Đêm khuya ở Thiên Lao yên ắng lạ thường, không hề có bất kì tiếng động hay hơi thở con người.
Mọi âm thanh dường như nghẽn lại, vứt vào thinh không.
Ánh nến hiu hắt rọi sáng căn phòng, trong không gian im lặng chỉ có luồng sáng vàng sáp lập lòe và nét mực lả lướt trên mặt giấy.
Tiếng bước chân đều đều cất lên từ hành lang tối, phá vỡ cái tịch mịch đến bí bách.
Người kia đẩy cửa, bước chân vào trung tâm căn phòng.
Còn chưa thấy bóng người, từ bên trong đã truyền ra tiếng nói:
"Ngươi cứ thần thần bí bí như chuột ấy nhỉ?"
Thiếu niên kia còn chẳng đem lời nói khó nghe ấy đặt vào tai, cậu ta híp mắt, giọng điệu cũng khó nghe không kém.
"Ít nhất ta không bệnh đến nỗi đến nhà lao tìm cảm hứng vẽ tranh đâu."
Thuần Nhã vẫn ngồi yên vị trên tràng ghế, vẻ mặt suy tư nhìn bức họa, như đang tự hỏi vẽ thế nào cho đẹp.
Mạc Vân Y có nghĩ kiểu gì cũng không nghĩ ra sao lại có tên khùng đem nguyên bộ bàn ghế bằng ngọc nguyên chất đặt ở cái nơi như Thiên Lao.
Cậu ta nhướn mắt lướt nhìn bức tranh, mỉa mai:
"Si tình phết nhỉ?"
"Ngươi quá khen rồi."
Mạc Vân Y: →_→
Không cần nói Thuần Nhã cũng biết Mạc Vân Y đang âm thầm phỉ nhổ anh ta một vạn lần, anh ta mặt không đổi sắc, điềm nhiên lướt bút trên bức họa thiếu nữ.
Mạc Vân Y đau hết cả đầu, cậu ta đảo mắt mấy vòng, rốt cuộc vào thẳng vấn đề chính.
"Để bọn họ đi như vậy cũng được à?"
"Ừ."
"...Vậy ngay từ đầu ngươi bảo ta bắt người về làm cái gì cơ?"
"Nhất thời nổi hứng."
"Thế giờ ta nhất thời nổi hứng đốt nhà ngươi nhé?"
"..."
Thuần Nhã cuối cùng cũng buông bút, anh nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, cậu ta cũng hiểu ý, kéo ghế ngồi xuống, tùy tiện gác chân lên bàn.
Sắc mặc Mạc Vân Y chẳng có chút dễ chịu gì, cậu ta cau có:
"Hắn phát hiện ra ta rồi."
Thuần Nhã, người đang nở một nụ cười trào phúng, rất ung dung hỏi lại: "Ồ? Ai vậy? Người nào có thể phát hiện ra siêu cấp đạo tặc Mạc Vân Y ấy nhỉ?"
"...Ta sớm đã biết ngươi không thể nói ra lời tốt đẹp nào rồi."
Nói thì nói vậy, chứ việc Mạc Ngôn nhìn thấu lớp ngụy trang của Mạc Vân Y Thuần Nhã hoàn toàn không chút ngoài ý muốn, thậm chí còn đúng với những gì anh ta dự đoán.
Với thân phận của cậu ta, qua mắt Mạc Tuyết San được mấy năm đã là kì tích rồi.
"Dù gì các ngươi cũng là 'anh em một nhà' mà."
"...Câm miệng."
Khuôn mặt của cậu thiếu niên ấy tối đi trông thấy, đôi mắt phượng nhíu lại, lạnh nhạt lườm Thuần Nhã một cái rồi quay lưng đi thẳng, tựa hồ rất chán ghét bốn chữ này.
Cậu ta vừa đi vừa vẫy tay.
"Mất hứng rồi.
Ta đi trước."
Khi Mạc Vân Y đã bước đến trước cửa, cậu ta nghe đối phương nói vọng ra.
"Sắp tới ngươi cũng nên đề phòng một chút.
Nhất là...Mạc Bối Vy."
Mạc Vân Y hơi quay lại, không ai ngoài cậu ta để ý thấy đôi mắt Thuần Nhã dần mất đi độ ấm, cái nhìn ấy rõ ràng không đáng sợ, nhưng lại làm cho lòng người bất an.
Ấy vậy, chỉ chớp mắt một cái, anh ta lại tươi cười như thường.
Mạc Vân Y nhìn mãi cũng quen, không còn bị bất ngờ với tính cách giả dối đến cực điểm của anh ta nữa.
Dẫu sao...anh ta và bọn họ đều là cùng một loại người.
Thuần Nhã hơi cong môi, gương mặt anh ta lúc này mới chính là gương mặt làm khuy đảo tâm hồn bao cô gái mọi ngày.
"Ta chỉ là cảm thấy, cô ta có chút không thích hợp."
Mạc Vân Y đạm mạc gật đầu một cái.
***
"Mối quan hệ của mọi người là như thế nào vậy?"
Đường Hi không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, nghĩ thế nào lại quay ra nhìn Nhạc Viên, Nhạc Viên chột dạ lảng tránh ánh mắt của cô, giả vờ như không thấy gì.
Đảo mắt nhìn xung quanh, thấy bọn họ cũng đã cách Thiên Lao một quãng khá xa, lại không có Lạc Kỷ ở đây, Đường Hi phóng tầm mắt trở về trên người Phỉ Hân Nghiên.
Cái loại chuyện này, có nên kể cho nữ chính không nhỉ...? Dù sao quan hệ của cả bọn không thể dùng lời lẽ bình thường mà miêu tả được.
"1802, giờ ta kể cho nữ chính thì có sao không?"
[Làm sao tôi biết được.]
"Ngươi nghĩ liệu nàng ta có nhìn cả bọn như đám bệnh hoạn không?"
[Chắc là...không? Nhân vật Phỉ Hân Nghiên trong nguyên tác lúc biết mấy thứ này cũng đâu tỏ ra xa lánh Mạc Bối Vy đâu?]
"Biết là thế nhưng đó là chuyện của sau này cơ mà..."
Đường Hi thật sự là rối rắm vô cùng, Nhạc Viên đi bên cạnh cũng im thin thít, bị cô lườm rõ đau.
Nhạc Viên: Cô đừng trách tôi, cái này trời biết, đất biết, chứ tôi không biết.
Có một lí do khá là phức tạp mà mọi người thường tránh nhắc đến mối quan hệ của nhóm lãnh đạo cấp cao của quỷ giới.
Đa số không biết nhiều về bọn họ nên cũng không dám nhiều chuyện, một bộ phận nhỏ khác biết nguồn cơn của chuyện này khá sâu xa nên vô cùng thức thời giữ mồm giữ miệng.
Còn thật hư bên trong gia phả hoàng tộc quỷ giới rất ư là...khó nói.
Đường Hi đành lấp liếm cho qua chuyện, "Ta với Vương Diệu chỉ là người ngoài thôi, còn quân thượng với Tuyết San tỷ là anh em thật.
Bọn họ đều là hậu duệ của hoàng thất đời trước."
Phỉ Hân Nghiên cũng nhìn ra cô không muốn nói sâu hơn về vấn đề, nàng chỉ ra vẻ đã hiểu chứ không tiếp tục truy cứu.
Đường Hi thật muốn thở phào.
Không hỏi nữa thì tốt, nói nhiều sai nhiều, chuyện gì của quá khứ hãy cứ để nó trôi vào dĩ vãng đi.
Cùng lúc đó, Nhạc Viên cũng tìm cách đổi chủ đề, cô nàng hắng giọng một cái, "Có chuyện gì để nói sau, bây giờ chúng ta đi đâu đây?"
Đường Hi nghe vậy cũng hiểu ý tiếp lời, "Đúng là đáng lo thật.
Bây giờ hai người chúng ta không thể như cũ trở về Quỷ Cung, nếu không may chạm mặt Vương Diệu thì quá là rách việc.
Tiên kinh của cô thì càng không thể lên, huống hồ bây giờ cả hai đều là người phàm không có pháp lực, sơ sẩy một chút cũng đủ mất mạng."
Nhắc đến vấn đề này, Đường Hi thật sự nhức cả đầu.
Cô tuy là người lên kế hoạch, cũng đã thành công toàn mạng cho cả Nhạc Viên và Phỉ Hân Nghiên, nhưng chuyện sau đó là cả một vấn đề nan giải.
Nếu không có nơi để đi thì cũng không có cách nào ngăn chặn hậu họa sau này.
Bây giờ Lạc Kỷ và Thuần Nhã đã hoàn toàn ở hai phe đối lập, bè phái hai bên cũng đang đối chọi căng thẳng, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra tranh chấp vương quyền.
Hơn nữa, để Vương Diệu chạm trán Lạc Kỷ trên địa phận nhân giới chỉ giữ được ổn định cho hai lãnh thổ trong một thời gian ngắn, vì hai phía đều bị ràng buộc bởi hiệp ước hòa bình.
Nếu bây giờ thiên giới lục đục nội bộ, phân chia bè phái, ai có thể khẳng định quỷ tộc sẽ không đục nước béo cò, phát động chiến tranh toàn diện lãnh thổ?
Hai thế lực thần và quỷ này đã ganh ghét nhau lâu lắm rồi, giờ chỉ cần một mồi lửa cũng sẽ làm tình thế này phát nổ.
Đường Hi: Ha ha.
1802, hình như ta đang làm cho chuyện bung bét thêm thì phải? Cứ như này, thiên giới sẽ còn thua thảm hơn trong nguyên tác.
Tình huống tồi tệ nhất mà Đường Hi lo sợ đã tới, ngay cả Nhạc Viên vẻ mặt cũng nghiêm trọng vô cùng, cô nàng là tác giả của câu chuyện, chắc chắn có thể nhìn ra ngay những hậu quả sau này nếu chuyện đó trở thành sự thật.
Từ lúc đặt chân lên vị diện này, Đường Hi đã cảm thấy nó quá đáng lo ngại.
Không phải là việc cô có thể hoàn thành nổi nhiệm vụ hay không, mà là nguy cơ sụp đổ của vị diện này quá cao.
Gần như là không thể ngăn lại ngòi lửa chiến tranh đang âm ỉ cháy giữa thiên đình và quỷ tộc.
Đường Hi thật sự cảm thấy như có yêu tinh đang đánh nhau trong đầu mình.
Lúc này, Lạc Kỷ trở lại, hắn nhún vai, biểu thị mình hết cách.
"Tạm thời thì các người chỉ còn cách ở lại nhân giới.
Sau lần này khả năng cao sẽ lại có các thần quan khác muốn hãm hại, tốt hơn hết là lánh đi một thời gian."
Phỉ Hân Nghiên nghe thế cũng tán đồng, nàng bảo:
"Ta cũng nghĩ vậy.
Dù sao nếu lại phải đối mặt với kẻ địch lần nữa chúng ta cũng chưa chắc nắm được phần thắng, ở lại nhân giới sẽ an toàn hơn." Nàng ngừng lại một lúc, "Trùng hợp là ở kinh thành có người quen của cha ta, ta vượt qua biên giới đến đây theo lời cha chỉ để tìm người bà con này.
Chúng ta có thể xin ở nhờ một thời gian."
Cả bọn đều nhất trí như thế, rồi quyết định khi trời sáng sẽ vào kinh thành tìm người đó, Đường Hi cũng phải giả vờ đồng ý.
Nhưng trước khi đi tìm chỗ qua đêm trong rừng với Phỉ Hân Nghiên, cô bí mật nháy mắt với Nhạc Viên, cô nàng cũng bắt sóng rất tốt.
Ngay khi hai người đi khỏi, cô nàng khom người, chủ động mở lời:
"Kính Ngọc điện hạ, không ngờ lại gặp ngài trong tình huống này."
Lạc Kỷ nghe xong cả người đều không được tự nhiên, bầu không khí giữa hai người bỗng có chút gượng gạo.
Ừ thì, một kẻ đi cách chức, một người bị cách chức, kẻ đi cách chức lại cứu người vừa bị mình cách chức, hơn nữa còn là cách chức oan.
Nghe thế nào cũng thật nực cười.
Nhạc Viên đành lên tiếng trước dỗ dành: "Điện hạ, chuyện cũng không phải lỗi của ngài, ngài còn lưỡng lự đến bao giờ nữa?"
Nam tử kia lúc này mới thở dài, hắn bóp trán ảo não, hiển nhiên đang nghĩ đến vụ lùm xùm trên thiên đình.
"Nếu Thuần Nhã đã công khai đối địch thì ta cũng không còn cách nào khác."
"Hai ngài rất thân thiết à?" Nhạc Viên hơi nghiêng đầu.
Cô nàng quả thực có bất ngờ một chút.
Dù sao trên tiên kinh toàn gọi nhau bằng tước hiệu thôi, chỉ thân quen mới gọi tên thật.
Giống như việc Thuần Nhã gọi cô nàng là Lâm Tĩnh còn gọi Lạc Kỷ là Kính Ngọc vậy.
Đương nhiên là cái này chỉ áp dụng cho thiên giới thôi.
Mấy kẻ ngoại chi nhân như Đường Hi và Nhạc Viên đều gọi thẳng tên cả.
Lạc Kỷ gãi gãi đầu, "Cũng không hẳn.
Chỉ là thời gian ta và hắn phi thăng khá gần nhau, tuổi cũng ngang tầm, nên ta cũng ít câu nệ tiểu tiết hơn."
Chà, trong nguyên tác gì Lạc Kỷ và Thuần Nhã cũng ít liên quan gì đến nhau, chủ yếu là dính líu tới nữ phụ Lâm Tĩnh mà thôi, nhưng quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì.
"Tuy hai bên đều là Đại Võ Thần nhưng ta vẫn không hiểu, Thuần Nhã lấy đâu ra tự tin trực tiếp khiêu chiến với ngài? Xét về thân phận lẫn thực lực, ta không tin hắn có thể vượt qua ngài, thần quan cũng sẽ nghiêng về phe ta hơn, tình hình này chẳng hề có lợi cho Thuần Nhã."
Nhạc Viên càng nói càng cảm thấy hợp lí.
Lạc Kỷ tốt xấu gì cũng đã là người cai trị thiên giới hơn trăm năm, thực lực không cần phải bàn cãi, phía sau hắn còn có rất nhiều thế lực hỗ trợ hắn giữ vững vị trí.
Nói không ngoa là gần như hơn một nửa thượng thần đều ủng hộ cho Lạc Kỷ, vị trí của hắn không dễ gì mà lung lay được.
Trừ khi Thuần Nhã vẫn còn giấu mánh khóe nào đó, nếu không hắn sẽ không thể lật ngược tình thế.
Nhưng mà đó là chuyện của tương lai, cô nàng không muốn bàn đến nữa.
Hiện tại mà nói, thắc mắc lớn nhất của Nhạc Viên không phải là Thuần Nhã định làm gì, mà là rốt cuộc mục đích của hắn là cái gì?
Nếu hắn báo thù cô nàng thì còn có thể hiểu được, chứ động tay động chân lên cả thiên giới và quỷ giới thì quá là...
Lạc Kỷ cau mày, hắn cũng có suy nghĩ giống như vậy, tựa hồ Thuần Nhã không hề có động cơ rõ ràng để làm mấy chuyện như vậy.
***
Trong đêm đen như mực, Đường Hi cùng Phỉ Hân Nghiên tiến về lối ra của cánh rừng, tìm một chỗ thuận tiện quan sát kinh thành.
Dù đứng xa như vậy, ánh đèn của phố đêm đông người tấp nập vẫn không thể bị che giấu, còn nhộn nhịp và rực rỡ hơn buổi sáng.
Kinh thành phồn hoa như được thu hết vào tầm mắt, dòng người đi đi lại lại, Đường Hi như nhìn thấy toàn cảnh nhân gian trong nháy mắt.
Cô nhìn đất nước hưng thịnh này, không hiểu sao lại mỉm cười trào phúng.
Phỉ Hân Nghiên cũng bị khung cảnh trước mắt làm cho ngẩn người, nàng hướng mắt nhìn kinh thành thật lâu, trong ánh mắt có cái gì đó hoài niệm khó tả.
Đường Hi biết nàng đang nhớ về chuyện gì, cô bất đắc dĩ lên tiếng:
"Phỉ cô nương."
"A! Xin lỗi, ta lơ đễnh quá.
Có chuyện gì sao?"
Đường Hi nhoẻn miệng cười, ra vẻ không có gì, "Không phải chuyện gì lớn.
Ta chỉ muốn hỏi, cô có còn nhớ mặt kẻ đã bắt cóc cô không?"
Nhắc đến cái này, Phỉ Hân Nghiên hơi khép mắt, như đang cố nhớ lại tình huống lúc đó.
Kẻ bắt nàng chắc chắn là một quỷ tộc, điều này không có gì phải bàn cãi, nhưng lúc đó Phỉ Hân Nghiên bị tấn công từ phía sau, không thể quan sát mọi thứ rõ ràng, cộng thêm việc hốt hoảng giãy giụa nên nàng gần như chẳng thể nhớ được mặt người nọ.
Phỉ Hân Nghiên mặt mày ủ dột lắc đầu, Đường Hi cũng không thất vọng mấy, cô hỏi tiếp:
"Thế còn dáng dấp thì sao? Có đặc điểm nào dễ nhận biết không?"
"Cái này...."
Ánh mắt nàng lộ vẻ suy tư, cuối cùng sực tỉnh, nhận ra gì đó kì lạ.
"Dáng người của hắn.
Hắn...hình như hơi thấp? A, đúng vậy, so với Mạc cô nương, hắn còn thấp hơn!"
Đường Hi: ........?
Này...là sao nhỉ? Đường Hi nghệch mặt ra, thật khó mà miêu tả cảm nhận của mình lúc này.
Mặt bằng chung của quỷ tộc nhìn chung khá cao, ngay cả Mạc Tuyết San bị nhận xét là thấp nhất cũng hơn một mét bảy.
Đại khái thì, kẻ bắt cóc là một đứa con nít quỷ đi???
Qué gì vậy?
Một đám thần thần quỷ quỷ đã đủ mệt rồi, giờ còn tòi ra một thằng nhóc chui từ dưới đất lên.
Đường Hi cảm thán nhân sinh thật không dễ dàng gì.
"Nhưng mà...sao nhỉ? Ta cảm thấy hắn rất kì lạ?"
Câu nói này của Phỉ Hân Nghiên đã đưa cô về với thực tại, Đường Hi chờ nàng nói tiếp nhưng Phỉ Hân Nghiên lại rối rắm vô cùng.
"Ta, ta không chắc có phải không nhưng...ta cảm thấy hắn rất giống một người."
Đường Hi hơi cau mày, "Giống ai đó?"
Lúc này, nàng ta thầm nuốt khan, muốn nói nhưng lại không thể, ánh mắt nhìn Đường Hi cực kì gượng gạo rối bời.
Cô thoạt đầu vẫn không hiểu gì, ngơ ngác nhìn lại, ấy thế mà lại thông minh đột xuất, bật ra thành lời:
"Giống Mạc Ngôn sao??!"
Đường Hi nói xong lập tức che miệng, cô hạ giọng xuống chỉ đủ cho hai người nghe thấy, "Cô...chắc chứ?"
Phỉ Hân Nghiên cũng cực kì ảo não, nàng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cắn răng.
"Không sai.
Tuy không nhìn thấy mặt hay đặc điểm nào dễ nhận biết, nhưng hành vi của hắn thật sự rất giống ngài ấy."
...Nữ chính quả nhiên hiểu rõ nam chính nhỉ?
Đường Hi còn đang định nói đùa, chợt cả người lạnh toát, tựa như có sét đánh ngang tai, đánh cho hồn phách của cô ngây ra luôn.
Là một quỷ thần, nhưng còn chưa thành niên, giống Mạc Ngôn....
Cái quái?!!
Má nó, nhất định không phải như cô nghĩ đi???
[Tôi cho rằng cô nghĩ đúng rồi đó.]
Ta thao!!
Trên đời này còn có thể tìm ra một người khác tập hợp đủ những thứ trên sao? Quỷ thần đã khan hiếm, hóa sanh quỷ thần lại càng hiếm như lên trời, hơn nữa còn là một kẻ mười phần thuộc dòng dõi quỷ hoàng.
Này, này là anh chị em họ hàng với nam chính
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...