Hệ Thống Sủng Phi

Thiệu Tuyên Đế chính mình không thoải mái, hắn nhất định phải khiến người
khác không thoải mái cùng hắn, loại tính cách có thù tất báo này có thể
nói từng đế vương Cao Thú đều cực kỳ tinh thông phương pháp chữa khỏi.
Hoàng Đế ấy mà, là phải từng giây từng phút giữ vững bình tĩnh, một khi
không thể tỉnh táo lại sẽ “làm” ra chuyện gì đó.

Tuy đã xác định tâm ý của mình với Yến Lương Nghi, ngày hôm sau Thiệu Tuyên Đế không tức khắc hạ chỉ thăng vị cho Yến Lương Nghi. Hắn biết nếu hiện tại thăng vị cho Yến Lương Nghi, nếu vị phân thấp còn dễ nói, nếu muốn
hơi cao một chút… Chỉ sợ Yến Lương Nghi sẽ lập tức trở thành đối tượng
bị đố kị trong cung, đến lúc đó dù có hắn bảo vệ nhưng trong tay hắn còn chưa hoàn toàn nắm quyền, chuyện xấu xa trong hậu cung làm người ta khó lòng phòng bị, hắn không thể mạo hiểm.

Cho nên hắn đang đợi, đợi một thời cơ.

Thiệu Tuyên Đế im lặng khiến nữ nhân trong cung đoán già đoán non… Rốt cuộc
Hoàng Thượng muốn thế nào? Mặc dù Yến Lương Nghi không được sủng ái,
nhưng công cứu giá sờ sờ ra đấy, Hoàng Thượng không thể nào bỏ nàng đấy
mặc kệ, chưa nói tới đêm qua Hoàng Thượng còn ngủ lại ở chỗ Yến Lương
Nghi, không lý nào ngày hôm sau một chút động tĩnh cũng không có chứ?

So với hầu hết nữ nhân trong cung, nghi vấn trong lòng Hoàng Hậu mãnh liệt hơi nhiều, từ sau khi nghe được Thiệu Tuyên Đế gọi tên Yến Lương Nghi,
nàng đã biết Yến Lương Nghi này trong lòng Hoàng Thượng quan trọng đến
mức nào, nay những hành động của Hoàng Thượng thật sự quá mức kỳ dị,
không phải do nàng không suy nghĩ cẩn thận mà quả thật không hiểu nổi
Hoàng Thượng đang có ý đồ gì? Yến Lương Nghi được Hoàng Thượng đặt trong lòng, lại có ơn cứu mạng Hoàng Thượng… sẽ thất sủng?

Từ khi biết Yến Lương Nghi còn có thể tiếp tục chạy nhảy trên đời, nàng
biết cơ hội sát hại Yến Lương Nghi lần này xem như không còn.

Tôn Trường Trạch nhìn không tệ, kết quả vẫn là đồ vô dụng.

Nàng đương nhiên không biết Yến Lương Nghi mà nàng nhắc tới là người xuyên
không, càng không ngờ trong cơ thể vị Yến Lương Nghi xuyên không này còn có hệ thống sủng phi nghịch thiên. Hệ thống ngay từ đầu đã thưởng một
viên Hồi Hồn Đan là ăn may cỡ nào? Dù đã chết cũng có thể trực tiếp cứu
nàng sống lại, chuyện này người như Tôn Trường Trạch có tưởng tượng ra
được không? Cho nên, Hoàng Hậu thật sự oan uổng cho Tôn Thái Y rồi.

Có điều, có phải hiểu lầm hay không, đối với Tôn Trường Trạch lúc này mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Lúc này ở trong lao, Tôn Trường Trạch lui trong góc tường gào khóc đến mức
mí mắt sưng phồng, gần như cả Thiên Lao đều nghe thấy tiếng gào khóc
thảm thiết của hắn, ngục tốt cầm roi hướng quất về phía cửa sắt, một
tiếng chát chúa vang lên, y lớn tiếng quát: “Khóc cái gì mà khóc, cha
chết hay mẹ chết! Còn khóc nữa lão tử sẽ nhốt hai ngươi với nhau, cho
các ngươi mỗi ngày tận tình “hưởng thụ”!”

Tiếng khóc trong phòng giam hơi ngừng, Tôn Trường Trạch nhịn nước mắt không
dám rên ra tiếng, nếu còn nhốt hắn với hắc y nhân kia, hắn không dám

chắc mình có tự sát hay không!

Hiện giờ hắn chỉ mong Hoàng Hậu nương nương mau chóng sai người cứu hắn ra ngoài.

Nhà tù này, hắn không muốn ở thêm một giây nào nữa!

Ngục tốt không nghe thấy tiếng ồn ào nữa mới cười khẩy một tiếng xoay người
bỏ đi, trở lại trước cửa lao, hắn lắc đầu: “Xem tiểu tử này sợ đến thế
kia kìa, loại chuyện này trước sau ta thấy không dưới trăm lần, để hắn
tự trải nghiệm một chút đã khóc thê thảm như cha chết.”

Hắn bốc một chén rượu mạnh uống cạn, vị rượu thơm thuần, tràn ngập trong
mũi khiến người ta tự say, sau nửa canh giờ, ngục tốt đang uống rượu đối diện đột nhiên nằm phịch xuống bàn, ngục tốt này nhìn đồng nghiệp bất
tỉnh nhân sự liền choáng váng cười: “Bằng… Bằng tửu lượng kia của ngươi
quả nhiên không thắng được ta, có điều… Rượu này hình như hơi mạnh, hức, ngươi… ngươi đừng lắc lư nữa đi…” Nói dứt lời, ngục tốt này đứng thẳng
dậy, vừa mới bước được một bước đã nằm bẹp trên đất, ngủ như chết.

Một người bịt mặt nhảy từ xà nhà xuống, hừ lạnh một tiếng, ném tờ giấy đựng Mông Hãn Dược trong tay xuống đất, lần mò trên người ngục tốt một lúc
rồi bước vào. Trên hành lang rất dài đầy cảm giác lạnh giá, người bịt
mặt ngựa quen đường cũ tìm được cửa lao, chìa khóa trong tay cắm vào ổ
khoá, xích sắt rầm rầm mở ra.

Tôn Trường Trạch nghe tiếng vẫn nhắm mắt nhìn tường, không biết lần này đám ngục tốt chết tiệt lại muốn làm gì, hắn thật sự không muốn thấy bọn
chúng, tốt nhất vĩnh viễn đừng gặp mặt! Tôn Trường Trạch ôm suy nghĩ lợn chết không sợ nước sôi co ro trong góc, không có nửa điểm phản ứng.

Phía sau im ắng, tiếng bước chân rất lâu mới truyền đến, dừng lại một chút
rồi tới gần. Tôn Trường Trạch thoáng mở mắt ra, vốn định chú ý động tĩnh của ngục tốt, không ngờ mở mắt liền thấy phía sau ánh sáng lạnh loé
lên, như lưỡi dao phản quang dừng trên tường trước mắt hắn.

Không phải ngục tốt? Tôn Trường Trạch kinh hãi, tè ra quần lăn sang bên cạnh
một vòng, ngoại bào bị thanh đao chặt thành hai đoạn.

“Ngươi là ai!” Tôn Trường Trạch đứng phắt dậy, hai tay che toàn thân, “Nơi này là nhà tù, ngươi vào bằng cách nào, chúng ta không oán không thù, vì
sao muốn giết ta?!”

“Ngươi không cần quan tâm.” Ánh đao trong tay người bịt mặt dựng thẳng, mũi nhọn lạnh lẽo đâm đến.

Hắn không cần quan tâm… Nhưng hắn là người bị giết đây nhé! Tôn Trường
Trạch cảm thấy gần đây số mình càng ngày càng đen, tính ra vận rủi này
bắt đầu từ khi Hoàng Hậu nương nương truyền triệu hắn đi, thật sự không
hay ho, ở trong phòng giam còn có người đến ám sát hắn… Trong đầu Tôn
Trường Trạch chợt loé lên tia sáng, đột nhiên nghĩ tới một loại khả
năng: “Ngươi có phải do Hoàng Hậu nương nương phái tới không!”

Nói lời này xong, hắn rõ ràng nhìn thấy trong mắt người bịt mặt hiện lên

một tia sáng lạnh, đao trong tay thoáng chốc bổ về phía đầu hắn theo một đường cong quỷ dị…

“Keng keng!”

Hai viên đinh sắt rơi vang ra tiếng.

Một lọn tóc bên tai Tôn Trường Trạch theo gió đứt rời, hắn kinh hồn táng
đảm mở mắt ra, trước mắt không biết khi nào đã muốn xuất hiện bảy, tám
thị vệ mặc cẩm y, mấy người này đứng thẳng tắp, ba người trong đó đã bắt giữ người bịt mặt, hai người khác nghiêm mặt nói với hắn: “Đi theo
chúng ta, Hoàng Thượng đang chờ các ngươi.”

Tôn Trường Trạch nơm nớp lo sợ gật gật đầu, sắc mặt không thế gọi là dễ
coi. Hắn không phải đồ ngốc, tuyệt đối không cho rằng lúc này Hoàng Hậu
còn đến cứu hắn. Thật rõ ràng, kẻ bịt mặt lúc trước là người Hoàng Hậu
nương nương phái tới giết hắn diệt khẩu. Còn cả thị vệ Hoàng Thượng phái tới ôm cây đợi thỏ, lý do thế nào hắn có thể đoán ra được.

Trong Dưỡng Tâm Điện, Thiệu Tuyên Đế phê duyệt tấu chương xong, An Đức Lễ vội vàng đi lên sắp xếp lại, nhìn vẻ mặt Hoàng Thượng có vẻ thả lỏng, An
Đức Lễ vừa thu dọn vừa dò hỏi: “Hoàng Thượng, có muốn tới cung của chủ
tử nào không ạ?”

“Trẫm hiện tại không đi đâu hết, chỉ ở Dưỡng Tâm Điện, Tiểu An Tử, ngươi đi
gọi Hoàng Hậu tới cho trẫm.” Thiệu Tuyên Đế thản nhiên phân phó. Khi
nhắc tới Hoàng Hậu, hắn không có một chút phản ứng, thậm chí ngay cả ánh mắt lạnh như băng cũng không hề thay đổi, An Đức Lễ đáp một tiếng”vâng” rồi lui xuống.

Trong lòng An Đức Lễ cũng khó hiểu không thôi, theo như bình thường nhất định Hoàng Thượng muốn đi trắc điện Tú Ngọc Cung, hôm nay vì sao đột nhiên
triệu Hoàng Hậu đến? Lẽ nào Hoàng Hậu sắp phục sủng? Chỉ là… Xem ánh mắt Hoàng Thượng chỉ sợ không có chuyện như thế.

Trong Dưỡng Tâm Điện rất im lặng, đàn hương luẩn quẩn.

Thiệu Tuyên Đế nhìn nhìn cái bàn, bước chân bất giác đi tới, hắn từ ống đồng
rút ra một cuộn thánh chỉ, trải lên mặt bàn. Thánh chỉ này phía trên đã
ghi đầy chữ, có điều trong đó còn một chỗ trống. Hắn suy nghĩ một lúc
lâu mới nhấc bút, chậm rãi viết một chữ “Bảo” ở phía trên, sau đó khoé
môi cong lên một nụ cười nhu hoà.

Bảo, đương nhiên có ý trân bảo, duy nhất trong lòng.



Hoàng Hậu không phải đến Dưỡng Tâm Điện lần đầu tiên, khi Thiệu Tuyên Đế mới
đăng cơ, nàng còn được vinh sủng cũng đã từng tới Dưỡng Tâm Điện này,
hôm nay đột ngột được Hoàng Thượng truyền triệu, nàng vốn cực kỳ vui

sướng, nhưng sau khi suy ngẫm không còn thấy đáng mừng như trước nữa.

Nàng không phải cô gái mới vào cung, nàng đã sớm nhắc nhở chính mình không nên hy vọng quá lớn.

Vào Dưỡng Tâm Điện, nhìn thấy trượng phu cửu ngũ chí tôn ngồi đối diện lạnh lùng nhìn nàng, hoàn toàn dập tắt một chút vui mừng còn sót lại. Nếu
Hoàng Thượng thật sự nhớ một người, người kia nhất định không phải nàng, Hoàng Hậu của hắn trong mắt hắn cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, tựa
như Thục Phi, nhìn có vẻ cực kỳ vinh quang, thật ra chỉ là lớp nguỵ
trang để Hoàng Thượng củng cố triều đình.

“Thần thiếp bái kiến Hoàng Thượng, không biết Hoàng Thượng gọi thần thiếp đến có chuyện gì quan trọng?” Hoàng Hậu nề nếp hành lễ, động tác cẩn thận
kỹ lưỡng, dùng sống lưng thẳng tắp biểu hiện kiêu ngạo khó hiểu nào đó
của chủ nhân.

“Trẫm gọi Hoàng Hậu đến có chuyện gì, Hoàng Hậu không biết à?” Thiệu Tuyên Đế hỏi lại một câu, bên môi mang theo nụ cười như có như không, tự nhiên
khiến người ta thấy lòng rét lạnh.

Hoàng Hậu thầm rùng mình, hơi nâng cằm lên: “Thần thiếp không biết. Nhiều
ngày nay thần thiếp luôn nghe ý chỉ của Hoàng Thượng ở phật đường lễ
phật, chưa bao giờ bước ra Chiêu Dương Cung, Hoàng Thượng cớ gì lại làm
khó thần thiếp như thế?”

“Trẫm cũng không biết thì ra khả năng của Hoàng Hậu lại to lớn như thế. Chưa
bước ra khỏi Chiêu Dương Cung đã có thể bày mưu nghĩ kế ở ngoài, trẫm có cần khen ngươi một câu có phong độ của đại tướng hay không?!”

“Khả năng gì? Hoàng Thượng chỉ dựa vào một câu nói đã muốn định tội thần
thiếp sao?” Hô hấp của Hoàng Hậu hơi dồn dập, hai mắt đỏ bừng: “Thần
thiếp biết Hoàng Thượng không thích thần thiếp, nhưng thần thiếp thân là mẫu nghi một nước, Hoàng Thượng không thể tùy tùy tiện tiện bôi đen
thần thiếp, bằng không sẽ là vết nhơ của cả Cao Thú này.”

Thiệu Tuyên Đế lẳng lặng nhìn nàng.

Hoàng Hậu nhìn ánh mắt sắc bén kia, muốn lui về phía sau một bước, lại vẫn
thẳng sống lưng. Lúc này, nàng không thể nhận thua, nàng là Hoàng Hậu,
cho nên dù Tôn Trường Trạch còn sống đến tố cáo nàng, nàng cũng không
sợ.

“Nếu Hoàng Hậu muốn chứng cớ, vậy trẫm sẽ trình chứng cớ lên cho ngươi.”
Thiệu Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng: “An Đức Lễ, gọi người dẫn bọn chúng
lên.”

An Đức Lễ khom người đi ra ngoài cửa, không lâu sau Tôn Trường Trạch quần
áo tả tơi xuất hiện, bước đi của hắn có điểm kỳ quái, hai chân run run,
mông còn cong về phía sau, Hoàng Hậu cau mày nhìn hắn đến gần, cho hắn
một ánh mắt sắc bén. Tôn Trường Trạch thấy vậy thân mình run rẩy, quỳ
phịch một tiếng xuống đất dập đầu: “Tội thần bái kiến Hoàng Thượng, ngô
hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Đối với người mưu hại Yến Lương Nghi, Thiệu Tuyên Đế đều không có cảm tình
gì tốt, dù hôm nay còn cần người này trình đường lấy lời chứng, Thiệu
Tuyên Đế thản nhiên nói: “Quỳ trả lời.”

Tôn Trường Trạch cúi đầu, “Vâng.”


“Hôm qua ngươi mưu đồ hại Yến Lương Nghi là ai sai sử?”

“Là…”

“Tôn Thái Y, bản cung tin ngươi nhất định sẽ không oan uổng người tốt, ngươi nói thật ra người mưu hại Yến Lương Nghi rốt cuộc là ai? Không biết Yến Lương Nghi có ơn cứu giá với Hoàng Thượng sao?!” Hoàng Hậu không đợi
Tôn Trường Trạch lên tiếng đã cướp lời chất vấn.

Tôn Trường Trạch hít sâu một hơi, không nhìn về phía Hoàng Hậu nương nương
đang nói, chỉ nhìn thẳng phía trước, hắn nói: “Là Hoàng Hậu nương
nương.”

“Hoàng Thượng, thần thiếp cùng ngài là phu thê nhiều năm, ngài không tin thần
thiếp sao?” Hoàng Hậu quỳ gối trước mặt Thiệu Tuyên Đế, “Hoàng Thượng
tuyệt đối không thể vì một lời nói của Tôn Thái Y mà hoài nghi thần
thiếp. Tôn Thái Y, vì sao ngươi hãm hại bản cung?!” Câu cuối cùng là nói với Tôn Trường Trạch, có điều người này chỉ quỳ trên mặt đất, đầu cũng
không nâng, giống như không nghe thấy gì.

Thiệu Tuyên Đé trong lòng rét lạnh, phụ nhân độc như rắn rết như Hoàng Hậu
còn dám nhận là phu thê với hắn… Hừ, thê tử của hắn chỉ có thể là nha
đầu trong Tú Ngọc Cung kia!

“Được rồi, Hoàng Hậu không cần nhiều lời, tình hình thực tế trẫm đã biết toàn bộ, xem ra không thấy người kia ngươi vẫn còn chống chế.” Thiệu Tuyên
Đế xoay người vỗ vỗ tay, tiếp theo lại có hai thị vệ đè một người bịt
mặt đi vào, người bịt mặt này nhìn thấy Thiệu Tuyên Đế liền co rúm lại,
khi nhìn đến Hoàng Hậu thì trực tiếp nhắm mắt, chân mày nhíu chặt.

Một thị vệ kéo khăn đen che mặt của hắn xuống, Hoàng Hậu che miệng hoảng hốt hô một tiếng: “Ca…ca ca…”

Thì ra nhận được tin con gái Hoàng Hậu trong cung truyền ra, Lô Quảng Tu
suy nghĩ một lúc lâu, quyết định phái con trai Lô Hữu Văn võ nghệ cao
cường đi cướp ngục.

Thật ra vì con trai Lô Hữu Văn của hắn làm việc ở bộ Hình, rất quen thuộc
với thiết bị trong đại lao, cướp ngục sẽ dễ dàng hơn một chút. Cả nhà
này rõ ràng không ngờ Hoàng Thượng sẽ tăng thêm nhiều nhân số trong
Thiên Lao như thế, vì một chiêu bắt cá trong chậu, Lô Hữu Văn liền trúng kế.

Bắt được Lô Hữu Văn là chuyện vui ngoài dự đoán, ngay cả Thiệu Tuyên Đế
trước đó cũng không biết Lô gia sẽ phái trưởng tử đi cướp ngục, nhược
điểm của Lô gia trong tay hắn lại nhiều thêm một cái.

“Hoàng Hậu không cần giải thích, ngày mai ngươi cầm thánh chỉ này tuyên đọc
cho các vị cung phi. Nhớ kỹ, trẫm muốn kết quả.” Thiệu Tuyên Đế lấy ra
thánh chỉ vừa thêm chữ trên bàn.

Hoàng Hậu tiếp nhận thánh chỉ, nhìn sắc mặt bình thản của Thiệu Tuyên Đế, môi nàng giật giật lại không nói được cái gì. Gió thổi mưa giông trước cơn
bão, nàng luôn cảm thấy Hoàng Thượng phản ứng như vậy là càng nguy hiểm.

Thiệu Tuyên Đế nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh.

Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, người dám tổn thương người hắn yêu… Nên vĩnh viễn trừ bỏ, không thể để lại hậu hoạn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui