Hệ Thống Thăng Cấp Cải Tạo Phú Nhị Đại


Mẹ Ôn run đôi môi, nước mắt giàn giụa, bi ai nhìn con trai mình, một lúc lâu sau mới tìm được âm thanh của mình: "Hắn ta...!Trước kia có phải hắn cũng đánh con như vậy ư?"
Ôn Ngôn rơi lệ nhưng vẫn cười, y nhìn thẳng bức ép mẹ ruột của mình, từng chữ đẫm máu và nước mắt nói: "Mẹ cũng biết con từng bị đánh đập đúng không?"
"Nhưng vì sao lúc con bị đánh mẹ chưa bao giờ đến thăm con chứ?"
"Tại sao câu đầu tiên mẹ nhìn thấy con là muốn giúp đỡ mấy người họ đòi đồ từ con chứ?"
"Mẹ à, con từng có lúc không chịu được trận đòn mà chạy về nhà...."
"Nhưng mà tại sao mẹ...!lại tự tay đưa con về chứ, còn nói với con đã gả cho người ta thì là người của người ta rồi, ép con nhẫn nhịn..."
"Lần đó, mẹ sợ gã ta, ngay cả cửa cũng không dám bước vào liền đẩy con vào trong..."
"Sao mẹ nhẫn tâm...!sao lại nhẫn tâm như vậy chứ!"
"Mẹ ơi, con cũng là con trai của người mà, tại sao xưa nay mẹ không chịu bảo vệ con chứ!"
Nói xong lời cuối, Ôn Ngôn gần như khóc nấc lên, cõi lòng tan nát, khóc như muốn đem toàn bộ oan ức mười sáu năm này thả ra hết.
Mẹ Ôn ngập ngừng nhưng chỉ lặp lại: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Ôn Ngôn khóc lóc nói: "Từ nhỏ bọn họ bắt nạt con, mẹ bảo con nhịn, con cũng nhịn, nhưng mẹ có biết lúc họ bán con thì lòng con đau cỡ nào không?"
"Con không sợ khổ, không sợ mệt, nhưng dáng vẻ ngày ấy mẹ một câu cũng không nói mặc kệ bọn họ mang con đi thật đáng sợ!"
Ôn Ngôn cả người như không có sức lực, quỳ trên mặt đất khóc đến mức trước mắt mơ hồ, thậm chí không phát hiện cửa nhà đã được mở ra, mãi đến lúc Đường Dịch cả người đầy mồ hôi bước vào cửa ôm y vào trong lòng.
"A Ngôn, đừng sợ, về sau đều có ta ở đây." Mặc dù Đường Dịch ở bên ngoài đánh mẹ con Ôn thị nhưng tiếng khóc trong phòng lớn như vậy hắn không thể không nghe thấy, vì vậy trói mẹ con Ôn thị ở rào tre rồi vào phòng xem Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn vùi trong lòng Đường Dịch cực kỳ đau lòng khóc nấc lên, Đường Dịch xoa lưng cho y cũng cảm thấy lòng đau theo, tiểu phu lang của hắn tốt như vậy, đơn thuần như vậy, tại sao không có được một chút yêu thương nào, ngay cả mẹ ruột cũng có thể tổn thương y như vậy chứ.
Ánh mắt Đường Dịch như đao nhìn qua mẹ Ôn, như tàn nhẫn muốn đào ra cả xương của nầng ta, mẹ Ôn sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, run rẩy như cầy sấy nói: "Đừng đánh ta, đừng đánh ta..."
Đường Dịch lạnh giọng trách cứ: "Nhìn thấy con trai mình chịu khổ thì vô lực trợ giúp, nhìn thấy con trai mình bị ức hiếp cũng vô tâm bảo hộ, biết rõ con trai mình phải đối mặt với núi đao biển lửa nhưng vẫn nhẫn tâm đẩy y một cái, bà thì là mẹ gì, là loại người gì chứ!"
Mẹ Ôn vốn là người nhát gan nhu nhược, bị Đường Dịch chỉ trích liên tiếp với sắc mặt nghiêm nghị, còn thêm quát lớn nữa liền sợ đến cả người run rẩy, vừa khóc vừa nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý mà!"
Thiếu niên trong lòng Đường Dịch khóc đến nấc lên, đáng thương vô cùng.

Nhưng nghe mẹ mình bị quát lớn như vậy vẫn có chút không đành lòng, nào có con cái không yêu cha mẹ mình chứ, chỉ có cha mẹ không yêu con thôi.
Ôn Ngôn nhẹ nhàng kéo cổ áo Đường Dịch, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ ruột của em."
Đường Dịch tức giận, hắn từng bị giáo viên trong trường vu oan, mẹ hắn biết được liền nổi giận đùng đùng tới trường học đối chất với giáo sư trong phòng hơn bốn tiếng, ầm ĩ lên tới tận hiệu trưởng, mãi cho đến khi giáo viên đó xin lỗi hắn.

Người nhà họ Đường cực kỳ bao che khuyết điểm, làm sao có thể nhìn được người mẹ nhẫn tâm như vậy?
Đường Dịch rống lên với mẹ Ôn: "Đúng vậy! Bà là mẹ ruột của y đó! Mẹ ruột mà tàn nhẫn như vậy à!"
Mẹ Ôn sợ đến mức chỉ yếu ớt thốt ra tiếng a, đầu óc trống rỗng, bật thốt lên: "Ta không phải, ta không phải, thật xin lỗi, xin lỗi..."
Đột nhiên xuất hiện tin tức động trời như vậy khiến Đường Dịch và Ôn Ngôn cũng không nhịn được sững sờ, không tin thể tin được mà nhìn về phía mẹ Ôn, Ôn Ngôn thoát ra khỏi lòng Đường Dịch, vừa mờ mịt vừa luống cuống hỏi: "Mẹ à...!Mẹ vừa nói cái gì vậy?"
Mẹ Ôn lúc này mới ý thức được mình nói gì, tinh thần suy sụp ngã xuống khóc òa lên, co quắp ngồi trên đất nói liên tiếp: "Ta không phải mẹ ruột của con, ta có lỗi với con ---"
Ôn Ngôn không phản ứng kịp, vô lực ngồi dưới đất như là chưa nghe thấy gì cả, quay đầu hỏi Đường Dịch: "Tướng công à, bà ấy nói gì vậy?"

Đường Dịch vội vàng ôm lấy y, cau mày nhìn mẹ Ôn, trầm giọng nói: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nói ngay, không thì ta chém bà!"
Mẹ Ôn sợ đến mức rập đầu quỳ lạy: "Đừng chém ta, đừng chém ta mà, ta nói, ta nói..."
Mẹ Ôn khóc tới mức nước mắt giàn dụa, vưa khóc cừa nói: "Ta đúng là không phải mẹ ruột của con, con là do ta trộm được..."
"Năm ấy ta làm công cho một gia đình, sau đó điều kiện sống của gia đình đó không tốt như trước nữa nên liền muốn thả một nhóm hạ nhân đi, để ta rời đi....!Ta không muốn, ta không dễ gì mới kiếm sống được, chạy trốn rồi không thể quay về được, nhà ta sẽ đánh chết ta mất..."
"Ta chỉ muốn nhờ vả nhà anh trai, nhưng con người của anh trai, là con người hay tính toán, một mình nữ nhân như ta chắc chắn hắn ta sẽ không thu..."
"Đúng lúc chủ nhà khi đó mới sinh con, phu nhân bị xuất huyết nhiều nên tình trạng không quá tốt, tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, ta nhân lúc rối loạn đó đã mang đứa bé đi..."
"Có con rồi thì anh trai ta sẽ tính toán sẽ thu được bao nhiêu từ đứa nhỏ này, lúc lấy chồng còn có thể lấy được ít đồ cưới thì có thể giữ ta lại, nếu như không thể thì ta có thể bán con đổi lấy vài đồng tiền."
"Ta...!Ta có lỗi với con..."
"Đừng giết ta...!Đừng..."
Phốc ——
Ôn Ngôn lẳng lặng nghe lời giải thích này rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu, té xỉu trong lồng ngực của Đường Dịch.
Đường Dịch sợ hãi, một cước đá văng mẹ Ôn đã khóc lóc sướt mướt trước mặt mình, nhìn ra ngoài thì thấy Đường Thực và Chu Dung đang đi tới đây, lập tức hô lớn: "Đại ca, mau đi tìm đại phu!"
Đường Thực thấy Ôn Ngôn đang bất tỉnh nhân sự trong lòng Đường Dịch, liền lập tức chạy đi mời đại phu, Chu Dung cuống quits vào nhà giúp Đường Dịch đỡ Ôn Ngôn nằm lên giường, sắc mặt Ôn Ngôn trắng bệch, Đường Dịch hoảng loạn nắm tay y, vẫn là Chu Dung phản ứng nhanh đi đun nước nóng dự bị.
Đường Thực nhanh chóng cõng đại phu chạy về đây, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng khiến lý chính chạy về đây, đúng lúc gặp phải Đường Thực cũng đang chạy lại đây.

Vừa vào cổng liền lấy mẹ con Ôn thị bị trói ở rào tre, mấy người đều "..." một lát.

Có điều chân cũng không dừng lại lâu, Đường Thực một đường cõng đại phu tới trước giường.
Lão đại phu tỉ mỉ thăm khám, nói: "Ôn tiểu ca nhi là giận quá mà vậy, tâm trạng quá mức kích động mới hôn mê bất tỉnh vậy, máu ói ra cũng không quan trọng, ói ra rồi mới có thể khiến y đỡ hơn so với việc cứ để nghẹn ở trong lòng.

Ta kê vài thang thuốc, chờ y tỉnh rồi cậu sắc cho y uống, đêm nay cậu phải luôn để ý đến y, cẩn thận giúp y tỏa nhiệt, nếu như y bị sốt thì hòa tan viên thuốc này cho y uống."
Nói xong lão đại phu lấy một viên thuốc màu nâu, Đường Dịch cảm ơn rồi cẩn thận nhận lấy.

Đường Thực để Chu Dung đi lấy thuốc với đại phu, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ Đường Dịch, Đường Thực và lý chính.
Lý chính đóng cửa phòng lại, hạ giọng hỏi: "Đường Dịch à, chuyện ngày hôm nay rốt cuộc là chuyện gì?"
Đường Dịch đắp chăn cho Ôn Ngôn, sau khi nghe Ôn Ngôn không có chuyện gì cả thì tâm tình của hắn cũng ổn hơn rồi, kể chuyện mẹ con Ôn thị dọa dẫm Ôn Ngôn rồi vì sao Ôn Ngôn té xỉu, nói ra hết.
Như chuyện cẩu huyết trong thoại bản khiến lý chính và Đường Thực sợ ngây người, bầu không khí trong phòng ngưng trệ trong phút chốc, lý chính thở dài nói: "Tuy rằng việc này là do nhà họ Ôn có lỗi trước, có điều cậu cũng quá ác rồi, trói hai nữ nhân ở rào tre trước nhà, trong đó còn có một cô gái chưa xuất giá nữa, này quá không phép tắc rồi."
Đường Dịch cũng cảm thấy hơi nặng tay, đáng lẽ đánh hai gậy rồi đuổi họ đi là được rồi, nhưng vừa nhìn Ôn Ngôn đang nằm trên giường thì hắn liền tức không có chỗ xả, cảm thấy mình đánh vậy là vẫn còn nhẹ.
Lý chính nhìn mặt mày hắn đầy vẻ tức giận, lắc đầu nói: "Hiện tại chỉ sợ nhà họ Ôn bên kia đã nháo lên rồi, dù ta có thể giúp cậu an ủi nhưng chỉ sợ họ sẽ sau lưng đi lên nha môn huyện gây sự với cậu thôi, cậu vẫn nên tính toán trước đi."
Lòng Đường Dịch hiểu rõ, dù thế nào đi chăng nữa cũng di hắn ra tay trước, còn đánh hai người sưng thành đầu heo nữa, kiện lên huyện thì hắn cũng không chiếm được lý.

Lý chính có thể đứng ra giúp hắn an ủi đã không tệ rồi, vội lấy ra một thỏi bạc nhét vào tay lý chính, cầm chặt tay lý chính nói: "Chú Trịnh à, việc này dù thế nào đi nữa ngài hãy giúp cháu nhé, cháu còn muốn đọc sách đi thi nữa, không thể lưu lại vết tích trên huyện được.
Đường Thực cũng nói: "Chú Trịnh à, A Dịch có tài học hành, tiền đồ vô lượng, tương lai có thể làm rạng danh thôn chúng ta, cũng là chú bồi dưỡng ra, không thể hủy đi tiền đồ của em ấy ở chỗ này được!"

Lý chính sờ ngân lượng trong tay muốn từ chối, nhưng Đường Dịch nắm chặt lấy tay ông, ánh mắt kiên định nhìn ông, mắt thấy hắn sắp ấn bạc ghìm vào tay ông rồi thì lý chính cũng đành phải nhận lấy.
"Được rồi, việc này ta sẽ lo, chủ bộ Trần trên huyện nha có chút giao tình với ta, người này tham ăn, ta mời hắn bữa cơn chắc cũng ổn thôi."
"Vậy đa tạ ngài có lòng rồi!"
"Việc này trước hết cứ vậy đi, cậu thả mẹ con Ôn thị về đi, à đúng rồi, người ở nhà bếp kia cậu định làm sao?" Lý chính nhìn về hướng nhà bếp chép miệng nói.
Đường Dịch lúc này mới nhớ tới mẹ Ôn vẫn còn bên ngoài, thở mạnh nói: "Cháu vẫn còn mấy vấn đề muốn hỏi bà ta."
Nói xong Đường Dịch bước chân ra ngoài, lý chính và Đường Thực cũng theo sau.

Mẹ Ôn vẫn ôm đầu núp trong góc tường, ánh mắt dại ra trông cực kỳ chán chường, trước đó mấy người Đường Dịch nói chuyện trong phòng là nói nhỏ, bà ta không nghe thấy một câu nào cả, lúc này trông thấy ba nam nhân to lớn đi ra, không biết phải làm sao nên cực kỳ hoảng sợ.
Đường Dịch đứng ở trước mặt Ôn thị, hung thần ác sát, hai mắt như muốn phun lửa, nói: "Nói ngay, rốt cuộc Ôn Ngôn là con ai, cha mẹ của y tên gì?"
Ôn thị run rẩy nói: "Là một nhà tú tài trên trấn Chương Hồi, ta không biết họ tên gì, chỉ biết là họ Lục thôi."
Lý chính nói: "Chưa từng nghe nói phủ Cạnh Châu có trấn Chương Hồi, cái đồ bà tử như ngươi đừng có mà lừa người!"
Ôn thị vội vã xua tay nói: "Không không không, không dám nói dối, là phủ Thái Châu, huyện Hòa Bình, trấn Chương Hồi."
Vậy cũng xa, giao thông ở đây không phát triền, nếu muốn vượt qua một châu để tìm gia đình thì quả thực khó khăn chông gai.
Đường Dịch lại hỏi Ôn thị mấy vấn đề nữa mới để bà ta đi.
Lý chính mang Ôn thị và mẹ con Ôn gia rời đi, vừa đi vừa mắng: "Mấy người các ngươi ăn mỡ heo mờ tâm rồi hả! Thế mà đi đến Đường gia bức ép Ôn tiểu ca nhi, còn mạnh mẽ cướp đồ nhà người ta, đã vậy còn khiến Ôn tiểu ca nhi tức đến phun máu, khó trách Đường Dịch đánh các ngươi như vậy, các ngươi đúng là đáng đời mà! Chuyện dọa dẫm lẫn hại người là tội danh không nhỏ, các ngươi hãy cầu nguyện cho Đường Dịch không báo lên nha huyện đi, một khi để cho nha môn biết đến thì hãy ngồi xổm mấy năm trong lao ngục đi!"
Mấy người vây xem nghe thấy được liền hiểu ra, đều dồn dập chỉ trích thóa mạ ba người Ôn gia, nói bọn họ lương tâm đều đen hết rồi, còn muốn bọn họ nhanh cút khỏi làng đi.
Đường Dịch biết lý chính cố ý nói vậy, một mặt để cho các thôn dân nghe được sẽ giúp cho thanh danh của Đường Dịch, một mặt để cho ba người Ôn thị nghe được để chặt đứt ý nghĩ báo quan của bọ họ, phần ân tình này Đường Dịch lặng thầm ghi nhớ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui