Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại


Nhà Đường Thực cách nhà Đường Dịch không được xem là gần, Ôn Ngôn phải đi vòng hết nửa thôn mới tới được, trên đường đi không ít người trông thấy y với đôi mắt đỏ hồng vì vậy mọi người liền âm thầm bàn tán, loan truyền không ít suy luận.
Lúc Đường Thực gặp Ôn Ngôn lòng cũng trở nên căng thẳng, vội vã hỏi: "Sao mà Ôn tiểu ca nhi khóc? Có phải là Đường Dịch lại bắt nạt ngươi nữa không?"
Ôn Ngôn vội vàng lắc đầu, cười nói: "Không phải, là do chàng ấy mua mứt mơ cho ta."
Nghe vậy Đường Thực nhìn sang Chu Dung, hai người không hẹn mà cười lên, lòng cũng yên trở lại.

Chu Dung dịu dàng nói: "Tiểu thúc biết thương ngươi rồi, ngày tháng tốt đẹp của Ôn tiểu ca nhi đến rồi."
Ôn Ngôn cúi đầu cười cười không nói gì, trông vậy lòng Đường Thực cũng hiểu nhẹ hơn nhiều.

Hắn vẫn luôn cảm thấy hổ thẹn với Ôn Ngôn, mặc dù nói hôn nhân là theo cha mẹ sắp đặt con cái không thể làm chủ được, nhưng để một người con ngoan như vậy đi hầu hạ thằng đệ khốn nạn của mình khiến lòng Đường Thực không thấy thoải mái lắm.

Vì vậy, một năm qua Ôn Ngôn lúc bị đánh đập, hai người cũng giúp đỡ không ít.
"Ngươi đến là có việc gì không?" Đường Thực thấy Ôn Ngôn chưa nói gì đành cười hỏi.
"Ồ, đúng rồi," Ôn Ngôn như vừa tỉnh mộng nhận ra mình quên mất chính sự, ngại ngùng nói: "A Dịch bảo ta gọi đại ca và đại tẩu qua nhà để ăn sủi cảo."
Đừng Thực và Chu Dung mừng rỡ không thôi, bao nhiêu năm rồi đây là lần đầu tiên qua nhà Đường Dịch ăn cơm đấy, hơn nữa còn là sủi cảo, liền cảm thấy đắc ý không thôi.

Đường Thực bảo Chu Dung vào nhà mang ít hành theo, mùa này cũng chẳng còn rau dưa gì nên cầm theo 2 quả trứng gà, trứng gà nhà hắn cũng không nhiều và muốn giữ lại bán lấy tiền nên có thể lấy ra 2 quả trứng là tốt lắm rồi.
Ba người mang theo rổ đồ đi đến nhà Đường Dịch, có thôn dân trông vậy liền hỏi mấy người đi đâu đấy.

Đường Thực với sống lưng thẳng tắp, kiêu ngạo lớn tiếng nói: "Đệ đệ ta gọi ta qua nhà ăn sủi cảo đấy."
Thôn dân nghe vậy liền kinh ngạc, vừa hâm mộ vừa ghen tị, chua xót hỏi: "Nay đâu phải lễ tết gì, sao lại ăn sủi cảo cơ chứ?"
Đường Thực lớn giọng đáp: "Chính là vậy đó, nhóc con này không biết tiết kiệm tẹo nào, mới kiếm được bao nhiêu đã bắt đầu đắc ý rồi, ta phải đi dạy dỗ hắn đây!"

Nói thì nói thế thôi, ai cũng có thể nghe ra sự kiêu ngạo và tự hào trong lời nói của Đường Thực, như vậy thì lấy đâu ra vẻ muốn đi dạy đỗ người khác chứ!
Cả nhà bắt đầu tụ lại ở nhà Đường Dịch, Chu Dung và Ôn Ngôn gói sủi cảo, còn Đường Dịch và Đường Thực thì nói chuyện ở trong phòng.
Thấy vải và bông mà Đường Dịch mua, Đường Thực cực kỳ vui mừng nói: "Xem ra đệ tính toán sổ sách cho người ta kiếm được không ít, tốt lắm, tuy rằng trời đang bắt đầu ấm lên nhưng cũng sắp mưa rồi, lúc đó trời sẽ hơi lạnh nên rất cần chăn."
Đường Dịch nói: "Tiếc là chỉ có thể mua đủ làm một cái mà thôi, còn đệm gì đó vẫn còn phải chờ thêm một thời gian nữa."
Đường Thực liếc hắn một cái nói: "Có được một cái chăn bông là tốt lắm rồi, trong thôn nhiều nhà còn đang dùng bông lau làm chăn đấy, còn chăn bông không biết bao nhiêu năm mới có."
Đường Dịch cười đáp: "Cũng phải, vậy cứ từ từ thôi, nhà đại ca có cần làm chăn mới không?"
Đường Thực rất vui, đệ đệ vừa sống tốt hơn một chút đã muốn lo cho ca ca, hắn lắc đầu nói: "Nhà ra có một cái rồi, đệ cứ giữ lại cho mình là được."
Đường Dịch cũng không kiên trì nữa, sau đó liền nói sang những chuyện khác, bóng gió nói về tình hình khí hậu ở đây, thông thường cuối tháng hai sẽ mưa mất mấy ngày, sau khi hết mưa mới bắt đầu gieo trồng vụ xuân.
Nói đến đây trong bếp liền gọi ra sủi cảo chín rồi, hai đại nam nhân xuống giường giúp dọn bàn ra.
Đường Thực gắp đầy một chén nhỏ sủi cảo trắng mập tròn vo, nói: "Mang qua nhà họ Tống đi, dù sao cũng là hàng xóm."
Đường Dịch hơi do dự hỏi: "Trong nhà người ta vừa mới mất con gái, chúng ta bây giờ đưa sủi cảo qua có phải không tốt lắm không?"
Đường Thực gõ đầu hắn một cái: "Có gì mà không may với chả không tốt, làm gì có lúc nào ghét bỏ sủi cảo được."
Đường Dịch nghĩ cũng phải, lúc này đồ ăn đang khan hiếm nên sẽ không có người cảm thấy hắn đang giễu cợt được, ngược lại sẽ cảm thấy hắn rất tri kỷ an ủi người ta.

Một nhà họ Tống bây giờ hầu hết đều là nữ nhân và tiểu ca nhi, Đường Dịch và Đường Thực qua đó thì không tốt lắm nên để Chu Dung và Ôn Ngôn mang qua đó.
Người nhà họ Tống vừa ăn sủi cảo vừa khóc, sớm biết Đường Dịch có ngày hôm nay liền gả con gái cho hắn rồi, dù rằng bị đánh 1 -2 năm đi chăng nữa cũng đáng, dù sao cũng không xảy ra kết cục này!
Có điều những điều đó Đường Dịch cũng không biết, Chu Dung và Ôn Ngôn đưa sủi cảo xong liền quay lại cùng cả nhà quây quanh vui mừng ăn sủi cảo, sủi cảo tròn mập đầy nhân thịt, chỉ có mấy miếng hành bên trong để thêm hương vị, dầu và muối thì không tính đến, da bánh mỏng mà nhân nhiều, cắn một miếng là cảm nhận được đầy mùi thịt trong miệng.

Bốn người ngầm hiểu không nói gì mà bắt đầu ăn, mãi đến lúc ăn sạch toàn bộ chỗ sủi cảo mới dừng.

Bốn người chưa từng ăn bữa tiệc lớn như vậy, lần này ăn thỏa sức thế mà ăn hết hai trăm cái sủi cảo khiến Đường Dịch ngạc nhiên quá đỗi.

Hồi trước Đường Dịch có xem qua mấy video dạ dày vương ăn gì đó thì luôn cảm thấy cứ ép mình ăn đến đau dạ dày thì không đáng nên không thích coi nước, đến đây rồi mới biết, người mà quanh năm suốt tháng không được ăn mấy miếng thức ăn mặn mà gặp phải sủi cảo nhân thịt mà nói thì chỉ có ăn thật là nhiều thôi, trông qua mà nhìn Đường Thực vừa xoa bụng vừa nói kìa, làm gì có ai ở trong thôn mà ăn hơn 100 sủi cảo chứ!
Ăn xong cơm trưa, Đường Thực và Chu Dung ngồi ở nhà Đường Dịch một lúc giúp đỡ thu dọn rồi mới rời đi, trong lúc đó Ôn Ngôn mang mứt quả mơ ra mời mọi người ăn.

Đường Thực cảm thấy đàn ông con trai không cần phải ăn mấy loại điểm tâm mứt này kia nên ăn một cái rồi thôi, ngược lại Chu Dung ăn tận 3 cái, sau cũng ngại ăn tiếp nên thôi, thỏa mãn quay về nhà.
Lúc xế chiều, Đường Dịch lấy vải và bông ra tính tìm người làm giúp, nhưng Ôn Ngôn nói y biết làm, không cần phải tốn tiền nữa.

Vì vậy Đường Dịch giao công việc này cho y, thuận tiện đưa vải làm quần áo cho y luôn, nói y có thời gian thì làm cho hai người họ quần áo mới.
Ôn Ngôn sờ vải bông mềm mại thấy cực kỳ ngạc nhiên, Đường Dịch thấy vậy cười cười rồi đi vào phòng bên cạnh lấy giấy bút đã cất vài ngày ra.
Đặt lên giường một cái bàn nhỏ, Ôn Ngôn ngồi bên cạnh may chăn còn Đường Dịch lấy giấy trải lên bàn, bỏ chút nước vào bình vỡ đựng mực để mực tan ra rồi bắt đầu vẽ tranh.
Chưởng quỹ Bác Quảng là người phúc hậu, tuy rằng đưa cho Đường Dịch là giấy tàn bút tàn nhưng đều được lựa qua nên cũng không tệ, mực cũng cho không ít.
Đường Dịch hòa tan mực liền bắt đầu suy nghĩ hình tượng của tiểu thư Quý Chi.
Ôn Ngôn ngạc nhiên hỏi: "Chàng biết vẽ ư?"
Đường Dịch cười đáp: "Biết, những mà không phải là thủy mặc truyền thống.

"
Ôn Ngôn không hiểu lắm nên vừa may chăn vừa tò mò nhìn qua.
Đúng thực là Đường Dịch không biết vẽ thủy mặc, dù hồi còn nhỏ ông nội cũng ép bọn họ học văn hóa truyền thống, trong đó có bao gồm tranh thủy mực nhưng Đường Dịch đâu có chịu, cứ luôn không chịu học hành nghiêm túc.

Cuối cùng lúc lớn thì vì muốn dỗ người tình nhỏ vui thì lại đi học vẽ tuấn nam mỹ nữ phong cách cổ phong (*), nhớ lúc ông nội qua trông thấy thì cạn lời.
Đường Dịch thì chả thấy sao cả, hắn thích vẽ nhân vật theo phong cách cổ phong, vừa tinh tế vừa chân thực, mà vừa hay lúc này loại này chính là thứ hắn đang cần.
Hắn từng nhìn qua tác phẩm hội họa ở đây, đều là phong cách truyền thống.


Nếu như muốn mở ra một thị trường mới, khiến người khác sáng mắt lên thì cần phải có phong cách mới lạ khiến người ta kinh diễm.
Hắn vẽ nháp trên một tờ giấy trước để tìm cảm giác, sau đó thừa thế xông lên vẽ luôn hai bức.
Màu mực và đường nét cứ như đang khiêu vũ dưới tay của hắn, Ôn Ngôn ở bên cạnh nhìn mà phát mê, người trong tranh đường nét khuôn mặt tinh xảo, búi tóc được tỉa rõ ràng, đôi mắt như đong đầy tình, môi căng mọng, trông vừa linh động vừa đa tình, chỉ nhìn qua sẽ khiến người khác mơ màng tưởng tượng.
Đường Dịch cẩn thận nghiêm túc vẽ xong 2 bức thì đã qua một canh giờ, hắn gác bút lại duỗi người ra, nhìn hai bức tranh cảm thấy rất hài lòng, chỉ là thiếu đi màu sắc nên trông không được hoàn mỹ cho lă,s.
Ôn Ngôn thì đã sớm nhìn đến sững sờ, tay nhỏ víu bàn liên tục kỳ lạ nói:"Cô nương này quá đẹp rồi, nàng là ai vậy?"
Đường Dịch cười đáp: "Là cô nương trong sách."
Ôn Ngôn ngẩng đầu, chớp chớp đôi mắt to: "Vậy chàng vẽ cô nương trong sách làm gì vậy?"
"Mang đi bán đó." Đường Dịch đứng dậy, cẩn thận thổi khô 2 bức tranh rồi cất đi:"Đại ca nói mấy ngày nữa trời sẽ mưa, lúc đó mà lên trấn thì không tốt lắm, những ngày này ta phải đi nhiều thêm mấy chuyến để xem có thể bán được với giá tiền tốt không."
"Nhất định có thể mà!" Ôn Ngôn khẳng định nói: "Ta chưa từng thấy qua người đẹp đến như vậy, tranh này vừa ra nhất định sẽ có người mua mà."
"Ồ?" Đường Dịch nhíu mày: "Em thích nó hả?"
Ôn Ngôn gật đầu liên tục như gà con mổ thóc.
Đường Dịch dọn bàn mang đi, lưu lại một câu: "Về sau sẽ vẽ cho em một bức như thế."
Ôn Ngôn sững sờ, mặt liền đỏ bừng lên.

Vẽ giống như vậy là sao chứ, quá mập mờ rồi đó!
Nhìn sắc trời cũng sắp tối rồi, bây giờ đi lên trấn thì không kịp nữa nên Đường Dịch nhấc theo cái rìu đi lên núi.

Hắn định đi chặt một ít tre về làm hàng rào, hàng rào tre trong nhà đã te tua tơi tả lắm rồi, Đường Dịch đã sớm muốn sửa nó nhưng vẫn chưa tìm được thời gian rảnh.
Đi hỏi Đường Thực, Đường Thực nói đợi lúc mưa xong thì đi tốt hơn, lúc đó bùn đất sẽ mềm hơn chặt cũng không quá tốn sức, có điều với trúc thì có thể chuẩn bị sớm một chút cũng tốt.
Đường tiểu thiếu gia nào có từng làm qua chuyện này, chỉ đành từng bước mò mẫm làm.

Lên núi chọn một nơi có trúc phát triển tốt, dùng lực chặt xuống, sau đó chặt thành những ống trúc ngang nhau rồi dùng dây cỏ buộc chặt lại.

Lại nghĩ đến trời sắp mưa nên chuẩn bị một ít củi khô ở trong nhà nên hắn đi đến chỗ có nhiều cây, đúng lúc gặp mấy thôn dân cũng đang đi đốn củi.


Đường Dịch nhìn người làm sao thì mình làm vậy, học một lúc mới có thể làm được, tốc độ đốn củi nhanh hơn nhiều, đợi đến lúc chạng vạng đã đốn được một bó lớn rồi.

Lúc định trở về thì phát mình mình không mang hai bó củi với bó trúc lớn về được.
Đang lúc lo lắng thì nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu nhìn lại thì ra là người quen, chính là người dùng bột đậu đổi lấy cá của hắn – Đường Đại Hổ.

Phía sau Đường Đại Hổ còn có một hán tử khỏe mạnh, trông khá giống Đường Đại Hổ, nói chuyện mấy câu mới biết đó là anh trai của cậu chàng, Đường Đại Tráng.
Trông Đường Dịch đang khó khăn vì hai bó củi, Đường Đại Hổ cười nói: "Này có gì khó đâu, vừa nhìn là biết người không thường làm vậy rồi, lại đây, ta giúp ngươi cõng gậy trúc về."
Đường Dịch thấy hơi ngại, nhưng nghĩ thì đây có phải mình đâu nên liền mặt dày đồng ý.

Nhưng lúc trông thấy Đường Đại Tráng và Đường Đại Hổ mỗi người đều cõng theo hai bó củi lớn mà vẫn có thể giúp hắn mang hộ gậy trúc thì trong lòng vẫn thấy chấn động.
Đã qua mấy ngày bồi dưỡng thì thân thể này cũng trở nên cường tráng hơn nhiều, tuy rằng vẫn không bằng thân thể tám múi cơ bụng, lưng rộng eo thon trước kia nhưng dù sao vẫn có cơ bắp, dáng người cũng tốt hơn, thêm nữa gương mặt này cũng giống mình trước kia nên Đường Dịch còn đắc ý cho rằng mình vừa đẹp trai vừa có dáng người đẹp vừa khỏe, kết quả trông thấy hai huynh đệ trước mặt mới phát hiện mình vẫn còn yếu.
Nhưng mà mình đi theo con đường đọc sách mà, vóc người này xem như là tốt lắm rồi, Đường Dịch tự an ủi mình.
Lúc đến nhà Đường Dịch thấy Ôn Ngôn đã làm xong cơm, canh sủi cảo bữa trưa chưa ăn hết nên Ôn Ngôn không vứt đi, bữa tối liền dùng làm nấu một nồi canh thập cẩm, bên trong còn có thịt, mùi hương rất là thơm luôn.

Đường Dịch muốn giữa hai huynh đệ Đường Đại Tráng và Đường Đại Hổ ở lại dùng cơm, nhưng hai huynh đệ cười từ chối, nói chuyện này cũng chẳng tính là chuyện gì lớn, chỉ là tiện đường mà thôi.
Đường Dịch nhìn thấy hai người vì ngửi thấy mùi thịt mà thầm nuốt nước miếng mấy lần nhưng vẫn kiên trì từ chối, lòng liền nhận định rằng hai người đều có phẩm chất tốt, có thể kết giao được.
Tay chân Ôn Ngôn lanh lẹ, chỉ một buổi trưa đã lòng xong chăn, hơn nữa còn dùng vải vụn còn lại làm được hai cái gối.
Ăn cơm xong, Đường Dịch lấy một mảnh vải lớn trải lên giường, che lại phần cỏ khô phía trên, nhìn thì cũng giống một cái giường đơn lắm.
Chỉnh trang lại giường xong, tâm trạng Đường Dịch và Ôn Ngôn rất tốt, tắm rửa sạch sẽ xong liền nằm lên chiếc giường mềm gối êm, thoải mái duỗi lưng.
Ôn Ngôn định lấy cái chăn mềm mại mới làm xong đắp lên người Đường Dịch, còn mình lấy cái cũ đắp nhưng mới cầm cái chăn cũ lên đã bị ngăn lại.
"Em làm gì thế?" Đường Dịch chống tay lên đầu: "Có chăn mới rồi sao lại còn dùng cái chăn rách kia nữa, lại đây nào."
Lòng Ôn Ngôn liền căng thằng, cứng đờ quay đầu lại: "Anh...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui