Edit: Tiểu Khê
Chưởng quỹ tiệm sách Bác Quảng đã sớm mong chiều nhớ từ lâu, còn duỗi tay tính ngày Đường Dịch đến, lúc này trông thấy Đường Dịch đến nên cực kỳ vui mừng.
"Đoán rằng mấy ngày nay cậu sẽ tới mà, mau vào đi, hai ngày nau lại có thêm một đợt đơn hàng nữa." Chưởng quỹ cười ra đón Đường Dịch vào trong.
Đường Dịch vào trong hàn huyên vài câu rồi lấy từ trong túi ra một xấp tranh, nói: "Đây là ba mươi bốn bức tranh đặt hàng trước đó, còn những cái sau là những bức mà ta vẽ thêm, ngài xem xem có thể dùng được không."
Chưởng quỹ vui ra mặt, nói: "Đâu ra có chuyện không dùng được, mấy người đó tranh nhanh lắm, mỗi ngày đều đến hỏi ta xem khi nào thì có, nếu như cậu còn chưa tới khéo khi ta phải tới thôn tìm cậu mất."
Đường Dịch cười đáp: "Đáng lẽ là hôm qua nên tới rồi, có điều hôm qua ta phải đi bái tiên sinh nên không thể lại đây."
Chưởng quỹ thu lấy tranh, hỏi: "Vậy cuối cùng bái sư ở nhà nào?"
Đường Dịch cười khổ lắc đầu một cái: "Chẳng có ai muốn ta cả, buồn lắm."
Chưởng quỹ suy tư một chút, hỏi: "Là chê cậu tuổi tác lớn hả?"
Đường Dịch bất đắc dĩ gật đầu.
Chưởng quỹ trầm ngâm trong phút chốc, tạm ngừng động tác thu tranh, thu lại biểu tình rồi dùng ngữ điệu cực kỳ nghiêm túc và nghiêm nghị hỏi Đường Dịch: "Cậu thật sự muốn đi học ư, không phải là do hứng thú nhất thời?"
Đường Dịch lắc đầu: "Đương nhiên là thật sự muốn, ta còn định mấy ngày nữa đi tới chỗ khác có tiên sinh nào chịu thu nhận hay không, đường xa cũng chẳng sao cả, chịu nhận là được."
Chưởng quỹ giật mình, hỏi: "Học hành là một chuyện cực kỳ nghiêm túc và nghiêm ngặt, phải chịu được khổ, cậu thật sự kiên trì được sao?"
Đường Dịch: "Đó là chuyện tất yếu, đọc sách có thể khổ như thế nào chứ, cũng đâu khổ cực như nông dân phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời đâu, cũng chẳng thể khổ bằng việc cả ngày lẫn đêm lo lắng củi gạo dầu muối lẫn tiền thuế, càng chẳng thể khổ hơn chuyện không có tôn nghiêm, không có tự do bị người khác nắm lấy vận mệnh của mình."
Lòng chưởng quỹ rung lên, người trẻ tuổi này lúc nói những lời kia vừa có sự căm phẫn nghiến răng nghiến lợi vừa có sự kiên trì bền bỉ, quyết định đi ra một cách rõ ràng, như cây măng mọc lên sau trận mưa xuân, là sự giãy dụa, chống cự và khát vọng phá tan vùng lầy chạy về phía mặt trời.
Loại khí thế này quen thuộc biết bao.
Ông nhắm mặt lại, ngay lúc Đường Dịch cho rằng ông sẽ không nói gì nữa thì ông nặng nề mở miệng: "Nếu như cậu thật sự muốn học, ta dạy cho cậu được không?"
Đường Dịch sửng sốt chốc lát, xoa xoa lỗ tai, khó có thể tin hỏi lại: "Ngài, ngài nói cái gì ạ?"
Chưởng quỹ bị cái dáng vẻ ấy của hắn làm cho tức muốn chết, bản thân vất vả muốn nhận học sinh thế mà lại nhận lại được thái độ này, tức đến bật râu hỏi lại: "Hỏi cậu có muốn học chữ đọc sách cùng ta không, không muốn thì dẹp đi!" Nói xong định phẩy tay áo bỏ đi.
Đường Dịch vội ngăn ông lại, thành khẩn nói: Đừng mà, đương nhiên là muốn rồi ạ, chính là không ngờ rằng ngài cũng sẽ dạy học, khà khà, hạnh phúc tới bất ngờ quá nên không kịp phản ứng lại ấy ạ."
Chưởng quỹ tức cười, trừng Đường Dịch một cái, nói: "Miệng lưỡi trơn tru."
Đường Dịch đột nhiên có được một vị tiên sinh, tâm trạng cực kỳ vui, hắn cũng không để ý chưởng quỹ biết những gì, hắn chỉ muốn có được lý do để đường đường chính chính biết chữ đọc sách mà thôi, có điều hắn vẫn cười hì hì hỏi:"Chưởng quỹ à, học vấn của ngài sao ạ, sao chưa từng nghe nói ngài nhận học sinh vậy?"
Chưởng quỹ lườm hắn một cái: "Lão phu là vì thấy tiểu tử nhà cậu đáng thương nên mới đặc cách nhận cậu thôi, cậu cho rằng ai cũng có thể vào được cửa nhà lão phu sao!"
Suy nghĩ một chút còn nói thêm:"Lão phu chỉ là chưởng quỹ một tiệm sách nhỏ, có thể dạy không được nhiều, cậu cứ suy nghĩ cho kỹ ha, bây giờ hối hận còn kịp đấy."
Đường Dịch sao có thể hội hận được, hắn ôm lấy vai chưởng quỹ nói: "Có thể có thể mà, sư phụ chỉ dẫn vào cửa còn việc học do bản mình mà, học không tốt cũng đâu thể trách ngài được, cứ quyết định như vậy nhé!"
Chưởng quỹ gõ gõ đầu hắn: "Bỏ tay ra, ngày mai mang theo thúc tu(*) đến chính thức bái sư, sau này cung kính với lão phu nghe chưa!"
(*) raw là 束脩 – mình không biết từ tương ứng trong tiếng Việt nên để theo Hán Việt, theo Baidu thì đây là lễ ra mắt giữa học trò và thầy giáo ở lần đầu để thể hiện sự tôn trọng, bắt nguồn từ thời Khổng Tử.
Thông thường lễ vật thời xưa sẽ là một bó thịt khô.
Đường Dịch quen chưởng quỹ lâu như vậy tự nhiên biết người này không phải là một người cổ hủ, lập tức giả vờ nghiêm chỉnh dạ một tiếng, chưởng quỹ cũng lười so đo với hắn, đưa tiền công cho hắn để hắn nhanh lăn khỏi đây.
Lần này được hơn một trăm lượng bạc, tâm tình của Đường Dịch vui muốn bay lên, số này cũng đủ cho hắn đi học một khoảng thời gian, có lẽ hắn có quan hệ hợp tác làm ăn với chưởng quỹ nên đại khái những loại sách học hành sẽ được tính giá ưu đãi.
Lần này vừa hay, hắn thật sự danh chính ngôn thuận làm việc ở tiệm sách Bác Quảng, vừa đi làm vừa học, vừa chăm chỉ làm việc vừa trích thời gian học hành, cảm giác khá mới lạ.
Càng thêm cảm thấy chưởng quỹ tiệm sách Bác Quảng là người tốt, không giống như nhiều tiên sinh hà khắc cổ hủ khác, học hành cần bầu không khí thoải mái một chút, điều này khiến cho Đường Dịch rất vui, tâm tình tốt như trời xanh trong lành mát mẻ vậy.
Mau nhanh chân về nhà nói tin tốt này cho Ôn Ngôn, hắn không nỡ nhìn bộ dạng thiếu niên phát sầu đau lòng đâu.
Có điều trước khi quay về, hắn vẫn đi đến cửa hàng trên trấn mua ít điểm tâm, bột mì trắng, thịt tươi, còn cả loại thịt khô nữa, dự định ngày mai dùng cho lễ vật thúc tu ngày mai.
Chưởng quỹ tiệm sách Bác Quảng có giao tình với mình, còn có lòng tốt nhận mình nên không thể đối xử đơn giản như những tiên sinh khác được.
Thôn dân đã quen với việc Đường Dịch mang bao lớn bao nhỏ về nhà, chỉ là có chuyện cười Đường Dịch bái sư không thành nên có nhiều người đều lại gần, dồn dập hỏi hắn có phải đang chuẩn bị lễ vật thúc tu nhiều hơn để đi thử lại đúng không.
Đường Dịch còn chưa kịp trả lời, thì thấy Lâm Tú Tú đi ra từ trong đám người, cười tươi chạy đến trước mặt Đường Dịch, nhẹ giọng nói: "Đường Dịch ca ca, huynh đừng khổ sở nữa, đợi muội nhờ cha đến nhà chú nói một tiếng, có lẽ ông ấy sẽ dạy huynh học chữ đấy."
Đường Dịch hếch mũi lên tỏ vẻ khinh thường, nói: "Cảm ơn nhưng mà không cần."
Lâm Tú Tú chỉ coi hắn là không thể hạ thể diện xuống được, dù sao trước đó cũng nói chuyện với mình bằng thái độ này, bây giờ sao có thể tiếp nhận ân huệ của mình được, vì vậy tỏ vẻ cực kỳ hiểu chuyện nói: "Thật ra thì Đường Dịch ca à, người trong thôn chúng ta biết chữ hay không đều không quan trọng, không ảnh hưởng đến chuyện gì cả.
Nếu như huynh không tin thì đến nhà muội đi, muội dạy huynh một ít chữ, huynh học được rồi sẽ phát hiện ra những cái này vừa khó học vừa chẳng có tác dụng gì, đến lúc đó huynh sẽ không buồn nữa."
Đường Dịch cạn lời, nữ nhân này không làm biên kịch thật tiếc mà, thật biết tưởng tượng.
Thấy Đường Dịch không nói lời nào, Lâm Tú Tú cho rằng mình đã thuyết phục được hắn rồi, vì thấy càng dịu dàng nói: "Đường Dịch ca, huynh mua nhiều đồ như vậy về làm gì vậy, còn cùng với những phu tử cổ hủ đó làm gì cho không thoải mái, không bằng đến nhà muội đi, muội dùng đậu hũ nấu với thịt khô cho huynh ăn nhé, huynh nếm thử tay nghề của muội luôn nhé?"
Đường Dịch: "..." Thời đại này không phải mọi người đều rất bảo thủ sao, vì sao nữ nhân này ba câu đều không rời khỏi chuyện đến nhà nàng ta chứ, buông thả đến vậy sao? Thật sự coi Đường Dịch hắn là tên ngốc sao, nếu thật sự tới nhà nàng ta thì về sau bọn họ không thanh không bạch nữa đúng không, lúc đó nếu Đường Dịch không ra chút máu cưới nàng ta về thì sẽ bị toàn thôn chỉ trỏ.
Đường Dịch liếc qua Lâm Tú Tú, tức giận nói: "Xin Lâm tiểu thư hãy tự trọng, tự biên tự diễn kịch anh hùng cứu mỹ nhân rồi lừa gạt thanh niên người ta đến nhà cô thì thôi đi, việc lôi lôi kéo kéo người có phu lang bên đường tới nhà cô thì có hơi khó coi đấy!"
"Huynh...!Huynh nói cái gì đó!" Lâm Tú Tú đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận, vội nói: "Đó là trước đó huynh dây dây dưa dưa với muội nên muội mới không thể để cho Trương Giáp ca đưa muội về nhà thôi."
Nếu như để người ta biết được đó là do nàng sắp đặt thì thanh danh con gái của nàng cũng xong luôn, về sau sao có thể gả đi được!
Đường Dịch khinh bỉ cười nói: "Ngoại trừ Trương Giáp còn có Chu lão tứ, Trần Bân còn có..."
"Huynh đừng nói nữa!" Lâm Tú Tú tức giận nói: "Trước kia huynh khốn nạn như vậy nên ta mới..."
Đường Dịch đánh gãy lời nàng: "Bây giờ ta cũng khốn nạn như vậy nên Lêm tiểu thư vẫn là cách xa ta một chút mới tốt nhá —— Ah —— Huynh ơi —— "
Xa xa mà nhìn thấy Đường Thực tới đây, Đường Dịch vội phất tay chào hỏi: "Huynh, gọi chị dâu tới nhà đệ ăn cơm đi!"
Đường Thực hỏi: "Sao lại ăn cơm nữa?"
Đường Dịch cười lớn tiếng nói: "Chúc mừng đệ bái sư thành công rồi đó! Đúng rồi, huynh muốn ăn gì, sủi cảo hả? Vẫn để cho A Ngôn xào vài món nhé? "
Đường Thực vừa nghe liền mừng rỡ không thôi, lại gần vỗ vỗ lưng Đường Dịch, lớn tiếng nói: "Khá lắm, thật sự nhận đệ rồi ư?"
Đường Dịch vỗ vỗ túi đồ, nói: "Còn có thể gạt huynh nữa sao, đã mua đầy đủ đồ rồi đây, mai sẽ chính thức làm lễ bái sư!"
Đường Thực rất vui, lôi kéo Đường Dịch hỏi đông hỏi tây, hai anh em cười lớn rồi nhanh chân về nhà.
Những người vây xem đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ sôi nổi bàn tán, Lâm Tú Tú hóa đá tại chỗ, mặt đỏ như bốc khói, nghĩ đến những câu mình vừa nói kia, Đường Dịch này không phải đang cố ý chờ vả mặt mình sao, nhất thời cảm thấy mặt rát rát, giậm chân tức giận quay về nhà.
Ôn Ngôn vẫn đang rầu rĩ không vui ở nhà, y xua xua gà vào trong sân, đang dùng tạp bột cho gà ăn thì thấy Đường Dịch hào hứng chạy về, đẩy cửa vào liền tháo bao lớn bao nhỏ trên người xuống ngay.
"Chàng sao vậy —— a ——" Ôn Ngôn kinh ngạc thốt lên.
Thân thể y nhẹ bẫng, thế mà là bị Đường Dịch ôm ngang lên quay quay trong sân vài vòng.
Bên ngoài còn có mấy thôn dân đi ngang qua, mặt Ôn Ngôn nóng bừng như nước đun sôi, thẹn vô cùng, dùng quả đấm nhỏ đặt lên ngực Đường Dịch, nhỏ giọng nói: "Chàng mau đặt em xuống, có người đang nhìn đó!"
Đường Dịch dửng dưng như không: "Nhìn thì nhìn chứ, ta ôm phu lang của ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ai cũng không thể xen vào được." Nói xong liền trực tiếp ôm người vào trong nhà.
Hai ba thôn dân đi ngang qua liền vội vã cúi đầu chạy nhanh khỏi đây, lòng thầm nói Đường Dịch này không chú ý gì hết, ban ngày thế mà dám ôm ôm ấp ấp, vừa ao ước hâm mộ phúc khí của Ôn Ngôn thật tốt, có được một phủ quân cưng chiều y như vậy.
Đường Dịch nói chuyện bái sư thành công cho Ôn Ngôn nghe, Ôn Ngôn mở to hai mặt vẻ không thể tin được.
"Nói vậy thì chưởng quỹ tiệm sách Bác Quảng thật sự là người tốt, không chỉ giúp chàng mượn bút mượn giấy, giúp chàng bán tranh còn dạy chàng học nữa."
"Đúng," Đường Dịch cọ cọ cằm lên vai thiếu niên, như có điều suy nghĩ nói: "Ta luôn cảm thấy người chưởng quỹ kia không đơn giản."
"Sao vậy chàng?"
"A Ngôn, không phải ai cũng có thể trở thành tiên sinh dạy chữ dạy người, không phải chỉ cần từng đọc vài ba cuốn sách hay nhận biết vài con chữ là có thể làm được, nhất định phải biết làm thơ làm văn, phải hiểu được các điều trong các kì thi khoa cử, ta tìm hiểu qua, mấy tiên sinh trên trấn của chúng ta đều xuất thân từ tú tài."
Ôn Ngôn kinh ngạc nói: "Vậy vị chưởng quỹ này có thể dạy chàng, như vậy là ông ấy cũng là tú tài ư?"
Đường Dịch gật gật đầu: "Ít nhất cũng là như vậy, người này cực kỳ phật hệ, chuyện gì cũng không quá để tâm, mang tới cho ta cảm giác hình như không giống là một chưởng quỹ."
Ôn Ngôn hỏi: "Vậy thì giống cái gì?"
Đường Dịch suy tư một chút, cuối cùng tìm ra từ mà mình cảm thấy phù hợp nhất: "Ẩn sĩ."
Ôn Ngôn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, nghiêm túc phân tích nói: "Em cảm thấy ông ấy có chuyện không tiện nói ra, giống như chàng vậy, có bí mật không thể nói ra, có điều không quản ông ấy có bí mật gì, chỉ cần ông ấy đối tốt với chàng, là một người chính trực là được, ông ấy không hỏi vì sao chàng biết vẽ thì chàng cũng đừng hỏi ông ấy rốt cuộc là người nào."
Đường Dịch xoa xoa tóc thiếu niên, nói: "Phu lang nói rất đúng!"
Ôn Ngôn xấu hổ cúi đầu, Đường Dịch ôm y nói: "Đi chuẩn bị đi, chốc nữa đại ca với đại tẩu tới đây ăn cơm."
Ôn Ngôn nha một tiếng, đẩy Đường Dịch ra nhảy xuống giường, nhanh chóng đi rửa rau.
Đường Dịch cất bạc đi rồi lặng lẽ nói bên tai Ôn Ngôn số lượng, Ôn Ngôn giật mình đến mức suýt chút nữa rớt chậu rửa rau.
Đường Dịch cười đáp: "Nghe thì rất nhiều nhưng đọc sách một năm cũng hết, đọc sách thật sự rất đốt tiền!"
Ôn Ngôn mím mím miệng: "Vậy từ ngày mai em sẽ làm chút nữ công đi bán vậy."
Đường Dịch cười lắc đầu: "Không cần, tướng công của em sẽ nghĩ ra cách thôi."
Ôn Ngôn không nói nữa, chỉ là lòng đang nghiêm túc tính toán làm sao tiết kiệm được tiền, làm sao kiếm được tiền, tướng công của mình muốn là người đọc sách thì y cũng muốn trở thành một phu lắng thật xứng với hắn!
Đường Thực với Chu Dung đến nhà rất nhanh, một đại gia đình cùng nhau vui vẻ ăn cơm, Ôn Ngôn với Chu Dung hầm thịt khô với cơm tẻ, thêm một món gà rang, mấy đĩa rau xanh, thơm vô cùng, cả nhà đều ăn rất thỏa mãn.
Trong bữa cơm Đường Dịch có tới chuyện của chưởng quỹ, Đường Thực cũng giống như Ôn Ngôn, cảm thấy ông ấy là người tốt, còn đặc biệt dặn Đường Dịch phải học cho tốt, ngàn vạn không được lười biếng lãng phí tiền bạc, Đường Dịch đều đồng ý đáp lại.
Sáng sớm hôm sau Đường Dịch liền mang theo đồ lên trấn, ở cửa thôn có vài người thích hóng chuyện đứng chờ ở đó, muốn xem xem Đường lão nhị có thật sự muốn đi học không hay chỉ là đang khoác lác mà thôi.
Đường Dịch thấy hầu hết đều là người quen, có một hai khuôn mặt lạ nhưng Đường Dịch không để ý tới.
Hỏi thăm một chút rồi rời đi, người trong thôn thế mới biết người này thật sự bái được thầy rồi, xôn xao bàn tán mọi thứ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...