Tuy hệ thống chỉ nói ngắn gọn một từ, nhưng từ đó lại khiến Trường Thiên cảm giác thêm vui vẻ.
Trường Thiên có cảm giác ngày càng yêu cái hệ thống này.
Nó quá ư là hữu ích, lại còn lắm chức năng.
Với cái chức năng Môn Khách này, Trường Thiên còn sầu gì nữa.
Ở cái thế giới cường giả vi tôn này, có thiên phú chưa đủ, còn cần thế lực hậu thuẫn vững mạnh để không bị ức hiếp.
Tuy Trường Thiên có hệ thống, nhưng hệ thống lại là tồn tại không thể công khai.
Nếu công khai thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, trước không nói nguy hiểm từ bên ngoài, riêng việc chỉ vừa mở miệng nói ra sự tồn tại của hệ thống, thì rất có thể sẽ bị hệ thống giáng một đạo lôi điện đốt chết.
Còn nếu nói ra, người ngoài tất sẽ thèm khát mà tìm cách giết hắn đoạt bảo.
Dù là lí do nào, sự tồn tại của hệ thống là điều tuyệt mật mà không ai được biết.
Không thể công khai sự tồn tại của hệ thống thì những thứ hắn kiếm được từ hệ thống đều là vật phẩm không nguồn gốc.
Mà đồ không rõ nguồn gốc dễ đem đến sự nghi ngờ từ người khác.
Thậm chí việc tăng tư chất và thiên phú, Trường Thiên cũng là nhờ hệ thống trợ giúp.
Ở trước mặt Ngạn Mạch, tuy Trường Thiên đã tìm cớ tạm thời lấp liếm.
Nhưng Trường Thiên không tin Ngạn Mạch sẽ hoàn toàn tin lời hắn nói, Ngạn Mạch chỉ là không miệt mài muốn biết đáp án chứ không phải là tin lời hắn nói.
Điểm này Trường Thiên luôn biết, cũng cấp bách tìm cách giải quyết.
Hiện tại Ngạn Mạch chỉ là chưa muốn biết, nhưng nếu sau này thấy hắn tư chất tăng mạnh thì sẽ làm sao? Ai dám đảo bảo lúc ấy Ngạn Mạch không muốn biết.
Rồi còn những người khác nữa.
Không cần người khác nói, Trường Thiên cũng hiểu rõ tầm quan trọng của tư chất với tu luyện giả.
Có thể tăng tư chất dù chỉ là một chút, nhiêu đó cũng đủ khiến vô số tu luyện giả điên cuồng tranh đoạt.
Hiện hắn đơn thân thế cô, bị người nhận định có bảo ở trong tay thì còn muốn sống yên ổn là nằm mơ.
Trường Thiên có thể lựa chọn tạm thời ẩn thân một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống, không còn ai quan tâm hắn.
Vài năm sau lại bắt đầu tăng tư chất để tu luyện.
Như vậy sẽ đảm bảo không để lộ sơ hở quá mà bị tóm.
— QUẢNG CÁO —
Có điều, tình huống hiện tại lại không cho phép Trường Thiên làm như vậy.
Vẫn còn nhiệm vụ giết Tần Khánh ở kia.
Dù thế nào, Trường Thiên cũng phải hoàn thành nó.
Một khi làm nhiệm vụ, xác xuất để lộ một số thứ không rõ nguồn gốc là điều khó tránh.
Vậy nên, Trường Thiên hiện tại cấp thiết cần tìm một lí do phù hợp để hợp lí hoá mọi chuyện.
Mà chức năng Môn Khách và Nhân Vật Tạp lại là đột phá.
Đây chính là cơ hội của hắn.
Trường Thiên hiện tại không có thế lực sau lưng.
Hắn cũng không muốn tìm.
Tìm làm chi cho mất công, đã có hệ thống sẵn rồi thì tự tạo ra một cái, như vậy không tốt hơn sao.
"Hệ thống, cụ thể chức năng Môn Khách này là sao?"
Đã có ý tưởng, Trường Thiên liền có ý định tìm hiểu kĩ để quy hoạch kế hoạch toàn diện.
Hệ thống: [Chức năng Môn Khách dùng để quản lí các nhân vật được triệu hoán từ Nhân Vật Tạp và thủ hạ của kí chủ.
Chi tiết thì mời kí chủ tiến hành triệu hoán Nhân Vật Tạp để được biết thêm thông tin.]
Trường Thiên hai mắt toả sáng.
Không chỉ quản lí nhân vật được triệu hoán từ Nhân Vật Tạp, mà ngay cả người thật cũng có thể quản lí.
Đồ tốt nha.
Không chần chừ, đầu tiên, Trường Thiên mở rộng thêm 50 ô trữ vật hết 6200 điểm phản phái.
Thật sự là quá tốn tiền, nhưng hết cách rồi, không mở rộng thì không thể cất đồ.
Cất đồ trong túi trữ vật của hệ thống là siêu an toàn, không thứ gì thay thế được.
Sau đó gom hết đồ vừa rút thưởng được để hết vào túi trữ vật.
Điểm phản phái của hắn còn 2.894.397 điểm phản phái.
Làm xong mới bắt đầu triệu hoán Đông Phương Bất Bại.
Trường Thiên hít sâu một hơi, nghĩ đến mấy màn triệu hoán thẻ trong các bộ anime mà hắn xem hồi trẻ, bất giác cảm thấy hưng phấn.
Tự nghĩ đây là lần đầu triệu hoán nhân vật nên cần làm chút nghi thức.
Thế cho nên sau khi xác định không ai vào phòng lúc này, Trường Thiên quyết định triệu hoán nhân vật.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp tấm thẻ đưa lên giữa mặt, nhắm mắt rồi mở.
Ánh mắt biến lạnh lùng, hé miệng niệm một câu chú nhỏ đơn giản.
"Nhân vật Tạp, triệu hoán Đông Phương Bất Bại."
— QUẢNG CÁO —
Trường Thiên cũng muốn niệm câu chú khác trông ngầu hơn.
Chỉ là lúc này không nghĩ ra được câu gì hay nên đành nói đơn giản như vậy.
Sau khi niệm xong thì tung tấm thẻ lên không trung.
Tấm thẻ màu trắng không rơi xuống đất mà phiêu phù trên không, dần xuất hiện ánh sáng trắng trải rộng xung quanh tạo thành quang cầu lớn.
Ánh sáng dần ảm đạm, một bóng người theo đó xuất hiện.
Bóng người thân vận cẩm bào, đầu đội mũ đỏ, hắc phát xoã tung trên vai.
Dung mạo có thể dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, nhu nhiều hơn cương nhưng không phải không có, chỉ là rất dễ bị người bỏ quên vẻ cương đấy mà chỉ chú trọng phần nhu.
Góc cạnh khuôn mặt rõ nét, mi mắt cong cong, ánh mắt sắc bén có phần âm độc, hầu kết rõ ràng không khó nhận ra đây là nam nhân, chỉ là phần hầu kết có vẻ mềm mại hơn so với các nam nhân khác.
Hai ngón tay chụm lại cầm kim thêu, nhìn thì có vẻ nương khí, nhưng kim thêu này không phải dùng để thêu thùa mà là vũ khí tùy thời có thể đoạt mạng người ta.
[Đinh! Thành công triệu hoán nhân vật Đông Phương Bất Bại xuất từ tiểu thuyết Tiếu Ngạo Giang Hồ của nhà văn Kim Dung.
Quốc gia: Trung Quốc.]
[Đinh! Chức năng Hệ Thống Môn Khách mở.
Mời kí chủ xem phần hướng dẫn để biết cách sử dụng.]
Bên tai nghe hệ thống phát tin, mắt nhìn nam tử cẩm y.
Dù nam tử trước mắt có xinh đẹp bao nhiêu, khi nhìn y, Trường Thiên cũng chỉ bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của y một lát.
Theo sau là trầm mặc.
Ở trong lòng sâu kín hỏi hệ thống.
Tuy Trường Thiên chưa đọc nguyên tác nhưng thông qua vô số phim truyền hình thì cơ bản cũng hiểu dung mạo vốn có của Đông Phương Bất Bại tuyệt không đẹp đến thế này.
Cho dù là phiên bản Đông Phương Bất Bại do Trần Kiều Ân thủ vai, đẹp thì đẹp đấy, nhưng nếu xét theo nguyên tác thì là sai tạo hình hoàn toàn.
Tuy sai, nhưng trong các bản phim truyền hình Tiếu Ngạo Giang Hồ, Trường Thiên vẫn thích phiên bản do Trần Kiều Ân thủ vai Đông Phương Bất Bại.
Lí do là vì tạo hình của Đông Phương Bất Bại quá đẹp.
Lòng yêu cái đẹp thì ai không muốn, hắn cũng vậy thôi.
Kêu hắn nông cạn cũng vậy, kẻ kêu hắn nông vạn chưa chắc đã sâu cạn hơn hắn là bao.
Đứng trước cái đẹp, nếu không có đạo tâm kiên định thì ai cũng như ai thôi.
Có điều, sống lại một thế này.
Trường Thiên sẽ không vì chuyện tình cảm và những thứ phù du đó che mờ mắt.
Hắn còn có mục tiêu quan trọng hơn cần làm.
Hệ thống không mang cảm tình gì đáp lời: [Toàn bộ nhân vật trong Nhân Vật Tạp đều là do hệ thống dùng ý tưởng của nguyên tác, kết hợp suy nghĩ nội tâm của kí chủ để tạo ra.
Do vậy, những nhân vật này không có thật, hoàn toàn do số liệu làm ra.
Họ chỉ có tư duy nhưng không có thực thể.
Kí chủ không cần chấp nhất với việc Nhân Vật phải giống nguyên tác.]
"Thuộc hạ danh gọi Đông Phương Bất Bại, bái kiến chủ nhân." Đông Phương Bất Bại một chân quỳ dưới đất, cung kính làm lễ ra mắt, hướng về Trường Thiên cung kính nói, thanh âm tiêm tế có phần chói tai.
— QUẢNG CÁO —
Tai nghe hệ thống giải thích, mắt thấy Đông Phương Bất Bại quỳ xuống một chân, đối với hắn cung kính kêu hai tiếng chủ nhân.
Tâm trạng Trường Thiên có hơi phức tạp.
Còn tưởng là người thật, không ngờ lại là số liệu tạo ra, lại còn là dựa theo suy nghĩ của hắn mà nắn tạo.
Hèn chi đẹp như vậy là đúng rồi.
Từ hồi xem Đông Phương Bất Bại do Trần Kiều Ân thủ vai, trong suy nghĩ của hắn chỉ nhận định một điều: Đông Phương Bất Bại rất đẹp.
Thế cho nên bây giờ bị nắn thành hình dáng đẹp như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Còn tính cách, coi bộ sẽ khác nguyên tác lắm đây, chỉ là không biết khác nhiều cỡ nào.
Tuy có hơi tiếc nuối, nhưng Trường Thiên cũng không vì thế mà có ý xem các nhân vật được triệu hoán là công cụ hay vật thế mạng.
Cho dù họ có là số liệu thì cũng là số liệu có trí tuệ, cũng là sinh mệnh hư vô, cũng nên được xem trọng.
Thu hồi suy nghĩ, mắt nhìn Đông Phương Bất Bại.
Ngay lúc Trường Thiên muốn nói gì thì cửa phòng mở ra, Mục Huyền mang thần sắc lo lắng bước vào, dồn dập hỏi.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Trường Thiên, ngươi không sao chứ? Ta nghe thấy có tiếng động trong phòng ngươi."
Vừa dứt lời, cửa cũng mở ra, Mục Huyền kinh ngạc nhìn nam nhân thân vận cẩm y quỳ gối trước mặt Trường Thiên.
Trong lúc nhất thời còn chưa rõ là có chuyện gì xảy ra.
Nhưng có thể chắc chắn là không có nguy hiểm.
Liền nhanh tay đóng cửa lại, sau đó nghi hoặc nhìn hai người trong phòng.
Liếc mắt thấy nam nhân thân vận cẩm y, nội tâm Mục Huyền có hơi hoảng.
Gã đã tu luyện gần trăm năm, tu vi còn cao hơn nam nhân cẩm y nọ, nên rất dễ dàng nhận ra cẩm y nam tử chỉ cách đột phá Tiên Thiên Cảnh chỉ một bước mỏng.
Lông mày nhịn không được nhướng lên một cái, một loạt câu hỏi nảy lên trong đầu Mục Huyền: Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Người nam tử cẩm y này lại là ai? Nam tử cẩm y có quan hệ gì với Trường Thiên? Tại sao cẩm y nam tử lại quỳ gối cung kính trước mặt Trường Thiên?
Tư thế quỳ này rõ ràng là đại diện cho loại quan hệ chủ tớ không bình đẳng.
Mặc dù Mục Huyền hiện tại là thủ hạ của Trường Thiên, nhưng vẫn chưa phải là quan hệ chủ tớ chính thức, cùng lắm như người bảo hộ.
Một phần là do Trường Thiên không ép, một phần là do gã còn chưa phục.
Dùng dược vật khống chế gã, buộc gã trung thành thì làm sao cho người khác cam tâm tình nguyện thần phục với mình.
Ít nhất phải đưa ra lợi ích đáng nói, như Hộ Thân Ngọc chẳng hạn.
Lời này Mục Huyền cũng không dám giáp mặt nói với Trường Thiên.
Có ngu mới nói, nói ra có khác gì nhắc nhở Trường Thiên còn chưa khống chế gã một cách hoàn toàn.
Lúc trước đã dùng dược vật, ai biết sau này sẽ dùng cái gì đáng sợ hơn.
Khi chưa hiểu rõ Trường Thiên làm sao có Tam Thi Não Thần Đơn và Hộ Thân Ngọc, Mục Huyền cũng không dám chọc Trường Thiên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...