Sau khi rời khỏi căn phòng Diệp Linh, Diệp Hoa nhanh chóng bắt một chiếc xe đi vào thành phố, trong đầu rối bời, cũng không biết đang nghĩ gì, từ trong bao thuốc rút ra một điếu cuối cùng, châm lửa rồi hít một hơi sâu.
Nhìn ánh sáng phồn hoa của thành phố, Diệp Hoa thở dài.
Trong đầu không thể nào xua tan được hình bóng của cô gái.
Hắn ra sức lắc lắc đầu, đẩy ghế ngửa ra sau, nửa người nằm trên người, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài thành phố.
Hắn chưa từng nghĩ rằng, vì một người con gái mà lại khiến hắn lao đao thế này. Hơn nữa thật nực cười khi người này lại chính là em gái của mình.
Diệp Hoa lẳng lặng, đến khi chiếc xe tiến vào trung tâm thành phố hắn rốt cuộc cũng có phản ứng.
Thanh toán tiền xong, Diệp Hoa vẫn như trước, một mình lẻ loi bước đi.
Trên đường, đã sớm không còn ồn ào náo nhiệt, chỉ có vài người cũng đang đi bộ giống hắn.
Một thành phố xa hoa hiện đại như vậy, tại sao đèn đường buổi tối lại không đủ sáng, chỉ có thể soi được bóng người mờ mờ.
Không khí ban đêm hơi lạnh, từng cơn gió không ngừng lùa qua những tòa nhà cao tầng nơi đây.
Ngay lúc này, Diệp Hoa nhận được một cuộc gọi tới.
Tiếng chuông của điện thoại không khỏi làm cho hắn tỉnh lại.
Diệp Hoa vừa nhấc máy, đầu bên kia đã truyền lại thanh âm gấp gáp của người đàn ông.
“Lão đại, đã bắt được tên nợ chúng ta hơn ngàn vạn”
“Tốt, đưa nó đến Vô Dục, tao cũng đang ở gần đấy tầm năm phút nữa tao qua”
Diệp Hoa nói xong, hắn cũng không nán lại tiếp tục bắt lấy một chiếc xe rồi đi thẳng đến Vô Dục.
…
Như mọi hôm, Lộ Khiết tiếp tục làm việc trong Vô Dục, công việc ở đây cô vẫn chưa thể nghỉ, mấy ngày nay tình trạng sức khỏe của mẹ cô đang ngày càng suy yếu, nếu không nhanh chóng kiếm đủ tiền để phẫu thuật thì mẹ cô thật sự rất có khả năng liền không qua được.
Những ngày qua, làm việc ở đây cô thật sự kiếm được rất nhiều tiền đặc biệt người nào đó còn không hề keo kiệt thưởng cho cô không ít cũng vì vậy mỗi khi nghĩ đến anh cô không khỏi vừa cảm thấy sợ hãi mà lại hưng phấn.
Lộ Khiết ở trên hành lang, nhìn xuống sàn nhảy.
Trên sàn biểu diễn, vũ nữ ôm lấy ống tuýp ra sức uốn éo, dưới ánh đèn, bóng người mờ ảo chiếu lên vách tường, hiện ra là hình ảnh vũ nữ mặc váy ngắn đang nhiệt tình biểu diễn.
Lộ Khiết chuyển tầm mắt nhìn xuống dưới sàn nhảy, những người ban ngày bị khắc chế, buổi tối một khi buông thả thì hừng hực khí thế.
Cuộc sống ở thành phố hiện đại rất phức tạp, có đôi khi cảm thấy, những nơi như Vô Dục, cũng không phải là không tốt, ít nhất, có thể khiến người ta giải tỏa áp lực.
Lộ Khiết ở trên hành lang, cô nhìn xuống đám đông dưới sàn nhảy, trong đó, có người sa đọa, có người đến giải trí, hay cũng có người đến để trốn tránh… Nhưng cuối cùng, ai cũng phải trở trở về nhà, trở về với cuộc sống của chính mình. Cho dù là ấm áp hạnh phúc, hay lạnh lẽo cô độc cũng đều phải chấp nhận, nghĩ đến đây, trong đầu cô đột nhiên lóe sáng.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bỗng xuất hiện trước mắt của cô.
Người tới là một người thanh niên ăn mặc hết sức giản dị, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng đơn giản kết hợp với một chiếc quần âu, nhưng cũng không hề mất đi vẻ đẹp tuyệt sắc vốn có của nó.
Diệp Hoa đi lên tầng trên, ánh mắt rơi trên Lộ Khiết, theo thói quen hai tay đút vào túi quần.
Cô đứng bất động, đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, vốn dĩ cô có ý muốn nhường đường cho anh đi trước. Nhưng không ngờ, anh lại cầm lấy tay cô, kéo nhẹ một cái, Lộ Khiết đứng không vững, ngay lập tức cả người ngã vào lòng anh.
Mặt Lộ Khiết áp vào ngực Diệp Hoa, hai tay anh đặt bên hông cô. Từ xa nhìn lại, tư thế của hai người rất giống một đôi tình nhân đang thân mật.
“Buông tôi ra!” Lộ Khiết ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt thâm trầm và chiếc mũi thẳng tắp của anh.
“Đã mấy ngày rồi?” Diệp Hoa khẽ hỏi, hởi thở hắn thoang thoảng mùi rượu, bao phủ ở giữa hai người, vô cùng nóng bỏng.
“Anh nói gì thế?” Lộ Khiết giả vờ không hiểu, cô nheo mắt lại.
Lại là trò đùa vô vị của một kẻ có tiền.
“Nói đi, một đêm của cô bao nhiêu tiền!” Hắn không để ý đến thái độ của cô mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Tôi nói rồi, tôi không còn làm những giao dịch dơ bẩn như vậy” Lộ Khiết sắc mặt hơi biến, cô ngẩng đầu nói ra những lời trong lòng của mình.
“Cô sẽ hối hận” Diệp Hoa mỉm cười lạnh lùng, so với khi hắn không cười còn đáng sợ hơn, ánh mắt vốn thâm trầm của hắn đột nhiên lóe sáng.
Lộ Khiết nghi ngờ, cô không biết đôi tay đang đặt bên hông mình được cấu tạo bằng gì, mà lại khiến cô cảm thấy nơi đó đang nóng rực, toàn thân cô giống như đang bị thiêu đốt.
“Tại sao phải hối hận? Dường như tôi chưa hề trêu chọc anh?” Lộ Khiết cố gắng khiến bản thân mình bình tĩnh, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được, giọng điệu hơi chất vấn.
Diệp Hoa nhướn mày, hắn lắc đầu: “Chưa hề, nhưng mà, tôi thích trò chơi này”
Lộ Khiết hít sâu một hơi, đây là cũng được coi là lý do sao? Cô cãi lại: “Trò chơi? tại sao tôi lại phải chơi cùng anh!”
Nói xong cô vội vàng xoay người rời đi, chỉ để lại một chiếc bóng lưng cao ngạo.
Người như hắn, muốn dạng đàn bà như thế nào thì chỉ đơn giản là một cái phất tay, mọi chuyện đều nằm trong tay hắn nhưng thật trớ trêu thay những người phụ nữ hắn cảm thấy yêu thích thì đều đối với mình cuồng nhiệt phản kháng.
Diệp Hoa cảm thấy buồn bực nhưng rất nhanh liền bình tĩnh. Đến lúc này hắn đột nhiên nhớ tới hệ thống cùng con quỷ kia, thật lâu rồi mà không thấy âm thanh của hai tên này cũng làm cho Diệp Hoa kém thì quên sự tồn tại của nó.
“Lão đại”
Diệp Hoa quay đầu lại, Triệu Bảo Vân đã đứng cạnh hắn.
“Ông ta ở đâu?”
“Tên đấy ở bên phòng kia, để em dẫn anh vào” Triệu Bảo Vân nói xong liền nhanh chóng xoay người mở cửa đi vào phòng hạng nhất.
Vừa nhìn thấy Diệp Hoa, ông ta kích động, sợ hãi chạy đến cầm nắm chặt cánh tay Diệp Hoa.
“Diệp tổng, cho tôi một thời gian nữa, chỉ cần vài ngày nữa thôi…số tiền quá lớn tôi thật sự không biết phải trả bằng cách nào”
Mọi người đọc xong nhớ để lại tym nha, một chương mà ko đủ 10 tym là mình nản ra chương mới lắm: ((
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...