Đợi trong phòng yên tĩnh trở lại, Trường Thiên nhìn bảng thông tin cá nhân, quyết đoán lại ra tay hào phóng thêm một lần.
Rút thưởng quá tốn phí, nhưng không rút thì không được.
Chỉ dựa vào việc dùng tiền để mua thì hắn sẽ phá sản mất.
Thầm nghĩ chỉ cần rút trúng Nhân Vật Tạp thì chắc chắn sẽ lời không lỗ.
Đổi hết 40 sợi khí vận màu trắng hoàn chỉnh thành 400 điểm khí vận, cộng thêm điểm khí vận hiện có, hắn có 1400 điểm khí vận.
Sau đó dùng 500 điểm khí vận đổi thành 5 triệu điểm phản phái, cộng thêm điểm phản phái đã có, hắn có 5.506.397 điểm phản phái tha hồ mà sài.
Kế tiếp, dùng 300 điểm khí vận nâng 1500 điểm may mắn, cộng với điểm may mắn đã có, hắn có 2235 điểm may mắn.
Lại dùng 3 điểm khí vận xoá hết điểm xui xẻo.
Sau khi dùng 803 điểm khí vận, hắn từ 1400 điểm khí vận xuống còn 597 điểm khí vận.
Nhìn số điểm may mắn hiện có, Trường Thiên càng có lòng tin lần này sẽ ổn thắng không lỗ.
Trường Thiên gấp không chờ nổi mà dùng 5000 điểm phản phái giảm xác suất rút trúng ô trắng của 1 phiếu sơ cấp rút thưởng từ 50% xuống còn 45%.
Dùng 30.000 điểm phản phái giảm xác suất rút trúng ô trắng của 1 phiếu trung cấp rút thưởng từ 60% xuống còn 30%, giảm hết cả 9 phiếu, tổng điểm phản phái cần chi trả là 270.000.
Dùng 85.000 điểm phản phái giảm xác suất rút trúng ô trắng của 1 phiếu cao cấp rút thưởng từ 85% xuống còn 0%.
Sau khi giảm xong xác suất, Trường Thiên sử dụng hết 360.000 điểm phản phái, số điểm phản phái hiện còn là 5.146.397.
Làm xong hết thảy.
Bắt đầu tiến hành rút 11 lần liên tiếp gồm: 1 lần rút thưởng sơ cấp, 9 lần rút thưởng trung cấp và 1 lần rút thưởng cao cấp.
Hệ thống: [Đinh! Chúc mừng kí chủ nhận được: ...]
Hệ thống: [Đinh! Kí chủ tiêu hao 528 điểm may mắn, nhận được 280 điểm xui xẻo.]
Bảng thông tin cá nhân có thay đổi.
Tính Danh: Trường Thiên
Điểm Phản Phái: 5.146.397
Thân Phận Hiện Tại: Tán Tu (Võ giả sơ cấp) — QUẢNG CÁO —
Tư Chất: 13
Thiên Phú: bình thường
Điểm Khí Vận: 597
Sợi Khí Vận: 199 sợi khí vận màu xanh hoàn chỉnh, 299 sợi khí vận màu đỏ hoàn chỉnh, 599 sợi khí vận màu tím hoàn chỉnh, 3 sợi khí vận màu vàng hoàn chỉnh.
Điểm May Mắn: 1707
Điểm Xui Xẻo : 280
Tu Vi: Ngưng Cốt Cảnh trung kì
Công Pháp : Quy Tức Công (Nhập Môn 5%), Toàn Chân Tâm Pháp (Có Chút Thành Tựu 15%), Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm (Có Chút Thành Tựu 13%).
Túi Trữ Vật (29/63)
Nhìn danh sách rút thưởng trúng được, Trường Thiên cười không khép được miệng.
Nhìn 3 Nhân Vật Tạp trước mặt, khoé miệng không ức chế được mà giương lên.
Nếu không phải cực lực khắc chế, chỉ sợ hiện tại hắn đã cười to rồi.
Có mấy thứ này, còn sầu gì không thể giải quyết cái nhiệm vụ đáng chết này.
Tần Khánh nhất định phải chết.
Không vì ai khác, chỉ vì mạng sống của hắn.
Nhìn lại giao diện Môn Khách, Trường Thiên lại tốn chút thời gian đi tìm hiểu về cấp bậc quyền hạn và một vài thứ khác.
Đến lúc thu xếp xong mớ kiến thức mới thì trời cũng đã sáng.
Bên ngoài phòng dần dâng lên tiếng ồn ào.
Hé mở cửa sổ, sắc trời chỉ tờ mờ sáng, trên đường phố lác đác có mấy người đi lại.
Đa số họ là tiểu thương đang bày quán bán ven đường.
Theo mặt trời dần mọc lên, khung cảnh càng nhộn nhịp.
Tiếng rao hàng rộn ràng, tiếng người huyên náo, tiếng xe ngựa chạy lộc cộc, còn có thể nhìn thấy có vài người cõng võng đi qua.
Nhìn từ đầu đến cuối, trong lòng Trường Thiên chỉ cảm thấy một sự yên bình đáng quý.
Đáy lòng chợt trở nên bình thản đến lạ thường.
— QUẢNG CÁO —
'Cốc Cốc Cốc'
Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo đó là giọng nói của Mục Huyền.
"Chủ nhân, là thuộc hạ.
Thuộc hạ và Đông Phương Bất Bại vào được không?"
"Vào đi." Trường Thiên thu hồi ánh mắt từ trên đường phố, quay đầu nhìn cửa một cái rồi nhàn nhạt đáp.
Khép cửa sổ lại, tiêng ồn ào ngau lập tức bị giảm đi nhiều, sau đó ngồi vào ghế chờ hai người kia vào.
Tuy có nghi hoặc không biết Mục Huyền tìm hắn làm gì nhưng cũng không vội.
Một lát sẽ biết.
Thấu Tâm Ngọc đã hết tác dụng từ lúc 6h, nên hắn cũng không thể đọc trộm suy nghĩ của Mục Huyền.
Có cảm giác hơi tiếc tiền, nhưng cũng không thể làm gì.
Vừa mới ngồi xuống, cửa mở, Mục Huyền và Đông Phương Bất Bại theo sau đi vào.
Ngước mắt nhìn hai người, không khó bị vẻ đẹp của người phía sau làm kinh ngạc.
Mục Huyền một thân áo ngũ thân màu xanh, diện mạo tuấn tú, ngũ quan đoan chính.
Nhìn khuôn mặt này sẽ chẳng ai nghĩ gã đã trăm tuổi.
Chỉ có thể nói, thế giới tu luyện là chúa giả nai.
Đông Phương Bất Bại theo sau đi vào, một thân cẩm y nay đã đổi thành một bộ áo ngũ thân màu lam, diện mạo tuyệt mỹ, ngũ quan trong cương có nhu, trông thật xinh đẹp.
Trường Thiên: "..." Rốt cuộc là hồi trước hắn đã nghĩ gì mà để hệ thống nắn cái tạo hình của Đông Phương Bất Bại đẹp đến thế.
Hắn nghĩ mãi mà không ra.
Chỉ thầm ghen tỵ cái vẻ ngoài đó.
Khuôn mặt này của nguyên chủ thật sự quá bình thường, tuy tuấn tú nhưng là theo kiểu thông thường, đi ngoài đường đều thấy bó lớn.
Chẳng có tí điểm nhấn nào hết.
Vẻ ngoài đẹp được người chú ý, ai mà chả muốn.
Hắn cũng không ngoại lệ.
"Có chuyện gì vậy?" Suy nghĩ hơi lệch vấn đề.
Trường Thiên vội thu hồi suy nghĩ, nhàn nhạt nhìn Mục Huyền hỏi.
Mới sáng sớm đã làm phiền hắn, chắc cũng không phải là vì đến vấn an.
Nên chỉ có thể là do có chuyện gấp.
Mà bây giờ thì có chuyện gấp gì chứ? Trường Thiên nghĩ đi nghĩ lại cũng không có manh mối nên quyết định không nghĩ nữa, để xem Mục Huyền nói gì.
"Bẩm chủ nhân.
Người của Định Võ Môn đến tìm.
Kêu chúng ta qua đó một chuyến." Mục Huyền cung kính hơi cong lưng hướng Trường Thiên đáp.
Đông Phương Bất Bại đứng ở phía sau cực kì an tĩnh, không hỏi đến y thì tuyệt sẽ không cất lời.
Lúc trước Mục Huyền có thể tùy ý nói chuyện thoải mái với Trường Thiên mà không cần tỏ thái độ kính trọng.
Đó là do quan hệ của hai người không phải là chủ tớ thật sự.
Mà nay gã đã thần phục dưới trướng của Trường Thiên, lại biết sau lưng Trường Thiên có thế lực kinh khủng, nên bây giờ cũng không dám không quan tâm tôn ti như trước kia.
— QUẢNG CÁO —
Mục Huyền đã sống đủ lâu để biết thế nào gọi là 'thức thời là trang tuấn kiệt'.
Thân ở hoàn cảnh nào thì cần thích nghi với hoàn cảnh đó.
Cho nên từ lúc xác định thần phục đã rất nhanh tiến vào trạng thái.
Trường Thiên nghe người khác gọi hắn một câu chủ nhân, hai câu chủ nhân.
Mặc dù là người hiện đại nhưng cũng không thấy không khoẻ, chỉ đơn thuần cảm thấy không thích cái loại xưng hô này.
Hắn thích người khác gọi hắn là công tử hơn.
Do vậy lúc trước mới bắt Mục Huyền gọi hắn là công tử.
Từ tối qua Mục Huyền lại đổi xưng hô, hắn có phần không thích, nhưng lúc đó còn có chuyện quan trọng cần quan tâm hơn nên mới không uốn nắn xưng hô.
Hiện tại cũng nên bắt Mục Huyền và Đông Phương Bất Bại thay đổi xưng hô.
"Về sau các ngươi cứ gọi ta là công tử.
Ta thích xưng hô này hơn.
Mà bên Định Võ Môn gọi chúng ta qua đó làm gì? Không phải mọi chuyện đã xong rồi sao?"
Nhắc nhở vụ thay đổi xưng hô xong thì Trường Thiên chú ý đến vấn đề Định Võ Môn qua tìm kêu bọn họ qua phủ nha.
Nói thật, hắn không muốn đi cho lắm.
Nói trắng ra là sợ phiền.
Nhưng nghĩ đến còn nhiệm vụ giết Tần Khánh, muốn làm nhiệm vụ này thì không thể thiếu sự trợ giúp của Định Võ Môn nên không thể không đi.
Xem ra, muốn an ổn phát triển là chuyện rất khó rồi đây.
Nếu đã vậy thì chiến, hắn là người chơi hệ nạp vip mà, sợ gì.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Đông Phương Bất Bại ngay lập tức tỏ thái độ, cung kính lĩnh mệnh.
"Thuộc hạ tuân lệnh." Mục Huyền vẫn chậm chân hơn, đáy lòng thầm trợn mắt một cái.
Cái tên mặt trắng này sao lại nhanh như vậy chứ.
Nhìn thì yên tĩnh, nhưng hễ nhận lệnh thì toàn dẫn trước.
Thật khiến gã nghiến răng nghiến lợi.
Việc lĩnh mệnh nhanh hay chậm, ít nhiều gì đều sẽ ảnh hưởng đến cảm quan của chủ tử với ngươi.
Mục Huyền tuy không trung thành với Trường Thiên bao nhiêu, nhưng cũng không ảnh hưởng việc gã muốn là người lĩnh mệnh nhanh nhất.
Đương nhiên chỉ giới hạn ở những mệnh lệnh không đau không nguy hại tính mệnh.
Gã làm vậy chỉ là muốn có được cái ấn tượng là thủ hạ tận tâm và trung thành để được lợi nhiều hơn.
Nhưng từ tối qua đến giờ, hễ Trường Thiên ra mệnh lệnh và yêu cầu gì cho cả hai thì Đông Phương Bất Bại đều dẫn đầu đáp trước, chuyện này khiến Mục Huyền khó chịu cực kì.
Cái tên này có ý gì đây? Tranh ai nhận lệnh nhanh hơn à? Mới đến mà đã tranh cái nhanh trước rồi, vậy sau này sẽ thế nào? Nếu tên mặt trắng này tranh đi chết trước thì tốt gã sẽ không có ý kiến, nhưng nếu tranh cái khác nhanh hơn thì nội tâm gã thật không vui.
Tên này đúng là không hiểu đạo lí đối nhân xử thế mà.
Bực thì bưc, Mục Huyền cũng biết không thể nói ra, nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tập trung chú ý trả lời câu hỏi của Trường Thiên, vấn đề xưng hô cũng nhanh chóng nghe lời mà sửa đổi.
"Bẩm công tử, thuộc hạ không rõ cho tiết, nhưng nghe bộ khoái truyền lời tiết lộ thì có lẻ có liên quan đến Tần Khánh.
Cụ thể phải đến nơi mới rõ."
Trường Thiên nhíu mày, nội tâm có phần lo lắng.
Nếu liên quan đến Tần Khánh, sợ là có biến cố xảy ra, cũng không biết là phúc hay hoạ nữa.
Chỉ mong sẽ không khiến cho việc hoàn thành nhiệm vụ bị trễ nãi.
Mới chỉ nhiệm vụ đầu tiên đã kéo dài biết bao nhiêu thời gian mà còn chưa hoàn thành.
Không cần người khác nói, chính hắn cũng thấy bản thân quá phế vật.
Ngay cả nhiệm vụ đầu cũng không hoàn thành được thì về sau còn làm được gì nữa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...