Vệ Tây Lẫm V: Tôi muốn cho cả thế giới biết rằng tôi rất khiêm tốn.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh ở nhà xem hết từ đầu đến cuối chương trình.
Vệ Tây Lẫm cảm thấy tập chương trình này rất khá, tin rằng sau này sẽ có nhiều ngôi sao mong được tham dự [Đời khó đừng phá].
"Tối mai là concert lưu động toàn cầu đầu tiên của em." Bàn tay Cố Duyên Tranh chạm vào gáy Vệ Tây Lẫm, vuốt ve nắn bóp.
Động tác không nặng không nhẹ cùng giọng nói trầm thấp chứa chan quyến luyến.
Nhưng y không hề nói thẳng, mà dùng ánh mắt như có ma lực đầu độc Vệ Tây Lẫm.
"Thế nên anh có muốn quý trọng đêm cuối cùng trước ngày em bắt đầu bận rộn không?" Trong lòng, Vệ Tây Lẫm buột miệng thốt ra.
Hắn đá văng đôi dép, rồi co cẳng đặt chân lên sô pha.
Một tay nắm vai người đàn ông, tay còn lại thì lưu luyến hoạt động trên người y.
Vào cái lúc tự cho là người đàn ông ấy không chú ý, hắn lặng lẽ vén áo ngủ lên, để ánh mắt dịch chuyển trên cơ ngực của y, một ánh mắt tràn đầy hâm mộ và say mê.
Người ấy của hắn thường xuyên tập thể hình, nên y không chỉ có dáng người tráng kiện, đẹp đẽ, mà còn có sức bền lực chắc.
Hắn rất không muốn thừa nhận, rằng lúc hai người ân ái, cơ thể hắn luôn nhũn ra hết nửa, dù người đàn ông ấy còn chưa xong dạo đầu.
Cố Duyên Tranh sao có thể không biết sức ảnh hưởng của cơ thể mình đối với người yêu được.
Y cúi đầu, hài lòng nhìn bản thân, rồi dễ dàng bế người trong lòng lên, sau đó bước nhanh lên lầu.
Tiếng cười sang sảng tràn đầy thích thú: "Bảo bối à, dù em không nói, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho em!"
Vệ Tây Lẫm trả lời bằng cách ôm cổ, rồi hôn thật mạnh vào môi y.
Tiếng thở dốc ngày một rõ ràng.
...
Tiểu Lý là nhân viên thu ngân ở siêu thị.
Hôm nay ăn cơm tối xong, cô đến siêu thị nhận ca như bình thường, sau đó phát hiện một chuyện rất kì lạ.
Siêu thị của họ nằm trên con đường sầm uất nhất, số lượng khách từ thứ hai đến thứ sáu đều vô cùng nhiều, chứ đừng nói cuối tuần, bảo đông nghẹt người cũng chẳng phải nói quá.
Ấy vậy mà bây giờ – một tối thứ bảy, trong siêu thị chỉ có lẻ tẻ vài khách, quân số đếm được trên đầu ngón tay.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao hôm nay ít người thế này?" Tiểu Lý buồn bực hỏi đồng nghiệp của cô.
Đồng nghiệp lướt điện thoại nãy giờ nghe vậy, bèn dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh để nhòm cô: "Cô không biết à? Hôm nay là ngày diễn ra concert lưu động toàn cầu của nam thần quốc dân, được tổ chức tại sân vận động quốc gia chứa được trăm ngàn người.
Người mua được vé chạy đi xem biểu diễn, kẻ không tranh được cũng đứng bên ngoài nghe ké luôn đấy." Sân vận động quốc gia không cách xa nơi này của họ lắm.
Tiểu Lý giật khóe miệng: "Nghe ké?"
"Đúng vậy.
Nam thần đẹp trai cực, hát cũng dễ nghe!" Đồng nghiệp si mê ra mặt, đồng thời dậm chân cằn nhằn: "Nhưng mà, nhưng mà tôi lại không cướp được vé! Fans của nam thần quá điên cuồng, hôm đó vé mới mở hàng chưa tới mười phút đã bị tranh hết rồi! Một trăm nghìn vé chứ có phải mười tấm đâu! Ầy, nếu như không phải phải đi làm, tôi cũng đi nghe ké!"
Tại sân vận động quốc gia, đèn đóm rực rỡ.
Ngoài sân, dòng người chen chúc xô đẩy, chật như nêm cối.
Phân nửa cảnh sát Đế Kinh đều được điều động tới đây để duy trì trật tự.
Đúng bảy giờ, concert bắt đầu, mấy chữ 'Concert lưu động toàn cầu Because-Of-You của Vệ Tây Lẫm tại Trung Quốc' được thiết kế có màu sắc rực rỡ nhấp nháy không ngừng dẫn đường cho fans đến từ bốn phương tám hướng, cứ hai giây lại tắt sáng một lần.
Lúc này, ở lối vào VIP, có hai người đặc biệt nổi bật.
Một trong đó là một đứa bé mười bốn mười lăm tuổi mặc đầm trắng tinh, đeo khăn che mặt.
Dù đã che đi gương mặt, nhưng vẫn không giấu đi được khí chất cao quý và ưu nhã tản ra từ người cô bé.
Một vị khác là một người đàn ông trẻ tuổi có thân hình cao lớn, thon dài, cũng sang trọng chẳng kém cạnh vị kia.
Trên sống mũi anh ta là một cặp kính, che khuất nửa gương mặt.
Theo sau hai người là tám vệ sĩ mặc tây trang đen, đeo tai nghe trên tai, thỉnh thoảng cảnh giác nhìn tứ phía.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh đang ở trong phòng nghỉ ngơi, có thể quan sát tình hình ở sân vận động thông qua cameras quản lý.
Ánh mắt Cố Duyên Tranh ngừng ở một nơi nào đó, y phát ra một tiếng 'Ồ' rất thấp, tỏ vẻ không chắc chắn.
"Sao thế?" Vệ Tây Lẫm không nhúc nhích, lười biếng dựa vào người y.
Hắn thả lỏng tâm tình, cũng buông lỏng cơ thể, giữ trạng thái tốt nhất để hoàn thành concert lần này.
"Không có gì, hình như thấy một người quen.
Sau này, nếu có cơ hội thì sẽ giới thiệu cho em." Cố Duyên Tranh thuận miệng trả lời.
Nếu như y không nhìn lầm, thì đó là hoàng tử thứ Hiên Viên Liệt và công chúa thứ tư Hiên Viên Lâm.
Y rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hai người này.
Suy tư nhìn người yêu, y luôn biết người y yêu xuất sắc thế nào, nhưng có lẽ y vẫn đánh giá thấp sức ảnh hưởng của người yêu rồi.
"À." Vệ Tây Lẫm không để ý lắm, từ lâu hắn đã biết ở đâu trên đất nước này, người đàn ông của hắn cũng có bạn, thỉnh thoảng gặp phải một vài người cũng chẳng phải lạ kỳ.
Bảy giờ, trong sân vận động không còn chỗ ngồi.
Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ, Hương Tiểu Ngải, Dương Vân Chí và Trịnh Nguy đã có được vé sớm hơn tất cả mọi người, hơn nữa còn là vé ngồi liền nhau.
Làm bạn tốt của Vệ Tây Lẫm, họ cảm thấy siêu hạnh phúc.
'Fan não tàn của Vệ Tây Lẫm' Vệ Thanh ngồi ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất.
Cậu ta hưng phấn ưỡn tới ẹo lui.
Vé của cậu ta là Vệ Tây Lẫm đưa, hơn nữa còn là đích thân gửi đến tận nhà.
Trước đó, cậu ta không hề biết gì cả.
Cậu ta hiểu Vệ Tây Lẫm biết ơn cậu ta vì chuyện lần trước, nhưng Vệ Tây Lẫm là ngôi sao lớn, bận rộn như thế vẫn nhớ đến cậu ta thật sự khiến cậu ta vô cùng cảm động.
Là một thành viên bình thường trong hơn trăm triệu người hâm mộ nam thần, cậu ta còn mong mỏi gì hơn là được thần tượng chú ý.
Tuyệt thật, cậu ta sẽ mãi mãi ủng hộ nam thần!
Khi thiết bị đếm ngược biến thành 00:00:00, tiếng hoan hô và vỗ tay như sóng biến nổ lên trong sân vận động mãi mà chẳng dứt.
Trên khán đài, vô số bảng chữ huỳnh quang lúc sáng lúc tối, lấp lóe không ngừng, tựa như biển sao trời.
Đi đôi với âm nhạc trào dâng, Vệ Tây Lẫm khoác âu phục đỏ hạ từ trên trời xuống.
Cách thức ra sân ngoài dự đoán khiến người xem thét chói tai điên cuồng.
"Vệ Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm, Vệ Tây Lẫm..."
"Số mạng dù trôi nổi gập ghềnh,
Đường đời dù gấp khúc quanh co,
Cuộc đời dù bất công khiến bạn cảm thấy nhàm chán,
...
Đừng khóc hay nản lòng, càng không được gục ngã
Tôi nguyện sẽ ở bên bạn suốt cuộc đời này ———— "
Một khúc [Mặt trời đỏ] làm cảm xúc tất cả những ai có ở hiện trường nóng lên, tim đập gia tốc, lòng tràn đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô hạn.
Ánh đèn từ sáng đổi sang tối, âm nhạc từ sục sôi chuyển sang trầm thấp, bài hát thứ hai bắt đầu.
Hình ảnh 3D tại hiện trường biến thành thế giới tuyết trắng xóa, bông tuyết trắng tinh từ từ rơi xuống đất.
Vệ Tây Lẫm mặc chiếc áo khoác đơn bạc đi trong gió tuyết, trong mắt tựa như mang u buồn vô tận.
"Chuyện cũ xưa kia tan thành mây khói, biến mất ở ngay trước mặt hai ta,
Ngay cả khi nói lời tạm biệt, em vẫn chẳng hề oán thán,
...
Thế giới của tôi bắt đầu có tuyết rơi,
Lạnh đến nỗi tôi không thể yêu thêm một ngày nào,
...
Tôi hôn em, cuồng dại trong đêm từ giã,
Còn lòng tôi thì chờ đón nỗi bi thương."
Khán giả ngạc nhiên mở to mắt, tiếng kinh hô thay nhau vang lên.
"Đây không phải là [Take me to your heart] sao? Nam thần tài ghê, viết được [Take me to your heart]* phiên bản tiếng Hoa luôn!"
(*Bài hát bên trên có cả Anh cả Trung nhé.)
"Nam thần, em yêu anh!"
"Tặng mọi người bài [Hôn từ giã]*, mong mọi người sẽ thích." Tay Vệ Tây Lẫm nhẹ nhàng vung lên, tuyết ngừng rơi: "Tiếp theo tôi sẽ mời vị khách quý quan trọng đầu tiên của chúng ta ra, mọi người đoán thử xem cô ấy là ai?"
(*Cái bài [Hôn từ giã] này chính là bản tiếng Trung của [Take me to your hear] á.
Mấy bạn có thể lên youtube search 'Nụ hôn biệt ly' để nghe thêm.)
Có người đoán Từ Thải Lam, có người đoán Điền Sướng, có người đoán Tạ Lệ Tư, có người đoán Liêu Tư Phúc, La Chân Chân...
"Xin mời người đẹp Tạ Lệ Tư!"
Tạ Lệ Tư diện đầm đen gợi cảm ngồi trên xích đu hình trăng khuyết hiện thân trong bóng tối: "Chào buổi tối, các bạn yêu quý của tôi!"
Khúc nhạc dạo vang lên, không ít người đoán ra bài hát cô sẽ diễn, thế là lớn tiếng kêu: "[Ban ngày không hiểu đêm đen]*!"
(*Bài này Thang Cỏ đã từng hát ở một chương nào đó...)
Tạ Lệ Tư vẫy tay, chất giọng phóng khoáng mà không mất nét mềm mại chậm rãi vang lên:
"Giữa chúng ta chẳng có quan hệ lâu dài,
Chẳng có quyền chiếm nhau làm của riêng,
...
Không hiểu vì gì ngôi sao kia lại rơi,
Không hiểu vì gì em lại đau khổ,
Giống như ngày sáng không hiểu đêm đen vậy..."
Sau khi Tạ Lệ Tư bước xuống, bối cảnh sân khấu biến thành hẻm mưa Giang Nam.
Dưới mái hiên, nước mưa róc rách.
Nơi giọt nước hạ xuống, bất ngờ xuất hiện một viên đá xanh.
Vệ Tây Lẫm khoác áo măng-tô trắng muốt chậm rãi đến gần từ một đầu khác của hẻm mưa.
Phong độ nhã nhặn đập vào mắt người, khiến toàn trường quay ngây ngất, tiếng huýt gió và tiếng thét ngày càng chói tai.
"A a a —— nam thần thật là đẹp trai!"
"Hạt mưa nhẹ nhàng bay, nhưng lòng ai lại như lửa đốt,
Lệ ai chầm chậm lượn quanh gương mặt,
Tình yêu của đá với mưa tựa biển xanh vô tận,
Dù muốn nói ngàn ngôn vạn ngữ, nhưng lại chẳng biết bày tỏ thế nào..."
"Tôi chỉ là một viên đá nhỏ——" – câu hát được ngân cao, kéo dài, lột tả tâm trạng của con người như thể không biết phải làm gì với vận số, như thể cầu xin chứ không phải gào thét trước tình yêu làm da đầu người ta tê dại, cõi lòng thổn thức, khóe mắt cũng ươn ướt.
"Ngàn năm sau này, sầm uất chẳng còn, tôi vẫn còn chờ người trong mưa gió."
Mưa đã tạnh, sắc trời tối lại, chỉ còn viên đá nọ vẫn yên lặng nằm ở đó, cố chấp lại hiểu lầm.
Các khán giả nữ lặng lẽ lau lệ trên mắt, đồng thời dùng âm thanh khàn khàn gọi tên Vệ Tây Lẫm.
"Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm..."
Trong phòng VIP, với đôi mắt ầng ậng nước, Hiên Viên Lâm sụt sịt.
Hiên Viên Liệt vừa buồn cười vừa bất lực: "Vệ Tây Lẫm đó trông vậy mà...!lại viết loại nhạc lừa tình!"
"Anh không được phép nói xấu nam thần em!" Hiên Viên Lâm bĩu môi, trên gương mặt búng ra sữa là đường nét vô cùng đáng yêu.
Hiên Viên Liệt không chịu nổi cái mặt này của cô bé nhất, nên chỉ đành giơ tay tỏ ý đầu hàng, không dám hó hé gì nữa.
Ngoài Tạ Lệ Tư, khách mời tối nay còn có Từ Thải Lam, Chu Cẩm Trình, Khâu Vũ, Thiệu An Nhiên, La Chân Chân, Thang Cỏ, Liêu Tư Phúc, thậm chí siêu sao Thiên hoàng Hoa Đức Lưu cũng được mời tới.
Quy luật cơ bản là Vệ Tây Lẫm cứ hát hai bài, thì sẽ mời một khách mời lên sân.
Vệ Tây Lẫm diễn hát tổng cộng hai mươi hai bài, cuối cùng lấy khúc [Beat it] để hạ màn.
Hắn vừa hát vừa nhảy, bước vũ trụ và độ nghiêng 45° khuấy đảo toàn trường quay.
Thậm chí vài khán giả còn kích động đến ngất xỉu, may mà không xảy ra án mạng.
Concert kéo dài ba giờ kết thúc mỹ mãn.
Hôm sau, các báo đều đưa tin về concert lần này, 'Tỷ suất một trăm ngàn chỗ ngồi trong concert lưu động toàn cầu của Vệ Tây Lẫm tại Trung Quốc là 100%', 'Vệ Tây Lẫm biểu diễn hết mình, ảo diệu làm người hâm mộ choáng váng', 'Cả showbiz hội tụ tại concert của Vệ Tây Lẫm', 'Dường như không ai có thể ngăn cản Vệ Tây Lẫm trên con đường trở thành Thần âm nhạc'...
Ba ngày sau, Vệ Tây Lẫm và ekip của hắn bay đến Mỹ, nhiệt độ thảo luận về concert của hắn trong nước vẫn chưa tiêu giảm, tựa đề 'Concert lưu động toàn cầu của Vệ Tây Lẫm tại Trung Quốc' nằm ở vị trí thứ ba trong bảng chủ đề hấp dẫn, thứ tự hotsearch vẫn luôn có chiều hướng đi lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...