"Tả Thiếu Lang, ngươi muốn chết có phải không? Lão tử đã nói là chuyện này không phải do lão tử làm, tại sao ngươi cứ khăng khăng là lão tử làm vậy.
Ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
"Không phải ngươi làm, chẳng lẽ là ta làm sao? Nhân chứng và vật chứng đều có đủ.
Ngươi còn chối cãi."
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Trường Thiên bỗng nghe thấy tiếng tranh chấp phía trước.
Nghe cứ như là bị oan và vu oan.
Suy nghĩ một lát Trường Thiên liền đi lên trước nhìn xem.
Chỉ thấy một đại hán cao to và một thư sinh văn nhược đang tranh cãi với nhau.
Còn cụ thể là chuyện gì thì Trường Thiên cũng không rõ, chỉ có thể đứng xem hai người họ tranh cãi.
"Tả đại thiếu gia, ta coi như cầu xin ngươi đó.
Ngươi buông tha ta có được không? Ta đã nói là không phải ta làm rồi mà.
Sao ngươi cứ chắc chắn như vậy." Đại hán thô to kia là một người lưng hùng vai gấu, trên mặt còn có lúm phúng râu ria, khuôn mặt chữ điền trông rất bình thường.
Lúc này đại hán đang rất đau đầu nhìn vị thư sinh văn nhược kia mà mềm mỏng nói.
Hết cách rồi, đại hán còn có việc phải làm, vậy mà cứ bị vị đại thiếu gia này quấn lấy khăng khăng việc đó do đại hán làm, khiến đại hán không có cách nào làm việc.
Cho nên địa hán rất bức xúc, cũng rất bực bội.
Đại hán âm thầm thề: Lão tử mà tìm được kẻ nào ăn ốc đổ vỏ cho lão tử, lão tử nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn hắn ra thành trăm mảnh.
Tả Thiếu Lang nhíu mày nhìn đại hán, đáy lòng cũng không dám chắc lắm liệu hắn có nói thật không.
Nhưng thấy đại hán cứ luôn miệng chối bỏ, lại còn không có vẻ là chột dạ nên tạm tin.
"Hừ, hi vọng là thế.
Nếu để bản thiếu phát hiện ngươi nói dối, bản thiếu tất không tha cho ngươi.
Chúng ta đi."
Dứt lời liền dẫn theo vài tên thủ hạ rời đi.
Đại hán cao to thấy Tả Thiếu Lang rời đi thì thở phào nhẹ nhõm.
Lắc lắc đầu cũng rời đi.
Thấy chuyện hay đã hết, dòng người tụ tập cũng tản đi.
Trường Thiên và Mục Huyền đứng đó xem chuyện nãy giờ, tuy không hiểu chuyện gì nhưng cũng thấy thú vị.
Còn thú vị về cái gì thì Trường Thiên cũng không rõ.
Lại đi dạo một vòng sau đó Trường Thiên mĩ mãn trở về khách điếm.
Còn chuyện tranh cãi nhìn thấy lúc nãy đã sớm bị Trường Thiên bỏ ra sau đầu.
Đêm đến, mọi thứ dần chìm vào yên tĩnh.
Trường Thiên lúc này đang ngồi trong phòng đả toạ tu luyện Toàn Chân Tâm Pháp.
Trước mặt thì có bảng số liệu màu xanh lam treo ở đó.
Tính Danh: Trường Thiên
Điểm Phản Phái: 1900
Thân Phận Hiện Tại: Cẩu Hoàng (Ăn mày) — QUẢNG CÁO —
Tư Chất: 13
Thiên Phú: bình thường
May Mắn: 5
Xui Xẻo : 10
Khí Vận: 7
Tu Vi: Ngưng Cốt Cảnh trung kì
Công Pháp : Quy Tức Công (Nhập Môn 5%), Toàn Chân Tâm Pháp (Có Chút Thành Tựu 15%), Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm (Có Chút Thành Tựu 13%).
Hiện tại trãi qua năm ngày rèn luyện, Toàn Chân Tâm Pháp đã đạt đến độ thành thạo 15%, Đoạt Mệnh Liên Hoàn Tam Tiên Kiếm cũng đã có 13% độ thành thạo.
Quy Tức Công vì không vận dụng cũng không luyện tập cho nên độ thành thạo không thay đổi.
Việc tập luyện kiếm pháp khó khăn hơn tu tập nội tâm công pháp.
Nên cũng không có gì than phiền.
Đang lúc vận hành một vòng chu thiên chân khí trong cơ thể để luyện gân cốt, Trường Thiên bỗng nghe thấy có tiếng động trên đầu.
Khẽ nhíu mày thu công và thu hồi bảng số liệu, cảnh giác mở mắt nhìn xung quanh phòng, kế đó ngước cổ lên nhìn trần phòng.
Trường Thiên thầm nghi hoặc.
Phòng của Trường Thiên là ở tầng hai, trên còn có một tầng nữa mới đến gác mái.
Vậy tại sao hắn lại nghe thấy có tiếng động bên trên.
Không lẽ phòng tầng trên có chuyện gì xảy ra.
Dù cho có chuyện gì cũng không ảnh hưởng đến Trường Thiên, hắn chỉ cảm thấy bực bội khi việc tu luyện bị gián đoạn.
Bên ngoài còn có vẻ rất ồn ào.
Trường Thiên càng phát ra bực bội và phiền chán.
Thầm hận đẩy cửa phòng đi ra ngoài xem là có chuyện gì thì bị cảnh tượng dưới lầu làm kinh ngạc.
Dưới lầu lúc này đang đứng một đống người mặc y phục thống nhất, nhìn khá giống quan binh nhưng cũng không giống lắm.
Trường Thiên đang thầm thắc mắc chuyện gì xảy ra thì thấy Mục Huyền mang sắc mặt không được tốt lắm đi đến.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Trường Thiên nghi ngờ mà hỏi Mục Huyền.
Trường Thiên có thể cảm nhận được có vẻ như đang có chuyện gì đó xảy ra.
Đám người phía dưới ai cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, nhất là nam nhân đầu lĩnh kia, cả người như một thanh lợi kiếm sắc bén, chỉ nhìn cũng khiến người ta kiên dè, e ngại.
Quan trọng là Trường Thiên có thể cảm giác được khí thế của đám người kia rất mạnh, hầu như đều là Hậu thiên võ giả, yếu nhất cũng Tụ Huyết Cảnh, riêng nam nhân đầu lĩnh thì khí thế còn mạnh hơn Mục Huyền.
Đám người này thân mặc một bộ y phục màu đen bó sát người, viền áo màu đỏ, trước sau thêu một ngọn núi đang trấn áp thứ gì đó, đầu đội mũ cánh chuồng, đa số người eo đeo bội đao, chỉ có vài người đeo các loại vũ khí khác.
— QUẢNG CÁO —
"Bọn họ là người của Định Võ Môn Vĩnh Thông Châu trực thuộc Tam Huyền Đạo.
Ta nghe nói ở đây có xảy ra án mạng, mà người bị hại lại là người có thân phận, nên người của Định Võ Môn đến đây điều tra.
Không có gì đâu, công tử nên vào phòng đi.
Tránh tiếp xúc với họ sẽ tốt hơn."
Mục Huyền vẻ mặt nghiêm trọng một lát rồi giãn ra.
Nghĩ chuyện này không liên quan đến hai người nên cũng không mấy lo lắng.
Chỉ là có hơi phiền phức khi thấy người Định Võ Môn ở đây.
Người của Tần gia cũng có quen biết với Phong Vân Đốc Chủ của Định Võ Môn, chỉ hi vọng mọi chuyện không quá hỏng bét như gã nghĩ.
Trường Thiên nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, bỏ qua chuyện này sau đầu không quan tâm mà trở về phòng.
Người giang hồ thích hành sự tùy ý, không muốn bị câu thúc.
Chuyện hôm nay rút đao, ngày mai giết người giữa phố sá sầm uất là chuyện thường.
Đối với võ giả thì đây là chuyện bình thường, nhưng với người bình thường mà nói thì đây là một chuyện nguy hiểm.
Lỡ đâu trong lúc võ giả đánh nhau lại lan đến người bình thường thì họ sao có thể chống đỡ.
Mà người giang hồ cũng không phải ai ai cũng thích cuộc sống chém giết, hay gặp án mà không biết hung thủ là ai.
Những lúc thế này, người của Định Võ Môn sẽ xuất hiện điều tra phá án và điều tiết mọi chuyện.
Nên rất được người bình thường hoan nghênh, còn với người trong giang hồ thì khá mâu thuẫn, nhưng thầm ghét và chửi rủa thì không ít.
Thời đại này Võ Đạo thịnh hành, cường giả như mây, Tiên Nhân phất tay có thể hô mưa gọi gió, di sơn đảo hải, phá vỡ và tái lập quy tắc.
Nói chung là chỉ cần có sức mạnh thì muốn làm gì cũng được, thậm chí là không nhìn quy củ mà làm việc.
Tuy nhiên, đây cũng chính là điều khiến triều đình phát sầu.
Bởi cường giả không phải chỉ tập trung ở triều đình, mà các thế lực giang hồ cũng có vô số cường giả.
Thậm chí nếu những cường giả này nếu tập hợp lại sẽ tạo nên một thế lực khổng lồ có thể lật đổ triều đình.
Mà điều này là điều mà người trong hoàng thất nói riêng và triều đình nói chung không muốn nhìn thấy nhất.
Cho nên Định Võ Môn ra đời nhằm mục đích là quản lí và trấn áp các thế lực võ lâm trên giang hồ không chịu sự quản lí của triều đình.
Định Võ Môn do Mai Thiên Đế nắm giữ và chỉ nghe lệnh Mai Thiên Đế làm việc, không chịu sự quản lí và chế thúc từ bất kì bộ môn trong cơ cấu quan viên triều đình nào.
Ở mỗi Đạo hay bất kì nơi đâu đều có thể thấy được hình bóng của Định Võ Môn, có thể nói họ có mặt ở khắp mọi nơi, biết rất nhiều chuyện, làm rất nhiều điều.
Ai biết ở bên cạnh ngươi có người của Định Võ Môn hay không
Trường Thiên vừa trở về phòng vừa suy nghĩ về thông tin của Định Võ Môn.
Cẩu Hoàng tuy chỉ là ăn mày, nhưng ít nhiều gì cũng là ăn mày ở Kinh Thành nên biết cũng nhiều hơn những ăn mày ở nơi khác.
Chưa kể võ phong ở kinh thành tuy không thịnh vượng nhưng cũng được xem như không yếu, Tông Sư võ giả hơi không cẩn thận cũng thấy rất nhiều, Võ Tiên cũng không chỉ một người.
Chưa kể tổng bộ Định Võ Môn được xây dựng trong Kinh Thành nên dĩ nhiên dù không muốn biết về Định Võ Môn cũng khó.
Chính vì thế mà Trường Thiên sau khi tiếp nhận kí ức của Cẩu Hoàng cũng biết rất nhiều chuyện trên giang hồ và Định Võ Môn, chỉ là lượng thông tin mà hắn có chỉ ở mức sơ cấp.
Nên chỉ biết ngoài da, còn những thứ sâu xa hơn thì bó tay.
— QUẢNG CÁO —
Ngày hôm sau, mới vừa tờ mờ sáng thì Trường Thiên đã bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, mang theo tâm trạng bực mình xốc chăn xuống giường.
Định bụng đi ra ngoài xem có chuyện gì thì đã bị cảnh tượng bên ngoài làm kinh sợ.
Chỉ thấy dưới lầu và trên lầu đều đứng một đống Bộ Khoái Định Võ Môn.
Đâu đâu cũng là người của Định Võ Môn.
Chuyện gì xảy ra?
Trường Thiên nhíu mày nhìn một cái rồi đóng cửa lại.
Hắn có thể ngửi thấy mùi gì đó không bình thường, nhưng nghĩ chắc chuyện này không liên quan đến hắn nên hắn cũng chẳng muốn thò đầu ra tìm phiền phức.
Tốt hơn hết nên ở yên trong phòng sẽ tốt hơn.
Một lát sau, cửa phòng vang lên.
Trường Thiên nhìn chằm chằm cánh cửa, không yên lòng mà mở cửa ra.
Thấy đứng ở cửa là một Bộ Đầu trẻ tuổi, chừng hai mươi ba tuổi, dung mạo ưa nhìn cười cười nhìn Trường Thiên nói.
"Công tử, làm phiền rồi, tại hạ tên Dạ Vu.
Tối qua Thiếu Chủ Lãng Yên Bang bị mưu sát, hiện tại người của Định Võ Môn đang tra án.
Có vài chuyện cần thu thập thông tin, mong công tử hợp tác."
Trường Thiên cũng mỉm cười gật đầu đáp: "Có thể, mời Dạ Bộ Đầu vào trong phòng nói chuyện."
Người ta hòa khí khách sáo với mình như vậy thì mình cũng phải hòa khí khách sáo lại thôi.
Vả lại Trường Thiên tự nhận bản thân không làm gì phạm pháp, nên cũng không sợ.
Dù sao đây cũng chỉ là hỏi chuyện bình thường, cũng không phải bắt hắn về tra khảo, nên hắn cũng không có gì lo lắng.
Còn vị thiếu chủ Lãng Yên Bang gì gì đó, Trường Thiên tỏ vẻ hắn không quen cũng chưa nghe về người này bao giờ.
"Cảm ơn công tử đã hợp tác.
Vậy chúng ta đi vào vấn đề chính để cho nhanh, tránh tốn thời gian của công tử nhiều.
Điều đầu tiên là không biết đêm qua công tử đang làm gì? Có nghe thấy thanh âm kì lạ gì bên ngoài không?" Dạ Vu sau khi vào phòng mỉm cười ngồi xuống bàn, Trường Thiên chưa kịp rót trà mời khách đã nghe Dạ Vu mỉm cười nhìn hắn hỏi.
Đáy lòng Trường Thiên thầm chậc lưỡi về tác phong làm việc nghiêm túc này.
Cũng mỉm cười đi qua ngồi xuống đối diện Dạ Vu mà đáp lời.
"Hôm qua tại hạ ở trong phòng tu luyện.
Nhắc đến thanh âm lạ thì đêm qua tại hạ có nghe thấy vài thanh âm đi lại phát ra từ phòng trên tầng.
Sau đó thì tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, tò mò nên có ra ngoài xem thử thì thấy các bộ khoái bộ đầu đang làm việc nên trở về phòng."
Dạ Vu gật đầu hỏi tiếp: "Vậy cho hỏi, có ai làm chứng cho công tử không?"
Trường Thiên vừa nghe lời này thì sắc mặt hơi khó coi, đây là nghi ngờ hắn sao?
Dạ Vu thấy sắc mặt Trường Thiên thì biết là hắn hiểu nhầm vội nói.
"Công tử đừng hiểu lầm, chỉ là câu hỏi thủ tục thôi.
Nếu công tử không làm chuyện gì thì sẽ không sao."
Trường Thiên miễn cưỡng khiến sắc mặt trở lại bình thường, đáy lòng thì có dự cảm không mấy tốt đẹp.
Cố gắng đè ép tâm trạng không tốt gật đầu trả lời.
"Ân, đêm qua tại hạ ở một mình trong phòng nên không có ai làm chứng."
Dạ Vu cười tủm tỉm không nhìn ra suy nghĩ gì gật đầu.
Lại hỏi vài câu hỏi rồi rời đi.
Trường Thiên tiễn Dạ Vu ra cửa, lại liếc nhìn đám Bộ Khoái bên ngoài một cái rồi đóng cửa phòng lại, ngồi trên giường xoa cằm nheo mắt suy nghĩ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...