Sắc trời vừa sáng, vài tiểu thái giám trong Chiêu Dương Cung đã nhanh chân
chạy đến cửa đại điện, đám tiểu thái giám đều mặc áo lam, châu đầu vào
nhau nói nhỏ.
“Nương nương chúng ta có hoàng tự, vì sao không thấy Hoàng Thượng đến thăm một lần nhỉ?” Một tiểu thái giám dáo dác nhìn bốn phía không thấy ai, hỏi
mấy người còn lại.
“Hỏi nhiều chuyện thế làm gì? Chuyện của các chủ tử chúng ta thảo luận được chắc?”
Một người khác nghển cổ quát lớn một câu như vậy, bỗng một người lùn nhất
thấp giọng nói: “Nghe nói nương nương chúng ta hại Bảo Phi nương nương
Hoàng Thượng đang sủng ái nhất sảy thai, chậc chậc chậc, chuyện trong
cung cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Chuyện này ta cũng biết! Nghe nói Bảo Phi nương nương còn cứu Đại Hoàng Tử,
Hoàng Thượng sợ rằng càng thương tiếc Bảo Phi. Chỉ tiếc Hoàng Hậu nương
nương chúng ta có bầu còn không được Hoàng Thượng để ý. Aizz, Tiểu Thược Tử, sao ngươi không nói gì?
Tiểu thái giám này quay đầu sang một bên, Tiểu Thược Tử bên cạnh hắn từ hôm
qua đến nay bắt đầu im lặng, không giống với Tiểu Thược Tử nhiều lời
trước kia…
Tiểu Thược Tử giật mình, ánh mắt xoay chuyển, bỗng nhếch miệng cười nói:
“Tối hôm qua mơ thấy ác mộng, bây giờ còn chưa tỉnh táo lại… Hì hì, các
ngươi cứ nói chuyện đi, đừng để ý đến ta, ha ~”
“Sao hôm nay ngươi là lạ…” Tiểu thái giám này nhìn hắn mấy lần, “Nhìn có vẻ
gặp ác mộng thật, thôi, ngươi chậm rãi tỉnh táo lại đi, nếu thật sự
không xong thì về nghỉ ngơi đi, bên này có mấy chúng ta sẽ không xảy ra
chuyện gì.”
“Ha ha.” Tiểu Thược Tử tiếp tục toét miệng cười, ánh mắt không khỏi nhìn về phía bên kia, ma ma già kia… là người hôm qua đi theo hắn phải không?
Tiểu Thược Tử hừ lạnh một tiếng, một ma ma bình thường trong cung còn mơ không bị hắn phát hiện, vụng trộm theo dõi hắn? Đúng là buồn cười.
Ảnh Nhị Thập Cửu hắn tuy thứ hạng có thấp chút, nhưng võ công không yếu
đâu! Tiếng bước chân rõ ràng thế còn không nghe thấy? Có điều… Ma ma này tối qua đi theo hắn làm gì?
Thân là ảnh vệ không phải chỉ có võ công không có đầu óc, Ảnh Nhị Thập Cửu
mượn cớ đi nhà xí nghiêng người nhảy lên mái hiên, từ giữa không trung
để khí thả mình, một lần nữa trở lại địa phận Chiêu Dương Cung, lúc này
ma ma kia trốn xa xa đã vẻ mặt kỳ quái tới gần Chiêu Dương Cung.
Ảnh Nhị Thập Cửu nheo mắt quan sát, người này… hình như là người bên cạnh Thái Hậu.
Thái Hậu trúng một ngân châm của Ảnh Nhất, lại bị thị vệ giam giữ trong cung điện, chịu một châm của Ảnh Nhất đương nhiên sống không quá hôm nay,
vậy ma ma này hôm nay tới đây… Không phải vì ngày đó hắn đóng giả Tiểu
Thược Tử nói vài câu khiến người này cảm thấy là Hoàng Hậu mưu hại Thái
Hậu đấy chứ?
Ảnh Nhị Thập Cửu không biết mình đã đoán đúng.
Ngày đó Thái Hậu bị bắt gian tại giường, trong cung điện chỉ có một mình bà.
Tào ma ma theo Thái Hậu vài chục năm ở bên ngoài gấp đến độ giậm chân mà
không làm gì được, đành úp tai vào cửa nghe lén, trùng hợp nghe được mấy lời nói của Tiểu Thược Tử.
Nếu nói không có ai hãm hại Thái Hậu, Tào ma ma không tin nổi!
Hiển nhiên Tiểu Thược Tử này xuất hiện quá đúng lúc, hơn nữa hắn tự xưng là
người trong cung Hoàng Hậu, Tào ma ma không khỏi tự ngẫm.
Hay là… Hoàng Hậu nương nương hãm hại Thái Hậu nương nương?
Chuyện này không phải không thể… Cẩn thận nghĩ lại, Thái Hậu nương nương nhiều lần “không nể mặt” Hoàng Hậu là sự thật rõ rành rành. Chưa nói đến
chuyện này, chỉ nói năm đó Thái Hậu chọn một nữ nhân nhìn thuận mắt làm
thê tử của Thiệu Tuyên Đế, dễ bề nắm Thiệu Tuyên Đế trong tay, không ngờ Tiên Đế không đồng ý yêu cầu này, mà tự mình chỉ Hoàng Hậu hiện nay cho Thiệu Tuyên Đế.
Chuyện này đủ để nhìn ra, giữa Thái Hậu và Hoàng Hậu có rất nhiều mâu thuẫn.
Có điều Tào ma ma không phải đồ ngốc, bà không cho phép mình làm tay sai
cho người khác. Vì thế suốt đêm hôm qua bà đi theo Tiểu Thược Tử kia,
quả thật thấy hắn vào Chiêu Dương Cung. Người mưu hại Thái Hậu nhất định là Hoàng Hậu, không thể nghi ngờ! Tào ma ma hừ lạnh một tiếng, quyết
tâm ra tay với Hoàng Hậu, trả thù cho Thái Hậu.
Tào ma ma ở trong cung ngót nghét ba mươi năm, nhiều nhân mạch, nói vài câu với mấy cung nữ thân phận hơi cao liền dễ dàng vào Chiêu Dương Cung.
Ảnh Nhị Thập Cửu nhìn chằm chằm bà ta một lúc lâu, cảm thấy người này không có gì uy hiếp được mình. Xem ra mục tiêu của bà ta hoàn toàn là Hoàng
Hậu, Ảnh Nhị Thập Cửu nghiêm túc nghĩ, tuy hắn dùng thân phận Tiểu Thược Tử nhưng không chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn của Hoàng Hậu. Nghĩ
thông suốt điểm này, Hoàng Hậu cùng vị ma ma này đấu nhau thế nào hắn
hoàn toàn không thấy hứng thú.
Về phần Hoàng Thượng…
Aizz, gần đây Hoàng Thượng rất bận, chút việc nhỏ này cần gì báo cho Hoàng Thượng đúng không?
…
“Hoàng Thượng, đây là di chỉ mang từ trong cung Từ Phúc Thái Hậu tới.”
Ảnh Nhất đột nhiên xuất hiện phía sau Thiệu Tuyên Đế.
Thiệu Tuyên Đế nhận lấy thánh chỉ hắn trình lên bằng hai tay, mở ra quả nhiên nhìn thấy chữ viết và ấn tín của Tiên Đế trên đó.
Thánh chỉ này không xa lạ gì với hắn, do phụ hoàng hắn viết để đảm bảo địa vị cho Từ Phúc Thái Hậu, ý uy hiếp hắn thấm trên mặt giấy.
Thiệu Tuyên Đế cười khẽ một tiếng, đặt thánh chỉ sang một bên.
Dù có thánh chỉ thì sao? Chẳng phải hắn vẫn hợp nhất được ảnh vệ của Thái
Hậu, ép Thái Hậu đến đường chết đấy thôi? Dù phụ hoàng dùng thánh chỉ
kiềm chế hắn, nhưng hôm nay người đã chết, thánh chỉ này cũng thiếu đi
lực uy hiếp, chẳng phải hắn vẫn dễ dàng cầm trong tay đấy thôi?
Cao Thú này có thể nói hơn phân nửa do hắn chiếm được! Dựa vào cái gì còn bị một bà già uy hiếp!
Có thể nói, Thiệu Tuyên Đế kế thừa Cao Thú ban đầu, mở rộng thổ địa gấp
đôi, ở Cao Thú, hắn tuyệt đối là vương giả quốc quân độc nhất vô nhị.
Thiệu Tuyên Đế cầm thánh chỉ lên ném vào chậu than bên cạnh, thánh chỉ tách
ra một vết nứt, một tờ giấy vàng nhẹ nhàng lộ ra, Thiệu Tuyên Đế giơ tay cầm lấy, thấy phía trên vẫn là chữ viết của Tiên Đế —
“Con ta giỏi lắm.”
Ánh mắt Thiệu Tuyên Đế nhíu lại, không ngờ thánh chỉ còn có tường kép?
Vậy những lời Tiên Đế nói có ý gì? Những lời này rõ ràng đang nói với hắn…
Lẽ nào Tiên Đế đã sớm đoán được sẽ có một ngày hắn chống lại Từ Phúc
Thái Hậu, đạt được thánh chỉ này sao?
Tiên Đế đối với Từ Phúc Thái Hậu tuyệt đối là sủng ái, có điều loại sủng ái
này khiến bà ta sớm đã bị người làm hại không thể sinh dục. Vì thế Từ
Phúc Thái Hậu không thể sinh con trong lòng bực bội, dẫn đến con trai
của Tiên Đế bắt đầu gặp họa, cũng may Thiệu Tuyên Đế mệnh lớn, tránh
thoát không ít sát khí mới sống được đến hôm nay.
Giờ xem ra, sự sủng ái của Tiên Đế với Thái Hậu cũng không phải yêu đến trong lòng, càng giống như một loại ý tưởng.
Mà đối với Tiên Đế mà nói, Thiệu Tuyên Đế chỉ là một người con trai. Số
phận của con mình thế nào Tiên Đế đều không nhúng tay, mặc cho Từ Phúc
Thái Hậu dùng hết thủ đoạn với các hoàng tử, có thể nói, vậy đã gián
tiếp bồi dưỡng một người thừa kế đủ cẩn thận, đủ túc trí đa mưu lại văn
võ song toàn. Những hoàng tử khác chết thảm, chỉ có Thiệu Tuyên Đế dựa
vào danh nghĩa con trai trưởng của Nguyên Hậu tụ tập không ít đại thần
để bảo vệ bản thân.
Lạnh nhạt với thê tử, lạnh nhạt với sủng phi, lạnh nhạt với con cái.
Có lẽ thứ Tiên Đế yêu nhất vẫn là giang sơn, cho sủng phi và con mình mỗi
người một nửa ảnh vệ chỉ vì mài giũa người thừa kế, ông ấy không cần
biết cuối cùng Thái Hậu bị giết hay Thiệu Tuyên Đế bị khống chế, ông chỉ đặt ra một kế hoạch lớn mật, kết cục thế nào phải xem tiềm lực của
Thiệu Tuyên Đế.
Tựa như câu nói trên tờ giấy vàng này, đối với thành công của Thiệu Tuyên Đế, Tiên Đế chỉ có một câu “giỏi lắm”.
Thiệu Tuyên Đế xiết chặt tờ giấy vàng, giơ tay ném vào chậu than. Cuộc đời
của Tiên Đế quả là thất bại, cả đời lạnh nhạt, ngay cả người yêu thật
lòng cũng không có.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Thiệu Tuyên Đế còn có chút sợ hãi, nếu không
có Bảo Nhi, nói không chừng hắn cũng sẽ đi lên vết xe đổ của phụ hoàng…
Có điều giờ không cần nữa, vì hắn sắp có người thừa kế hoàn mỹ nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...