Vệ Tây Lẫm V: Tha thứ cho ta cả đời này kiềm chế không được thích theo dõi fan của ta.
Bất đồng với náo nhiệt bên kia, Lâm Đống đã trở lại công ty, ở trong phòng nghỉ công ty phân cho hắn nổi giận đùng đùng đem giấy tờ, thư từ, báo chí cùng gối dựa sô pha ném đầy đất.
Cùng ở trong tầng này còn có mấy người mới khác cùng công ty với hắn cho nên hắn không dám ném đồ dễ vỡ để ngừa khiến bọn họ chú ý.
Phương trợ lý đứng ở ven tường một cử động nhỏ cũng không dám, cũng không dám khuyên.
Công ty đã đem hắn phân cho Lâm Đống, trước khi hợp đồng kết thúc thì hắn cũng chỉ có thể là trợ lý của Lâm Đống, một chút cũng không thể chọc giận hắn.
Nhưng hắn ở trong lòng lại không ngừng lắc đầu, với tố chất tâm lý này tương lai Lâm Đống thật sự có thể leo lên cao sao? Hắn thực hoài nghi.
"Vệ Tây Lẫm! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì ngươi luôn chắn đường của ta!" Tiếng nói phát ra từ kẽ răng, bộ dáng Lâm Đống tức giận tựa như là một đầu sư tử bị chọc giận, thập phần đáng sợ.
Hồi lâu sau hắn mới bình tĩnh lại, hướng trong gương bày ra tươi cười khéo léo, khuôn mặt bình tĩnh đến phảng phất như là vừa rồi người tức giận không phải là hắn.
Phương trợ lý lại càng thêm cảm thấy hắn tâm cơ thâm trầm, về sau nhất định phải từng bước lấy lòng.
Lâm Đống cảm thấy chính mình đã nghĩ thông suốt, cho dù Vệ Tây Lẫm giành được một cái quán quân nho nhỏ thì như thế nào? Hắn hiện tại vẫn đang đi trước Vệ Tây Lẫm một bước, sốc lại tinh thần suy sụp hắn hoàn toàn không cần nhất thời nóng lòng.
Chỉ cần lợi dụng tài nguyên trong tay mình hắn có thể leo càng ngày càng cao, chờ đến lúc đó đối phó với Vệ Tây Lẫm chỉ là dễ như trở bàn tay.
Hắn còn một cái lợi thế khác chính là Vệ Tây Lẫm cũng không biết hắn vì cái gì có địch ý lớn như vậy, chỉ cần lợi dụng thật tốt điểm này là hắn có thể tìm được cơ hội.
Hiện tại việc hắn phải làm là ổn định.
Bên kia Vệ Tây Lẫm không biết Lâm Đống càng ngày càng trở nên đáng sợ, giống như một con rắn độc tùy thời có thể cắn người, đêm nay hắn buông lỏng phòng bị, cùng các bằng hữu nói nói cười cười.
Hơn một giờ sau đoàn người mới từ tiệm cơm đi ra, lúc này đã là hơn 12 giờ.
Vệ Tây Lẫm cùng Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ gọi tới taxi đưa các bằng hữu khác về nhà.
Vệ Tây Lẫm thanh toán tiền xe, cẩn thận nhớ kỹ biển số xe taxi.
Thời điểm chỉ còn lại hắn cùng Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ, ba người nhìn nhau cười.
"Tây Lẫm, ngươi đêm nay nghỉ chỗ nào?" Vương Phi Vũ đưa ra lời mời "Không bằng đến nhà ta đi."
Vệ Tây Lẫm khéo cự tuyệt nói: "Đã quá muộn rồi, ta cũng không muốn đi quấy rầy thúc thúc cùng a di, ta đi khách sạn nghỉ."
"Vậy được rồi."
Nhìn Diệp Quang Huy cùng Vương Phi Vũ lên xe Vệ Tây Lẫm nện bước rời đi, hướng về phía ngược lại.
Tâm tình của hắn thực tốt, bầu trời đêm cũng thực đẹp, hắn tính toán chậm rãi đi bộ đến khách sạn gần nhất, cũng không định lái xe, để gió đêm phất qua người cũng không phải là ý kiến tồi.
[Tiểu Nhị, tới xem Weibo.]
[Được.]
Trên Weibo số bình luận đã gần 1 vạn.
Trợn mắt: Tha thứ cho ta cả đời này kiềm chế không được yêu điên cuồng 540;
Diệp Quang Huy: Nhiệt liệt chúc mừng Vệ Tây Lẫm thu được ngôi quán quân về tay!
Bay về phía vũ trụ: Chúc mừng!
Vương hạ: Tha thứ cho ta cả đời này kềm chế không được yêu điên cuồng Internet;
Từ từ thảo: Tha thứ cho ta cả đời này kềm chế không được yêu điên cuồng lướt Weibo;
Manh nha đầu: Tha thứ cho ta cả đời này kềm chế không được điên cuồng yêu ngươi;
Yêu trời nắng: Tha thứ cho ta cả đời này kềm chế không được điên cuồng yêu trời nắng;
......
Vệ Tây Lẫm cười cười, chọn trả lời "Trợn mắt" "Tha thứ cho ta cả đời này đều kiềm chế không được thích theo dõi các fan", dẫn tới các fan ngao ngao kêu to.
"Tây Lẫm, ngươi cư nhiên theo dõi fan.
Hình tượng của ngươi đâu?"
Vệ Tây Lẫm lấy ra di động chuẩn bị gọi điện thoại về nhà, trong lúc vô ý nhìn thấy từ màn hình phản quang một chiếc bảo mã BMW màu đen từ phía sau cách hắn mười mét lấy tốc độ rùa bò bám theo hắn.
Hắn ngồi xổm xuống làm bộ cột dây giày, vừa cột vừa trộm xem phía sau, cọ sát gần một phút đồng hồ chiếc xe kia cũng dừng gần một phút đồng hồ.
Trên đường xe cùng người đi đường đều rất ít, Vệ Tây Lẫm có chút khẩn trương, lo lắng mình gặp theo dõi cuồng, đi nhanh vài bước thì nhìn thấy cách đó không xa lập loè bốn chữ to 'Khách sạn Tinh Hoa', hắn lại lần nữa tăng nhanh cước bộ.
Phía sau bảo mã (BMW) tốc độ xe cũng tăng nhanh theo.
Chờ tới khi hắn chạy vào khách sạn, lúc xoay người đã thấy chiếc xe kia trực tiếp li khai rồi.
Như vậy xem ra chủ nhân chiếc xe kia không giống như là đang theo dõi hắn, càng giống như đang hộ tống hắn tới khách sạn.
Vệ Tây Lẫm buồn cười lắc đầu, cảm thấy chính mình suy nghĩ nhiều, có lẽ chỉ là trùng hợp.
Dùng nước ấm tắm sạch sẽ, hắn thả lỏng nằm ở trên giường lớn mềm mại của khách sạn gọi điện thoại cho người nhà.
"Mẹ......!Ân, ta là quán quân......!Khi nào trở về? Trong phần thưởng quán quân có một cái hợp đồng quảng cáo, ngày mai liền chụp, nếu thuận lợi mà nói, cuối ngày ta liền về nhà......!Còn có......!Ngươi hỏi một chút ba của ta, đại ca còn có tiểu muội bọn họ muốn quà tặng gì, ta mua cho bọn hắn......!Tiền kiếm được chính là để tiêu, nhất định phải mua, các ngươi không nói nói ta liền tự mình quyết định......!Yên tâm, tiền ta giữ tốt, khẳng định sẽ không vứt, ân, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Mới vừa ngắt điện thoại, lại có người gọi điện thoại đến nói muốn ký hợp đồng, Vệ Tây Lẫm đơn giản đem điện thoại tắt máy.
..........
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...