Cũng không biết có phải do vận may của Diệp Linh tốt hay không, kể từ lần đó về sau đều không đến lượt cô.
Cô hứng thú nhìn mọi người chơi đùa với nhau, vài vòng về sau liền trúng mấy bạn nữ trong lớp. Nhờ vậy cũng có vài nam sinh nhân cơ hội tỏ tình, cứ như thế lớp họ lại có vài cặp đôi sinh ra.
Diệp Linh thở dài, nhìn sang đồng hồ đã hơn chín giờ, đã đến lúc cô phải về nhưng nghĩ anh trai đang chuẩn bị gia pháp hành hình thì hai chân cô liền trùng xuống.
Bất chợt đưa tay sờ lên mông, a ui! Lần trước Diệp Hoa thối đánh mình đến giờ vẫn còn đau a!
“Thôi muộn rồi, ba mẹ mình đang đợi ở nhà xin phép mọi người mình về trước đây” Có người nói
Diệp Linh nhân cơ hội nói: “Mình cũng vậy, mọi người ở lại chơi vui vẻ mình về trước đây”
“Ngay cả Diệp Linh cũng về à”
Hạo Vũ Kiệt cảm giác không ổn hắn liền hướng về mọi người hô lớn
“Khoan đã! Hôm nay sinh nhật Dao Kỳ hay là chúng ta cùng nhau nâng chén để chúc mừng bạn ấy đi”
Không để mọi người từ chối hắn đưa cho mỗi người một cốc bia, còn cốc bia bỏ thuốc đương nhiên đành cho Diệp Linh rồi, còn thuốc gì thì quả thật chỉ có hắn mới biết.
Đám người cũng không ai từ chối, chỉ là một cốc bia cũng không thể chuốc say bản thân được.
Diệp Linh cũng có ý nghĩ như vậy, ừm uống một chút cũng chả sao mọi người đều uống mà, nghĩ vậy cô liền đưa lên nhấp môi, Hạo Vũ Kiệt thấy vậy không khỏi nở nụ cười đắc ý.
Đắng, chát…Chất lỏng rơi vào trong miệng, sau một lúc Diệp Linh bỗng cảm thấy chóng mặt, cô lấy tay xoa xoa thái dương. Trước mắt mọi thứ bỗng nhiên trở lên quay cuồng. Ánh đèn mờ ảo khiến cô mất phương hướng mà ngả vào lòng Tiểu Hy.
“Diệp Linh, cậu làm sao vậy?” Tiểu Hy lo lắng hỏi
“Không phải chỉ một cốc bia thôi sao, chẳng lẽ hoa khôi đã bị chuốc say rồi”
“Bị một cốc nốc ao, Diệp Linh cũng quá kỳ hoa rồi, haha”
Hạo Vũ Kiệt tiến về phía cô mở miệng nói: “Để mình đưa Diệp Linh trở về”
“Cậu…đưa…Diệp Linh về sao?” Tiểu Hy say đến không biết trời đất, nói năng cũng trở lên vặn vẹo.
“Ừ, cậu ấy chắc cũng say rồi, vừa lúc mình cũng đi, để mình đưa cậu ấy trở về” Hắn dừng lại nhìn Tiểu Hy nói tiếp
“Cậu cũng say rồi sao có thể đỡ Diệp Linh, để mình đưa cậu ấy về đi thôi”
“Thôi được rồi…” Suy nghĩ của Tiểu Hy rất đơn giản, cô biết Hạo Vũ Kiệt thích Diệp Linh nhưng hai người vẫn còn là học sinh nên chắc hắn cũng dám làm điều gì sai trái. Nhưng xem ra cô đã đánh giá cao tên biến thái này rồi.
Hạo Vũ Kiệt đỡ cô ra xe, thấy ở bên đường có một chiếc xe quen thuộc hắn nhanh chóng vẫy tay ra hiệu. Người lái xe hiểu ý lập tức xuất hiện trước mặt hắn
“Đi thôi” Hạo Vũ Kiệt ra hiệu cho người lái xe
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời khỏi tiệm cơm. Chiếc xe rời đi không lâu thì một chiếc xe khác đến
“Cạch”
“Oẹ, ọe…”
“Mày đứng đấy làm gì! Đi theo tao” Người thanh niên mất kiên nhẫn nói với người đàn ông.
“Lão đại, ọe…anh vào trước đi đợi em một lát” Ngày hôm này chắc chắn là một ngày khó quên đối với hắn, lão đại vậy mà di chuyển hơn 150 km/h nếu là đường cao tốc thì có lẽ hắn cũng không phải khổ sở như vậy. Nhưng con bà nó! Đây là đường đi vào thành phố, một ngày không biết bao nhiêu xe cộ đi lại trên đường, vậy mà lão đại dám đi như vậy thật quá không cần mạng rồi!
Hai người này không ai khác chính là Diệp Hoa cùng với Triệu Bảo Vân, sau khi xuống xe hắn liền nôn mửa òng ọc.
Diệp Hoa lo lắng cầm lên điện thoại gọi đi
Song, chưa đầy một giây sau, đầu bên kia vang lên một giọng nữ khô khan cứng nhắc: “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Diệp Hoa: “Chết tiệt!”
Hắn không cam lòng gọi lại
Đầu bên kia vẫn là câu nói rập khuôn đó.
Hắn tức giận đập mạnh điện thoại xuống đất, chiếc điện thoại vừa mới tiếp đất lập tức bộ phận bên trong rơi ra tung tóe.
Ngay lúc này lại một âm thanh máy móc truyền đến
“Tinh!”
“Hệ thống bắt đầu quá trình nâng cấp, trong thời gian nâng cấp đề nghị kí chủ không được sử dụng dị năng nếu không cả người sẽ bị rơi vào trạng thái kiệt sức”
Diệp Hoa không đáp lại, hơi đâu còn quan trọng điều đó điều quan trọng hiện giờ của hắn là Tiểu Linh.
Hắn nhanh chóng đi vào trong nhà, sắc mặt u ám, hắn đi qua từng căn phòng.
Sau một hồi không tìm thấy người dường như mất kiên nhẫn, đến căn phòng cuối cùng hắn đạp mạnh cánh cửa, cánh cửa không chịu được lực sút của hắn lập tức bung ra.
“Đùng”
Đám người trong phòng ngơ ngác nhìn người thanh niên trước mặt, người tới ăn mặc hết sức tùy tiện, chỉ đơn giản xuyên qua một chiếc quần đùi và một chiếc áo cộc nhưng lại không hề làm giảm khí chất của hắn.
Diệp Hoa đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, đám người này chạc tuổi Diệp Linh, trong đó có một dáng người quen thuộc hắn liền xông tới
“Tiểu Hy, Tiểu Linh đâu rồi!” Ngữ khí của hắn không hề giống một câu hỏi, dường như đang tra hỏi thì đúng hơn.
Tiểu Hy không kịp phản ứng, ngây người nhìn người trước mặt sợ hãi nói: “Tiểu Linh được Hạo Vũ Kiệt đưa về rồi”
“Chết tiệt!” Hắn siết chặt hàm răng nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Người thanh niên đến rất bất ngờ đi cũng rất nhanh, làm mọi người trong phòng không ai kịp phản ứng. Nhưng ngoại hình của anh lại khiến mọi người cả đời này cũng khó quên được.
Người này là anh trai của Diệp Linh? Qủa thật như Tiểu Hy nói so với Hạo Vũ Kiệt còn đẹp hơn vạn lần.
Sau khi biết Diệp Linh không có ở đây, hắn sốt ruột, thần kinh trở lên căng thẳng. Diệp Hoa đốt lên một điếu thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi sau đó thở ra. Bộ dáng rất bình thản nhưng chỉ có hắn biết mình sắp bị bức điên rồi!
Hắn nhìn sang Triệu Bảo Vân, ánh mắt u tối, so với màn đêm tăm tối không biết còn đen hơn bao lần.
“Gọi cho Hắc Mang, trong vòng 3 phút phải có kết quả của em gái tao nếu không…”
Hắn dừng lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, xuyên qua màn khói không ai có thể đoán được sắc mặt của hắn lúc này.
“Cái đầu của hắn ở trên cổ cũng khá lâu rồi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...