Mọi người xung quanh chết lặng, không ai đứng tiến lên bảo vệ tên Mã Hùng, nếu như ngày thường bọn họ chắc chắn đứng ra bảo vệ hắn nhưng nhìn lại mặt hàng đi, người ngu cũng biết người thanh niên kia không dễ chọc.
Mã Hùng bị đánh đến u mê, cố gắng ngẩng đầu nhìn người trước mặt, lập tức thần kinh của hắn trở lên căng thẳng sắc mặt tái mét không biết là do mất nhiều máu hay là do người trước mặt.
“Anh Triệu, sao anh lại đánh tôi?” Vừa nãy hắn không để ý thì thôi đi, giờ nhận người trước mặt cho hắn chục cái lá gan cũng không dám hành động dại dột.
Triệu Bảo Vân vẫn chưa nguôi giận, một tay cầm cổ áo của hắn xách lên: “Mày còn giả ngu bất kính với lão đại, mày nói đi! Mày đáng tội gì!”
Triệu Bảo Vân vừa nói vừa kề mảnh trai còn xót trước cổ Mã Hùng
Mã Hùng nghe vậy lập tức quỳ xuống liên tục dập đầu hướng về Diệp Hoa bồi tội
“Đại ca, làm ơn tha cho tôi một mạng, lúc trước không biết anh giờ đây mong anh mở lòng tha cho tôi” Hắn cũng không ngu, để đi đến ngày hôm nay thứ gì phải trái đã sớm nhận biết. Người trẻ tuổi này chắc chắn là lão đại của bọn họ, chỉ có cầu xin hắn thì cái mạng này của hắn may mắn mới giữ được.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm mọi người trong phòng không biết nên làm gì cho phải, vài phút trước còn kiêu căng ngạo mạn phách lối nhưng chỉ vài phút sau đã như con chó sắp chết liên tục dập đầu hướng về chủ nhân bồi tội.
Người sợ hãi nhất chính là Giản Dao, ánh mắt cô nhìn về Lâm Khang hết sức nóng bỏng, trong đó còn xen lẫn hối hận cùng sợ hãi. Tên béo này mặc dù có vẻ ngoài khó coi nhưng không thể phủ nhận hắn là một người vừa có tiền lại vừa có địa vị, ở cái thành phố này thậm chí hắn đã có thể đi ngang, ngày thường hắn chưa từng chịu thiệt huống hồ bây giờ bị đánh mà hắn lại không tức giận thậm chí không dám ho he dập đầu bồi tội người ta. Từ khi nào Lâm Khang có thể quen biết với người như vậy?
Ánh mắt của cô trở lên càng nóng bỏng, cố gắng đứng dậy dùng sức lắc mông vặn vẹo cơ thể đi về phía hắn, nhẹ nhàng rên rỉ: “Lão công ~, người ta sai rồi tha thứ cho em được không?”
Lâm Khang cả người cứng đờ, con ngươi lóe lên tia sáng quỷ dị, cúi đầu nhìn người con gái cuốn lấy mình.
Nhìn thấy hành động của hắn, Giản Dao mừng thầm, gia sức lấy lòng hắn: “Lão công, người ta vẫn còn rất yêu anh a! Chỉ cần anh tha thứ cho em, bảo gì em cũng làm đây!”
Con ngươi của hắn ngày càng tối, cô gọi hắn một tiếng lão công, hai tiếng lão công nếu như ngày trước có lẽ hắn đã sớm không nhịn được mà mềm lòng
“Kể cả ngủ với tôi”
Giản Dao lập tức vui ra mặt, cô đã đoán đúng người này vẫn rất yêu cô, kể cả cô có làm gì hắn đều yêu thích cô khuông buông tay, cô đỏ mặt lí nhí nói: “Ừm, kể cả chuyện đó”
Nhóm người Diệp Hoa đứng một bên xem kịch vui, mặc kệ người đang quỳ dưới đất hắn nheo mắt vì cảm thấy hứng thú, người này có xứng theo hắn không chỉ cần dựa vào câu trả lời của hắn.
Lâm Khang không nói gì, chỉ cười nhạt, hắn không phải cười vì vui sướng mà nụ cười của hắn hết sức thê lương thậm chí còn chua xót. Nhìn lại người con gái trước mặt mình đi, ngày nào hắn cũng nịnh nọt cô chỉ sợ cô không vui bỏ đi rời xa hắn, nhưng cả đời hắn cũng không nghĩ được có ngày cô lại chủ động lấy lòng mình còn sẵn sàng chấp nhận cho mình lên giường. Nhìn người mình yêu thương giờ đây hắn chỉ cảm thấy ghê tởm, không ngờ chỉ vì đồng tiền cô cũng thể ngủ với bất kỳ ai.
Lâm Khang quay sang nhìn Diệp Hoa, ánh mắt hết sức nóng bỏng khát khao: “Có phải anh muốn tôi làm tiểu đệ của anh đúng không?”
Diệp Hoa sững người, không nói gì gật đầu mỉm cười
Giản Dao kinh hỉ, có người nào không biết người đứng đầu nơi đây là người thanh niên đẹp trai này, giờ đây bạn trai của cô làm tiểu đệ của hắn nếu so thân phận có thể không bằng người cầm chai rượu đánh người kia nhưng chắc chắn so với tên béo kia cứng hơn nhiều, không chỉ vậy tuy Lâm Khang không đẹp mắt như Diệp Hoa nhưng cũng được tính là một cái soái ca.
Cô nhìn hắn dường như muốn nói gì đó thì bị hắn chặn họng
“Còn cô, cút đi đừng để tôi nhìn thấy”
“Lâm Khang…Anh nói gì vậy?” Giản Dao vạn lần không tin người trước kia hết sức yêu mình lại có thể nói vậy
Lâm Khang nhìn cô, sắc mặt càng tối, giọng nói không có hơi ấm: “Cô nghe không rõ sao, tôi bảo cô cút”
Giản Dao tái mét, hai mắt trợn to không thể tin nổi đây là Lâm Khang mà cô biết sao? Từ khi nào hắn đáng sợ đến vậy
Lâm Khang không kiêng dè chỉ tay vào Mã Hùng nói tiếp, giọng nói hắn hết sức mỉa mai: “Để cho tôi chơi lại món đồ chơi của tên này nào sao?”
“Nhưng…”
Lâm Khang kiên định nhìn cô lạnh giọng nói: “Cô không ngại mất mặt ư? Xin lỗi tôi mất mặt”
Lời nói của hắn như đâm sâu vào cô, cô chưa từng bị hắn nói nặng nề đến vậy, lập tức cô cảm thấy ủy khuất khóc nức lên xoay người chạy ra khỏi căn phòng.
Lâm Khang thấy vậy trái tim đột nhiên co thắt lại nhưng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hắn biết tình cảm giữa hắn và cô ta đã sớm chấm dứt.
Triệu Bảo Vân định ngăn cản cô ta thì nghe thấy lão đại nói: “Để cô ta rời đi thôi”
Nói xong hắn liếc mặt nhìn Mã Hùng, tên béo cảm giác có người nhìn mình vội vàng ngẩng đầu lên, Diệp Hoa cau mày đột nhiên đá một cước vào người hắn, lạnh lùng phun ra một câu
“Ai cho mày ngẩng đầu, cúi đầu xuống nói chuyện với tao”
Mã Hùng bị hắn đá một cước bay ra vài mét nhưng hắn cố gắng nhịn đau vội vàng quỳ xuống dập đầu thậm chí trên sàn nhà vết màu đã sớm loang lổ. Nhưng Diệp Hoa vẫn lặng im, hắn không lên tiếng cho bọn hắn mười lá gan cũng không dám manh động.
Diệp Hoa cau mày, con người hiện rõ vẻ chán ghét, lại một cước rơi trên người hắn: “Mày dám làm bẩn sàn nhà của tao? Tao hỏi ai cho mày lá gan đấy!” Quán bar này của tiểu đệ hắn nên cũng coi như của hắn đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...