CHƯƠNG 74
Hà Duy nhìn Mai Thiệu bằng ánh mắt kích động dạt dào, Tát Vân kế bên cũng nhận ra, hắn cười giới thiệu: “Vị kia cũng được nhặt… khụ khụ… cứu về lúc trước…”
Hà Duy nhìn hắn, nhất thời đầy đầu hắc tuyến, đừng tưởng ho khan là có thể ém nhẹm sự thật rành rành nha, ý ngươi muốn nói căn bản đâu phải cứu về mà là nhặt về chứ gì! Mai Thiệu được các ngươi nhặt về sao!
Vì mải chửi bới nên cậu vô tình bỏ lỡ một cơ hội nhìn thấu thực tế, không nghe rõ nửa câu sau của Tát Vân: Giống cái… được cứu (nhặt) về.
Cho nên, tới tận bây giờ cậu vẫn chưa biết chính mình bị hiểu lầm là người chim có thể đẻ trứng.
Thấy Hà Duy có hứng thú, Tát Vân liền dẫn cậu qua, vừa đến gần vừa giới thiệu: “Cậu ta tên Tiểu Hoa, ngươi…” Tát Vân lại dịu dàng nhìn Hà Duy, “Có thể mạo muội hỏi ngươi xưng hô thế nào không?”
Hà Duy chớp mắt mấy cái, đáp: “Hà Duy.”
Tát Vân cười nói với “Tiểu Hoa”: “Tiểu Hoa, đây là Hà Duy, mấy ngày nay phiền ngươi quan tâm cậu ấy một chút!”
“Tiểu Hoa” trao Hà Duy nụ cười thân thiện: “Không thành vấn đề, cứ giao cho ta!”
Mãi khi “Tiểu Hoa” cùng Tát Vân đi vào một gian nhà mây, Hà Duy vẫn ngơ ngơ ngáo ngáo.
Ớ, tiết tấu gì đây? Tiểu Hoa? Mai Thiệu sao lại thành Tiểu Hoa.
Chẳng lẽ Mai Thiệu giếm tên thật? Nhưng có cần tới mức ấy không? Cái tên Tiểu Hoa này cũng quá ức chế rồi, tốt xấu gì cũng nên đổi sao cho bùi tai chớ!
Hà Duy cố gắng đặt mình vô hoàn cảnh người khác mà nghĩ, ngẫm lại Mai Thiệu lọt vào quốc gia bị biến thái vờn quanh, gặp phải tình huống ngoài ý muốn cũng chẳng có gì bất ngờ, nhưng tên ấy mà, chắc chắn có nỗi khổ riêng.
Nghĩ vậy, Hà Duy càng cẩn trọng hơn, cậu không vội nhận thân với Mai Thiệu mà nghiêm túc nghe Tát Vân giới thiệu.
Tát Vân đưa họ vào phòng rồi nhỏ nhẹ nói: “Viện tử này trước kia bỏ không, nhưng vẫn có người dọn dẹp, Tiểu Hoa ở đây từ đó tới giờ, Hà Duy ngươi cũng sống tạm trong này đi, các ngươi sống chung cho có bạn có bè, nơi này lại rộng, nhóm hài tử tỉnh dậy cũng có chỗ chơi đùa.”
Hắn nói đến là chu toàn, cuối cùng vẫn hỏi lại: “Được không?”
Ai lại đánh mặt kẻ đang cười, người ta đã lễ độ khách khí thế rồi, Hà Duy tuy còn nghi ngờ, song trên mặt vẫn mỉm cười: “Phiền ngươi rồi.”
“Không sao, bọn họ toàn là thanh thiếu niên đang tuổi xúc động, khó tránh có chút không đúng mực, nhưng tóm lại đều có ý tốt, không cố ý muốn dọa ngươi đâu.”
Giải thích rất cặn kẽ, Hà Duy suy xét thật kỹ, trong lòng thoáng nghiền ngẫm, nói vậy hình như người Phi Linh tộc đâu tới nỗi hỏng bét như cậu tưởng.
Đám Phi Linh múa may quay cuồng hồi nãy hình như đều là vị thành niên theo lời Tát Vân, tuổi trẻ ấy à, rất dễ manh động hiếu chiến và thích nổi loạn, tộc nào mà tránh được. Lại nhìn sang Tát Vân, đây chính là người trưởng thành trầm tĩnh lý trí nè, lễ phép ôn hòa biết bao, không giống biến thái chút xíu nào!
Đợi đã… Hà Duy bỗng lanh trí, cậu cúi đầu nhìn tiểu hoàng kê đang ngủ mê man trong lòng, lẽ nào… lẽ nào… nói cách khác… Trúc Uyên đại đại háu đá hiếu chiến như vậy là tại chưa hết tuổi ẩm ương sao?
Đậu xanh… phát hiện này đúng là… đúng là buồn cười chết được!
Cậu kiềm lòng chẳng đậu mà xoa xoa cái đầu lông xù của Tiểu Hoàng, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Hình ảnh này đọng trong mắt Tát Vân lại là cảnh tượng khác.
Thật tốt đẹp làm sao, giống cái xinh đẹp dịu dàng vuốt ve bé con, trong mắt trong tim ngập tràn tình mẫu tử sưởi ấm lòng người.
Tát Vân nhìn mà chỉ thấy hâm mộ vô cùng, chừng nào hắn với bạn đời mới có cục cưng của riêng mình, chừng nào hắn mới được làm ba ba, chừng nào hắn với bạn đời mới được như bây giờ…
A! Trong đầu Tát Vân lóe sáng.
Hà Duy đã nuôi nấng ba ấu tể, cậu am hiểu đẻ trứng hơn bất kỳ giống cái nào trong làng, nếu bạn đời nhà mình được cậu chỉ giáo, phải chăng họ cũng có thể lập tức cho ra trứng!
Sau một hồi ảo tưởng, Tát Vân nhìn Hà Duy càng thêm thân thiết, giống cái lợi hại nhường này nhất định phải giữ lại mới được, riết rồi làng họ sẽ có phúc nha ~(≧▽≦)/~!
Hà Duy hồn nhiên đâu hay đối phương nghĩ gì, cậu còn bận cảm thán sự khác biệt một trời một vực giữa Phi Linh tộc trưởng thành và Phi Linh tộc vị thành niên…
Bởi mới nói, đôi khi đường về não chệch nhau cũng là một việc cực kỳ hạnh phúc!
Do thời gian không còn sớm, Tát Vân sợ hiểu lầm nên không nán lại lâu, chỉ bảo lát nữa sẽ mang bữa tối đến rồi đi trước.
Chờ hắn đi rồi, trong phòng chỉ còn Hà Duy và Mai Thiệu, bấy giờ Hà Duy mới sáp tới gọi khẽ: “Mai đại…”
Chữ “ca” chưa kịp thốt ra, Mai Thiệu đã nhìn chằm chằm Hà Duy bằng hai mắt tỏa sáng, đoạn nói: “Hà Duy, bé cưng nhà ngươi đáng yêu quá đi! Ta muốn nói từ hồi nãy rồi á! Không ngờ ngươi có tận ba đứa, ngươi giỏi quá!”
Hà Duy: Chờ chút, hình như… có chỗ nào không đúng lắm!
*chờ chút: nghĩa là “bóng mang bao tải (qiao tou ma dai)”, lấy từ câu tiếng Nhật ちょっと待 って nghĩa là “chờ một chút”, phiên âm sang tiếng Bông cũng là qiao tou ma dai
Cậu ngây ra, nhưng Mai Thiệu thì hết sức hưng phấn, y nhẹ nhàng chạm một phát vào tiểu hoàng kê, sau đó lại chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bé con, xúc cảm mềm mại, bộ dáng nho nhỏ dễ cưng khiến tia sáng trong mắt y sắp bắn ra chíu chíu chíu tới nơi rồi!
Đến lúc này, Hà Duy lại phản ứng không kịp nên hóa luôn thành não tàn.
“À này… Mai đại ca huynh…”
Mặt Tiểu Hoa tràn đầy ngây thơ: “Không đại ca? Ý ngươi là trong số này không có đại ca hở? Oa, hóa ra là sinh ba!”
*“mai” với “không” đều phát âm là “méi”
Hà Duy: “…”
Rốt cuộc là sao thế này! Chả lẽ không phải Mai Thiệu? Chỉ là một người giống như đúc thôi à?
Không có khả năng! Khoan đề cập thế gian có người giống người hay không, cứ cho là có đi, thì cũng đâu thể nào nảy ra chuyện bên cạnh hai Mai Thiệu đều có lam vũ tiên hạc y xì nhau!
Tỷ lệ ấy khác nào sao chổi đụng địa cầu còn đúng lúc dộng ngay đỉnh đầu cậu.
Hà Duy chẳng tin đây không phải Mai Thiệu, song vẻ mặt y hoàn toàn đâu giống giả bộ, huống hồ Mai Thiệu cần chi lừa cậu.
Có khi nào… Hà Duy nghĩ tới một khả năng khác, Mai Thiệu bị ngã đạp đầu nên mất trí nhớ?
Tình tiết máu chó quá thể… Hà Duy thực tình cảm thấy mặt mình bị tạt đầy máu.
Nhưng sự thực tàn khốc như vậy đấy, Mai Thiệu mất trí nhớ thật.
Sau một giờ trò chuyện dài (Hà Duy hỏi, Mai Thiệu nựng bé con), cậu cuối cùng cũng hiểu.
Chừng hơn một tháng trước, Mai Thiệu đáp xuống khu rừng ngoài làng, tương tự như Hà Duy, y cũng là đầu chấm đất, nhưng thể lực lại không mạnh bằng Hà Duy, cũng không phản ứng nhanh nhẹn bằng. Hơn nữa, Tiểu Lan Nhi cũng đang chóng mặt, thế nên y cứ thế khóa môi với mặt đất.
Do đó, y hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã bị một đám người chim vây quanh, tiện thể quên luôn mình là ai.
Bởi có người chim bảo trên người y tỏa hương hoa hồng thơm ngọt ngon miệng, vì vậy tên y mới là Tiểu Hoa.
Hà Duy nghe xong, tức khắc bất bình thay Mai Thiệu: “Tên gì tùy tiện quá, trên người huynh đúng là có mùi hoa hồng, nhưng đâu tới nỗi phải gọi là Tiểu Hoa, chí ít… chí ít…” Hà Duy nghĩ thật kỹ, “cũng nên gọi là Hoa Hồng nha!”
Tiểu Lan Nhi đang hóng hớt một bên cũng tức cái tên “Tiểu Hoa” cực kỳ, nghe Hà Duy nói xong, nó lảo đà lảo đảo, ngã rầm y hệt cẩu ăn phân.
Dẫu Mai Thiệu mất ký ức, nhưng y vẫn là người bạn tốt nhất của Hà Duy, Hà Duy kể chi tiết mọi điều về Mai Thiệu cho y biết.
Sau đó cam đoan sẽ giúp y khôi phục trí nhớ, đồng thời dẫn y rời khỏi nơi này.
Hai người tám không ngừng, tận khi Tát Vân đưa cơm tối mới tạm dừng.
Lúc đưa cơm, Tát Vân thấy hai người tán gẫu hòa hợp cũng thoáng an tâm, giống cái đều rất nhạy cảm, có bạn bè sẽ vui hơn nhiều.
Hà Duy với Mai Thiệu ăn xong cơm tối, trò chuyện một hồi nữa thì bắt đầu mệt mỏi.
Mấy bữa nay Hà Duy chưa được ngủ giấc an ổn nào, giờ nom giường mây êm ái càng cảm thấy toàn thân uể oải hơn, chỉ muốn tót lên đánh một giấc cho đã.
Phòng ngủ của Mai Thiệu ngay cách vách, y ngáp một cái rồi tạm biệt Hà Duy, Hà Duy cũng thu dọn chuẩn bị ngủ.
Cậu đặt Lăng Tiểu Dực bên trái, đặt Lê Tiểu Viêm bên phải, hai nhóc con đều nắm chặt áo cậu, bàn tay bé xíu trắng trắng mềm mềm có mấy vết lõm xinh xinh khiến lòng người mềm nhũn. Hà Duy nghĩ nghĩ, vẫn chẳng nỡ quấy rầy họ.
Còn tiểu hoàng kê lại làm tổ trên ngực cậu, kéo cũng không đi.
Hà Duy kỳ thực hơi sợ đánh thức họ, cảnh tượng kỳ quái thế này, cậu thật không dám tưởng tượng tới hồi ba người tỉnh lại thì sẽ thế nào.
Đừng cho nổ tung cả làng Phi Linh đấy.
Hà Duy bình ổn tinh thần, nằm lên giường mây, dù chỉ có thể nằm thẳng, trên ngực lại có một cục đè nặng, nhưng bởi giường mây thực sự quá êm, cậu chả mấy chốc đã thiu thiu ngủ.
Chẳng biết là trong lúc ngủ hay trước lúc ngủ, trong đầu cậu xẹt qua một bóng dáng, không nhịn được nghĩ sư tôn đi đâu rồi ta… Chắc không phải vẫn còn trong vết rách không gian đó chứ?
Không đâu, lực lượng không gian do sư tôn khống chế, hắn đời nào bị nhốt được, Hà Duy mơ hồ có ý tưởng, sở dĩ trong không gian hỗn loạn có cửa ra là nhờ sư tôn ép mở, thế nên… hắn không việc gì đâu.
Hà Duy cứ vậy mơ màng thiếp đi.
Giấc này lại ngủ cực kỳ không yên, cậu sợ nghiêng người sẽ đè bọn họ, cũng sợ bọn họ thức dậy sẽ đánh nhau, bởi vậy ngủ mà vẫn kéo căng thần kinh.
Vì vậy, khi buổi sáng vọng đến từng đợt ồn ào, Hà Duy mở mắt đầu tiên.
Trái sờ sờ phải sờ sờ, rồi lại sờ sờ trước ngực, tốt, còn nguyên đây!
Hà Duy yên lòng.
Cậu ngồi dậy, đầu đau âm ỉ, nhưng không cản trở cậu phân biệt âm thanh.
Bên ngoài tựa hồ có rất đông người…
Lại muốn làm gì đây?
Đang tự hỏi thì sát vách vang lên tiếng đứng dậy, tiếp theo là âm thanh mặc quần áo sột soạt, sau đó cửa mở, Mai Thiệu vác gương mặt ngái ngủ đứng ngoài cửa.
“Phiền chết mất! Cái đám này cứ sáng ngày ra là đáng ghét hết sức!”
Hà Duy khó hiểu hỏi: “Chuyện gì thế?”
Mai Thiệu oán giận: “Còn không phải cái đám…”
Y chưa nói xong, Hà Duy đã nghe thấy tiếng chim hót, mặt mũi liền trắng bệch, đây mịa nó là công kích sóng âm hả? Mới sáng sớm quậy cái quỷ gì!
Sợ họ đánh thức ba tiểu biến thái, Hà Duy sửa soạn gấp gáp rồi ra ngoài, có điều vừa mở cửa liền trợn tròn mắt.
Quá… quá… quá trời người chim luôn!
Khung cảnh đập vào mắt thực sự có thể dọa cho tim người ta nhảy bật ra ngoài.
Cổng nhà họ không lớn, nhưng con đường trước cửa rất rộng, đường mây rộng bốn mét lại chật ních người, hiển nhiên tất cả đều là người chim. Càng chết người hơn là, do trên đường hết chỗ đứng nên có kẻ còn bay lượn trên không.
Hà Duy vừa mở cửa liền thấy đâu đâu cũng ngập cánh…
Thấy cậu ra, lập tức có người chim vui sướng hô lên.
Lần này họ không dùng tiếng chim, mà nói bằng ngôn ngữ thông dụng.
“Hỡi giống cái xinh đẹp, đây là bữa sáng tình yêu ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, mong ngươi nhất định hãy nếm thử.”
Kế đó, mấy chục hộp cơm chế tác tinh xảo bị đẩy đến trước mặt cậu, Hà Duy nhìn chăm chăm, lông mày hung hăng nhảy dựng, hay ghê ta, sâu lông xanh lá, giun đất màu đỏ, còn có nhện tám chân và một ít côn trùng sởn gai ốc không rõ tên! May mà cậu là nam nhi đích thực, không sợ mấy con ấy, chứ nếu là cô bé nào đó sớm tinh mơ đã chứng kiến đống này, có khi trực tiếp xỉu luôn!
Đương nhiên, dù không sợ nhưng cũng bị sốc không nhỏ, Hà Duy đực mặt hồi lâu, rồi lại có người chim khác lên tiếng gọi.
“A, giống cái mỹ lệ của ta, xin cho phép ta hát tặng ngươi một khúc.”
“Đừng quan tâm hắn, hãy để ta khiêu vũ tặng ngươi…”
Ba mươi giây sau, ngoài cửa đã rối tinh rối mù.
Mặt Hà Duy xanh mét, nháy mắt sau, cửa đóng cái “sầm”.
Thực ra đâu chỉ Mai Thiệu bị đụng đầu choáng váng, cậu cũng bị đụng hỏng rồi, bằng không… sao lại gặp lắm tên thần kinh vậy!
Hà Duy hít sâu một hơi, bấy giờ Mai Thiệu cũng đi tới.
“Ngươi đến bọn họ càng phát điên hơn… đúng là…”
Chưa dứt lời, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Hà Duy biến sắc, thực tình đánh chết cũng chả muốn mở cửa.
Nhưng ngoài cửa lại truyền đến âm thanh trong trẻo: “Tiểu Hoa có đây không?”
Mai Thiệu vừa nghe, mắt tức khắc sáng rỡ, cuống quýt hé ra một khe: “Ngọc Nhuế? Sao tới sớm thế, mau vào đi!”
Nghe là người quen của Mai Thiệu, Hà Duy mới hết khẩn trương.
Cửa thoáng hé ra, người nọ đã tiến vào, Hà Duy đánh giá một chút, nhận thấy đối phương là một thiếu niên không cánh, tóc màu đay mềm mại, mặt mũi ôn nhuận, nom có vẻ dễ nói chuyện.
Ngọc Nhuế vào tới liền cười nói: “Ta thưa chuyện với trưởng lão rồi, hắn sẽ quản thúc bọn họ.”
Mai Thiệu thở dài: “Thật là nói kiểu gì cũng bó tay, ta rất không thích bọn họ như vậy!”
Ngọc Nhuế cười dịu dàng, bảo: “Có lẽ tại lúc trước ngươi bị dọa sợ nên giờ tâm lý mới không thoải mái, kỳ thực bọn họ đều thật lòng thích ngươi.”
Hà Duy nghe họ nói chuyện mà như lọt vào sương mù.
Ngọc Nhuế bưng bữa sáng, ba người bèn vô phòng vừa ăn vừa chuyện trò.
Mai Thiệu vẫn không vui lắm, Ngọc Nhuế khuyên y vài câu, tuy y không nói thêm nữa, song một mực cau mày.
Ngọc Nhuế tốt tính, thấy mình bảo y không nghe, liền nói với Hà Duy: “Ta nom Hà công tử với Tiểu Hoa rất hợp nhau, ngươi cũng giúp ta khuyên nhủ cậu ấy, nay cậu ấy cũng thành niên rồi, nào có giống cái từ chối kết hợp với giống đực chứ? Đây là làm trái ý trời.”
Hà Duy: “…” Khoan đã, hình… hình như lại có gì đó không đúng rồi!
Mấy lời này cậu nghe rõ hết, nhưng nối thành câu hoàn chỉnh thì chả hiểu gì sất.
Ngọc Nhuế thở dài, nói tiếp: “Giống cái trong Phi Linh hoạt tộc vốn thưa thớt, phần lớn giống đực đều độc thân cả đời, mấy năm nay trong làng không hề có giống cái sinh ra, thoáng cái gặp được ngươi nên bọn họ mừng quá đấy mà.”
Mai Thiệu nghe nhiều lắm rồi, thành ra không lên tiếng, Hà Duy thì sợ tới nỗi không dám lên tiếng.
Ngọc Nhuế nhìn nhìn Mai Thiệu, thở dài, đoạn nhìn sang Hà Duy: “Hà công tử cũng là người từng trải, chúng ta trời sinh đã thế, cần gì phải vi phạm? Còn nữa, không kết hợp với giống đực thì sinh con bằng cách nào?”
Nói đoạn, hắn ước ao nhìn Hà Duy: “Nghe bảo Hà công tử sinh dưỡng tận ba ấu tể, đúng là may mắn mà!”
Nhắc tới việc này, đôi mày nhíu chặt của Mai Thiệu mới hơi giãn ra, giọng điệu y vui hơn rất nhiều: “Ngọc Nhuế, ngươi chưa thấy đâu, ấu tể của Hà Duy đáng yêu cực kỳ, nhóc này mềm hơn nhóc kia, nhóc kia xinh hơn nhóc này, ta còn chả dám đụng mạnh…”
“Bởi mới nói,” giọng Ngọc Nhuế càng thấm thía hơn, “ngươi phải tìm một bạn đời thích hợp mới sinh dưỡng được ấu tể khả ái giống vậy nha!”
Mai Thiệu im lặng, đáy mắt ngập tràn do dự.
Hà Duy ngồi một bên nghe, tam quan triệt để nứt toác!
Đó… đó là cái quỷ gì!
Giống đực, giống cái, ấu tể… Đệt, Phi Linh tộc các ngươi đang làm cái gì!
Làn sóng kinh hãi trong lòng Hà Duy mỗi lúc một dâng cao, quả thực sắp nhấn chìm cả người cậu.
Thật sự khó mà tin nổi ý nghĩ hình thành trong đầu, Hà Duy vẫn nhịn không được mở miệng: “À… ngươi nói ta là giống cái?”
Đại ca à, đâu phải cứ bế em bé trên người thì chắc chắn là giống cái đâu! Hiện cậu căn bản không phải thân thể bán nữ, cớ sao lại bị người ta hiểu lầm thành phụ nữ vậy? Tuyệt đối không có khả năng!
Chớ nói Ngọc Nhuế, ngay cả Mai Thiệu cũng cười bảo: “Hà Duy ngươi đương nhiên là giống cái!”
Giờ này khắc này, Hà Duy rất muốn đại nghĩa diệt hữu.
Mai Thiệu chọc chọc lưng cậu: “Không cánh chính là giống cái, đây là thường thức, tuy rằng ta mất trí nhớ nhưng vẫn biết nha!”
Hà Duy ngẩn ngơ nửa ngày, liên tưởng một chút liền hiểu rõ.
Thế mới bảo sao trong làng có trẻ con mà chả thấy mặt mũi phụ nữ đâu, té ra cách thức phân biệt đực cái ở đây dựa vào có cánh hay không sao?
Nhưng cũng đâu phải… dù cho không cánh, Hà Duy vẫn biết mình tuyệt nhiên sẽ không đẻ em bé biết không!
Gượm đã, Hà Duy chớp chớp mắt, nhìn về phía Ngọc Nhuế, chẳng lẽ… những thiếu niên Phi Linh không cánh bản xứ biết đẻ trứng thật ư?
Đậu, thiết lập mọe gì thế!
Giống đực là Phi Linh tộc có cánh, giống cái là Phi Linh tộc không cánh, mấu chốt là bất kể có cánh hay không đều mang hình dáng đàn ông.
Cho nên, tác giả [Vong Đồ] rác rưởi rốt cuộc bại não đến mức nào, cái tay viết văn ngựa đực như mi tạo ra thiết lập quái dị Phi Linh tộc làm chi!
Khó trách trong truyện chưa từng đề cập tới làng Phi Linh, hoàn toàn không phải không muốn nhắc, mà là đếch dám viết chứ gì! Vừa nghĩ đến Trúc Uyên đại đại là do hai đực rựa sinh ra, toàn thân Hà Duy đều bứt rứt.
Hà Duy bị sốc quá nặng, thất thần cả lúc lâu.
Ngọc Nhuế sang phòng kế đổ nước, Mai Thiệu sáp tới thì thầm với Hà Duy: “Ta thực tình không thích bọn họ, nghĩ tới việc kết hợp với họ cứ thấy là lạ chỗ nào ấy.”
Nghe Mai Thiệu nói thế, trái tim nhỏ bé của Hà Duy cũng run rẩy, khó khăn lắm mới có bạn tốt, cậu không muốn nhìn y bị lừa đến thế giới khác chỉ vì mất trí nhớ!
Hà Duy nắm chặt tay Mai Thiệu, trầm giọng nói: “Thấy lạ là tốt, nhất định đừng để bọn họ mê hoặc, huynh không nên cùng họ…”
Cậu chưa dứt câu, mắt Mai Thiệu đã sáng long lanh, dáng vẻ rốt cuộc cũng được công nhận, y kích động nói: “Hà Duy, ngươi cũng thấy quái đúng hay không? Ngươi ngẫm mà xem, chúng ta không cánh, bọn họ có cánh, ở cùng họ cứ y như phát sinh cái chi chi với Tiểu Lan Nhi ấy, kỳ cục muốn chết!“
Hà Duy: “…” Mịa, suy cho cùng nguyên nhân ngươi thấy kỳ quái không phải vì mọi người đều là đàn ông, mà bởi có cánh hay không sao?
Nhất thời, Hà Duy cảm giác mình vừa phát hiện chuyện gì rất ghê gớm…
Tam quan của cậu đang sụp đổ, Mai Thiệu chợt hét to sợ hãi: “Hà Duy, ấu tể nhà ngươi tỉnh rồi.”
Hà Duy giật thót trong lòng, không kịp dòm kỹ đã sải bước đến giường mây.
Vì Mai Thiệu nói là ấu tể, theo bản năng cậu tưởng tiểu hoàng kê tỉnh, kết quả vừa tới nơi đã nhìn thẳng vào một đôi mắt to như hai trái nho đen.
Là Lăng Tiểu Dực tỉnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...