời gian eo hẹp nên đành từ bỏ.
Lâm Đống lạnh nhạt nói: "Không ngờ lại đụng mặt Vệ Tây Lẫm.
Tôi không ưa cậu ta chút nào."
Chu Hưng Hàn ngâm nga cười, vỗ đầu hắn một cái, khuyên nhủ: "Ngốc này, cách tốt nhất để hủy diệt một người không phải là ngáng chân người ta, mà là gây tai tiếng."
"Tai tiếng?" Lâm Đống cau mày suy tư, "Quan hệ của cậu ta trong giới rất đơn giản, bình thường chỉ biết có học hành, không thể nào có tai tiếng gì đâu —— tôi hiểu rồi."
Lâm Đống rủ mi, che đậy độc ác nơi tận cùng đáy mắt.
Không có tai tiếng thì phải làm cho hắn có tai tiếng.
Chuyện này, hắn phải từ từ sắp đặt, để rồi một kích tất trúng!
Chu Hưng Hàn đầy hứng thú nhìn hắn mấy giây, rồi ra lệnh: "Đi xuống đi."
Chu Hưng Hàn cho xe chạy, lái ra chưa được một cây thì bắt gặp một chiếc xe đen đi theo hướng ngược lại.
Lúc hai chiếc xe giao nhau, hắn thấy nơi ghế lái là một người đàn ông đeo kính râm trông rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu rồi.
Cố Duyên Tranh không nhận ra có người nhìn mình, vẫn bình thường gọi điện cho Vệ Tây Lẫm.
"Cố thiếu." Vệ Tây Lẫm làm ổ trong xe, thấy màn hình hiển thị cuộc gọi của Cố Duyên Tranh, thì hơi bối rối.
Gần đây hình như hai người hơi bị siêng gọi điện đó nhỉ?
Cố Duyên Tranh treo bất mãn giữa hai hàng lông mày, "Tây Lẫm, biết nhau lâu như vậy rồi mà em vẫn gọi tôi là 'Cố thiếu' à."
Vệ Tây Lẫm nhếch mép cười, cố ý nói: "Đúng là biết lâu rồi, nhưng biết lâu đâu có nghĩa là có quan hệ thân thiết chứ? Tôi cũng đâu có biết gì về anh."
Cố Duyên Tranh bừng tỉnh, nghiêm túc nói: "Tuổi 26, chiều cao 191 cm, thể trọng 79 kí, số đo ba vòng 108/84/96, gần đây gầy đi nhiều, nên số liệu có thể hơi giảm chút.
Ngoại trừ cha mẹ, thì còn có một chị gái, lớn hơi tôi 9 tuổi, chị ấy kết hôn sớm, có một đứa con gái chính là Tâm Tâm.
Công việc.
.
.
là ông chủ của Địa sản Vĩnh Hằng, tài sản có —— "
Vệ Tây Lẫm nghe rồi nghe, cuối cùng nhịn không nổi cười ra tiếng, "Phụt —— ha ha, tốt lắm, vậy sau này tôi gọi anh là A Cố nhé."
"Ừ." Cố Duyên Tranh dừng xe, "Bây giờ tôi đang ở dưới chân núi, nơi này dấu bánh xe chằng chịt, hẳn là dấu xe mà các em để lại.
Bây giờ có thời gian không?"
"Cái gì?" Vệ Tây Lẫm giật nảy mình, nhanh chóng nhảy xuống xe, chào Vương Nguyên một tiếng, rồi chạy nhanh xuống núi, băng qua một rừng cây liền nhìn thấy chiếc xe quen mắt đang lẳng lặng đậu ở nơi giao lộ, và một người đang đứng cạnh nó.
Tuyết rơi lả tả, đáp xuống áo choàng đen của y tạo thành một mảng trắng xóa.
Người nọ nhìn thấy hắn, trong mắt, trên mặt, khóe miệng đều hiện lên ý cười nhàn nhạt mà dịu dàng khôn tả.
Vệ Tây Lẫm vừa áy náy, vừa rung động.
Bốn phía tĩnh lặng, chỉ độc tiếng tim đập của hắn không ngừng vang lên, khiến đầu hắn bỗng dưng choáng váng, và cảm giác bức bách bỗng chốc dâng trào, tựa như sắp mất đi cái gì, lại được thêm một thứ gì khác.
Hắn hít nhẹ một hơi rồi đi tới, "Sao anh lại tới Điểu Lâm?"
Cố Duyên Tranh đẩy hắn vào trong xe rồi mới cất tiếng: "Có sinh nhật một người bạn ở Điểu Lâm, tôi cùng mấy người bạn qua chúc mừng cậu ta, rồi tiện thể thăm em một chút.
Quay chương trình thế nào? Có khổ lắm không?"
"Khá tốt." Tim Vệ Tây Lẫm đập loạn, hắn mất tự nhiên ho nhẹ, chợt thấy tuyết dính trên vai y, do dự chốc lát rồi đưa tay phủi, "Chỉ hơi lạnh chút thôi."
Cố Duyên Tranh lấy ra một ấm giữ nhiệt cỡ lớn và một xấp ly nhựa chưa dùng, y cầm một ly đưa cho Vệ Tây Lẫm ý bảo hắn cầm vững, rồi mới mở bình giữ nhiệt rót canh ra.
Vệ Tây Lẫm vừa rồi chỉ có tim đập nhanh thôi, còn bây giờ thì cả mặt cũng nóng lên rồi, thành ra hoàn toàn không còn cách nào khống chế cái miệng không nhếch lên được, "Đây canh gì thế? Rất thơm."
"Canh thất vị của tiệm canh Vương Kí Tịnh." Cố Duyên Tranh thúc giục, "Nhân lúc còn nóng mau uống đi."
Đại khái phần lớn nghệ sĩ đều thế này: khi đến một địa phương khác sẽ đặc biệt chú ý đến món ngon đặc sản ở nơi đó.
Tối hôm qua, một đám người tụm lại nói chuyện trời đất, Vệ Tây Lẫm có nghe Thiệu An Nhiên đề cập đến món canh thất vị của tiệm canh Vương Kí Tịnh ở vùng Điểu Lâm này có vị cực kỳ ngon (Thiệu An Nhiên tới thành phố Điểu Lâm trước thời hạn một ngày), không ngờ hôm nay hắn đã có vận may thưởng thức.
Hắn uống một hớp, hơi nóng tràn trong miệng, mùi hương vương đầu lưỡi, ấm áp nơi dạ dày.
"Ngon thật!"
"Thích là được." Cố Duyên Tranh chờ hắn uống xong, lại rót cho hắn thêm ly nữa.
Vệ Tây Lẫm uống liền hai ly xong không uống nổi nữa, đành khoát tay, "Vừa nãy tôi đã uống mấy bát canh sườn nấu ngô rồi, giờ dạ dày chứa không nổi nữa."
Cố Duyên Tranh không miễn cưỡng hắn, "Còn thừa thì mang cho người khác."
Khó trách y lại dùng loại ấm giữ nhiệt to thế này.
Vệ Tây Lẫm ấm lòng bởi sự chu đáo của y, nên cười với y một tiếng, "Anh vừa mới nói anh đi sinh nhật bạn, vậy sinh nhật anh lúc nào?"
Tiểu nhân trong lòng Cố Duyên Tranh tức thì hân hoan phấn khích, "Mười hai tháng ba."
Vệ Tây Lẫm cười nói: "Tiết trồng cây? Trùng hợp vậy à, vậy dễ nhớ rồi."
"Ừ." Cố Duyên Tranh đưa tay đè lên đỉnh chiếc mũ nhung trên đầu hắn, tựa như muốn nói điều gì, song cuối cùng lại chẳng nói gì cả.
Vệ Tây Lẫm tò mò hỏi: "Muốn nói gì hả?"
"Không có gì." Ánh mắt Cố Duyên Tranh dời khỏi bờ môi hắn, "Thời gian nghỉ trưa chắc không nhiều lắm nhỉ? Lên đi."
Vệ Tây Lẫm có chút không nỡ, nhưng vẫn tỏ vẻ không có chuyện gì gật đầu.
"Đi đường cẩn thận.
Anh đến thăm tôi, tôi rất vui." Vệ Tây Lẫm cười híp mắt bỏ lại một câu, không đợi y kịp phản ứng, đã đóng cửa xe rồi cất bước bỏ đi.
Thấy người của tổ tiết mục, hắn cất giọng hô: "Canh Vương Kí Tịnh, có ai muốn không?"
Không ít người hưởng ứng.
"Tôi!"
"Tôi nữa!"
"Canh Vương Kí Tịnh phải xếp hàng rất lâu đó!"
"..."
Điền Sướng cướp một ly nhựa, tò mò hỏi Vệ Tây Lẫm, "Bạn cậu tới à?"
"Ừ." Vệ Tây Lẫm cười nói, "Anh ta đến chúc mừng sinh nhật bạn, tiện thể thăm tôi chút."
"Hâm mộ thật đó." Điền Sướng bĩu môi, "Sao mà chẳng có ai đến thăm tôi vậy nhỉ?"
Trần Giản ra tay nhanh nhất, cướp được cái ấm giữ nhiệt luôn rồi thì mấy người Thiệu An Nhiên mới hối hả chạy tới.
Mấy người mỗi người được chia một ly, hai nhân vật lớn Niếp An Hưu và Vương Nguyên thì được để phần.
Vì số lượng có hạn, nên những người không chạy không được uống.
Uống canh xong, thì vừa hay đến giờ quay buổi chiều, mọi người tiếp tục công cuộc với chương trình, nhiệm vụ cuối cùng diễn ra ở bờ sông cách đó không xa.
"Nếu là đã tên là trại mùa đông, thì nhiệm vụ của chúng ta ắt phải có liên quan đến mùa này." Vương Nguyên quét đám tuyết che băng, "Nhiệm vụ cuối cùng của [Minh tinh mùa đông] kì này là —— phá băng!"
Tám vị minh tinh vừa nghĩ tới cảm giác băng lạnh thấu xương, sắc mặt liền chuyển xấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...