CHƯƠNG 51
Lăng Vân Dực.
Nghe thấy cái tên này, đồng tử Tống Đoan Nghi hơi trầm xuống, tay ôm Hà Duy thoáng dùng sức, chỉ một động tác rất nhỏ đã khiến thiếu niên trong lòng khó chịu rên lên.
Tống Đoan Nghi hoàn hồn, hơi thả lỏng ra. Hắn khẽ rũ mi, im lặng nhìn Hà Duy, giọng nói êm tai kỳ ảo thường ngày trở nên trầm khàn, nghe kỹ sẽ thấy cực kỳ giống giọng Lăng Vân Dực.
“Ta ở đây.”
Hà Duy cứng người, ra sức nắm chặt áo hắn.
“Đừng sợ, Hà Duy.” Tống Đoan Nghi đến gần cậu hơn, cơ hồ dán sát vành tai cậu hỏi nhỏ, “Vì sao phải xin lỗi ta?”
Nghe hắn hỏi, Hà Duy chợt an tĩnh lại, cậu từ từ nhắm nghiền mắt, nhưng trong đầu ngập tràn màu đỏ.
Máu Lăng Vân Dực, thân thể lạnh giá, đôi môi tái nhợt không còn chút máu áp sát tai cậu.
Đoạn hồi ức ùa lên như điên dại, sắc mặt Hà Duy nháy mắt trắng như tuyết, ngón tay vì gắng sức quá độ mà khớp xương trắng bệch, cơ thể hơi run rẩy, Đấu Linh vốn đang vững vàng một lần nữa xao động theo cảm xúc bất an.
Tống Đoan Nghi cau mày, không kích thích cậu nữa. Hắn đặt tay lên ngực Hà Duy, giúp cậu trấn an Đấu Linh, đồng thời khiến cậu bình tĩnh.
Hà Duy đã ngủ sâu, song Tống Đoan Nghi vẫn chưa rời đi.
Hắn ôm Hà Duy tĩnh tọa trên linh tuyền.
Hắn đã sớm sai người điều tra rõ tư liệu về Hà Duy, sinh ra ở gia đình Nhân tộc bình thường nhất, lúc cậu lên năm tuổi, mẫu thân chịu không nổi cuộc sống bần cùng trong thôn nên bỏ nhà trốn đi, phụ thân tức giận chạy đi tìm, nào ngờ cả hai cùng chết oan. Hà Duy gắng gượng lớn lên dưới sự chăm sóc của thân thích, năm mười một tuổi lên núi Sơ Huyền, nhưng chưa được kích hoạt Đấu Linh.
Một thất linh giả không cha không mẹ không nơi nương tựa đã định sẵn là đồ bỏ, may mà gặp được tiểu quản sự ngoại môn của Thanh Huyền Môn – Lôi Minh.
Lôi Minh nhận nuôi cậu, để cậu làm vài công việc vẩy nước quét dọn. Làm suốt năm năm, mãi đến năm mười sáu tuổi mới thức tỉnh Đấu Linh, rồi bỗng nhiên nổi tiếng, kích hoạt được Đấu Linh tím thế gian hiếm thấy. Tuy vậy, thần may mắn lại không hàng lâm trọn vẹn lên người cậu, Đấu Linh tím quý hiếm là áo ngủ rách nát, phế vật khiến người ta nhìn mà chẳng đành lòng chế giễu.
Tiếp theo… lại thành đệ tử thân truyền của hắn.
Sạch sẽ, đơn thuần, thân thế chẳng có gì khả nghi, cơ mà… vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ.
Tống Đoan Nghi đã gặp là không quên được, lần đầu tiên hắn thấy Hà Duy là tại căn nhà gỗ cũ nát của Lôi Minh, khi ấy Hà Duy đang hôn mê như mắc phải chứng mất hồn.
— chứng mất hồn.
Tống Đoan Nghi nheo mắt, mất hồn thật sao?
Rũ mi nhìn Hà Duy, Tống Đoan Nghi dần có ý tưởng.
Dẫu thế gian thần bí vô cùng, nhưng chung quy vẫn có một số việc không gạt được hắn.
Hà Duy ngủ trọn một ngày mà cứ cảm giác như đã ngủ cả năm, lâu tới mức cậu ngỡ bản thân chưa thức dậy.
Liên tục gặp ác mộng, thần kinh căng thẳng cao độ khiến cậu không được nghỉ ngơi ngay cả trong lúc ngủ, nên dù bây giờ tỉnh lại, thần trí cũng hoảng hốt không thôi.
Cậu vừa đứng dậy liền phát hiện mình đổi chỗ, không còn ở linh tuyền nữa ư?
Hà Duy hơi sửng sốt, đang tính đi xung quanh xem xét thì bỗng thấy cơ thể nhẹ bẫng, rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo.
Tóc bạc tựa tuyết, áo trắng như mây, cậu khẽ ngẩng đầu liền bắt gặp đồng tử nhạt màu kia, một màu xám bạc đạm nhạt, lấp lánh ánh sáng, phối hợp với dung nhan tinh tế quả thực hệt như tiên giáng trần, khiến người ta khó mà sinh ra mảy may khinh nhờn nào.
Hà Duy ngơ ngác ngắm nhìn chốc lát, chợt lên tiếng: “Sư… sư tôn.”
“Ừ.” Tống Đoan Nghi cười nhẹ, trong mắt tràn ngập vẻ hiền hòa, “Thân thể thế nào rồi?”
Hà Duy chưa hiểu lắm, đành bảo: “Cũng không có gì bất ổn.”
Dứt lời, cậu mới phát hiện mình thế mà đang tựa vào lòng Tống Đoan Nghi, kề sát ***g ngực hắn, tay khoác lên ống tay áo hắn, mà Tống Đoan Nghi lại ôm eo cậu cực kỳ tự nhiên, tóc hai người quấn quýt với nhau, một đen một trắng nổi bật dị thường.
Tư thế cũng quá thân mật rồi!
Hà Duy sợ hết hồn, luống cuống định đứng dậy, Tống Đoan Nghi lại đè cậu xuống, hắn khẽ lắc đầu, trong đôi mắt đẹp có chút trách cứ: “Chớ lộn xộn, để giúp ngươi tham linh lần nữa.”
Eo bị khóa cứng, cổ tay bị nắm chặt, Hà Duy muốn nhúc nhích cũng khó, nhưng… tham linh cần ôm như vậy sao, cậu nằm trên giường chẳng phải càng tiện à?
Thế nhưng… nhìn nhìn Tống Đoan Nghi… Hà Duy thở dài, dầu sao tham cũng lẹ thôi, xong cậu nhảy ra ngay là được, đừng trêu chọc hắn thì hơn.
Tống Đoan Nghi hơi chau mày, đúng là đang tham linh cực kỳ nghiêm túc, sau một chu thiên, hắn thu linh khí, dịu dàng nói: “Không còn gì đáng ngại nữa.”
Hà Duy gật đầu, đang làm bộ muốn chui khỏi lòng hắn, Tống Đoan Nghi lại chặn eo cậu, hơi cúi đầu, thong thả kề sát cậu.
Hà Duy thấy hắn sắp tới gần, trong lòng lộp bộp, linh cảm vô cùng không tốt dâng lên, thân thể không động đậy được, nhưng miệng vẫn có thể động: “Sư tôn, người…”
Đệt, tính làm gì đây, Triền Tình hoa bị phong ấn rồi mà, sư tôn ngài sao lại bất thường thế này!
Hà Duy ngạc nhiên hết sức, Tống Đoan Nghi lại chẳng buồn nhìn cậu, chỉ quan sát môi cậu. Hà Duy càng lúng túng, tay dồn sức tìm cách vùng ra.
Cơ mà… thực lực cách nhau quá xa, căn bản chả nhúc nhích được!
Thấy sắp dán lên tới nơi, Hà Duy sợ đến mức không xong, ai ngờ Tống Đoan Nghi lại dừng đúng lúc, hắn nhẹ nhàng nhếch môi, rồi hướng lên hạ nụ hôn trên trán cậu.
Tốt quá, chưa hôn, Hà Duy thở phào, nhưng vẫn chưa hết sợ hãi, bởi ta nói, tính làm gì vậy trời, thiệt tình chẳng hiểu nổi đường về não của hắn!
Tống Đoan Nghi khẽ cười nói: “Đừng sợ, chỉ thử ảnh hưởng của Triền Tình hoa thôi.”
Hà Duy chớp chớp mắt, cuối cùng cũng ngộ ra một chút.
Mắt Tống Đoan Nghi ngậm cười: “Xem ra không sao rồi.”
Tuy Hà Duy cảm giác thấy cách “thử” này rất phiền, nhưng hắn đã bảo thế, cậu chỉ có thể cười ngượng.
Tống Đoan Nghi lẳng lặng nhìn cậu, đồng tử chợt lóe, đột nhiên gọi: “Hà Duy.”
“Dạ?” Hà Duy bị hắn dọa tới giờ còn sợ, lúc này chỉ hỏi theo bản năng, “Sư tôn có chuyện gì?”
Nghe cậu hỏi, đáy mắt Tống Đoan Nghi như do dự, giọng hắn rất nhẹ, rất cẩn thận: “Mấy hôm trước vì Triền Tình hoa mà ta đã làm ít chuyện không phải…”
Hắn nhắc tới vụ ấy, Hà Duy xấu hổ cực kỳ, cũng chẳng biết đáp sao.
Thấy cậu không lên tiếng, trong chất giọng dễ nghe của Tống Đoan Nghi tăng thêm chút thấp thỏm: “Ngươi giận ta không?”
Hắn vốn đã đẹp mắt, còn là kiểu xinh đẹp nam nữ khó phân, một nhân vật ngày thường như tiên giáng trần giờ khắc này lại hạ mình như thế, Hà Duy chỉ thấy không quen chút nào, đầu cậu nóng lên, vội xua tay: “Không đâu! Ngài là sư tôn của ta, sao ta lại giận ngài chứ.”
Tống Đoan Nghi nghe cậu đáp mà khóe miệng khẽ cong, đôi mắt nhạt màu cũng hơi cong, nở nụ cười trong trẻo tột cùng.
Hà Duy tự nhận duyệt hết mỹ nhân, bấy giờ cũng sững sờ đến phát ngốc.
“Tuyệt đối đừng bởi vậy mà ghét ta.” Tống Đoan Nghi ôm cậu vào lòng hết sức tự nhiên, trong âm thanh hàm chứa ít thở than: “Ngươi là đồ nhi duy nhất của ta.”
Thiết tha chân thành quá đỗi, Hà Duy bị dọa đơ rồi, song lại thật lòng cảm thấy Tống Đoan Nghi đối với mình rất tốt.
Chờ khi Tống Đoan Nghi có việc rời đi, cậu mới giật mình tỉnh táo.
Kế đó… hung hăng vỗ vỗ mặt mình.
Đúng là điên rồi! Từng đọc hết [Vong Đồ] mà còn bị mê hoặc.
Sư tôn nhà mình là ai chứ? Lòng dạ xấu xa có tiếng đấy! Làm gì có chuyện dịu dàng tựa nước như bề ngoài!
Vả lại… Triền Tình hoa cái gì… Hà Duy khóc mất thôi, chẳng phải do sư phụ vô lương nhà cậu trồng sao? Giờ còn giả bộ ngây thơ là tính làm gì! Sư phụ nè, cái đuôi to của ngài lòi ra hết rồi kìa!
Sau khi tỉnh táo, Hà Duy nghĩ trước nghĩ sau một hồi, nhất thời càng nghĩ càng kinh!
Nếu Triền Tình hoa thật do Tống Đoan Nghi gieo, vậy… vậy việc trước đó, a a a, có thiệt Tống Đoan Nghi bị Triền Tình hoa mê hoặc không? Không phải giả vờ chứ?
Cứ cho là cần giả bộ đi, sư tôn ngài việc gì phải phi lễ đệ tử thân truyền nhà mình hả?
Hơn nữa đệ tử thân truyền còn là trai nha!
Vừa nghĩ sâu hơn, Hà Duy tức thì Sparta.
Càng nghĩ càng đáng sợ! Cậu cảm thấy sư tôn nhà mình đang đào cho mình một cái hố to cấp bậc vực sâu không đáy, chờ đào xong sẽ bắt cậu nhảy vào…
Cứu mạng, đối mặt với hố to sư phụ đào thì phải dừng cương trước bờ vực thế nào!
Hiềm nỗi, xã hội này không có weibo diễn đàn weixin hay nhóm qq, thế nên, Hà Duy hết cửa xin trợ giúp.
Từ khi cậu tỉnh lại, Tống Đoan Nghi không cho cậu tu luyện nữa, bảo là lần trước nhập định quá nhiều, cơ thể cần nghỉ ngơi, bèn dẫn cậu theo sát bên người.
Đợt này Hà Duy chịu không ít kích thích, cũng muốn thư giãn chút đỉnh, tuy nói còn đang đề phòng Tống Đoan Nghi, nhưng được đối xử chu đáo đến thế, cậu không muốn lơi lỏng cũng từ từ lơi.
Tới tối, cậu lén lút kiểm tra hệ thống.
Vì cậu tử vong nên nhiệm vụ thoát khỏi lĩnh vực U Minh thất bại, nhìn hai chữ “thất bại” sau nhiệm vụ đỏ, cảm xúc trong mắt Hà Duy cực kỳ phức tạp.
Sau bao nhiêu ngày, cậu cũng chầm chậm nghĩ thông, rốt cuộc đã ra khỏi cơn ác mộng kia.
Cậu tổn thương Lăng Vân Dực, nhưng ít nhất khiến hắn sống sót.
Lăng Vân Dực thôn phệ Thương Mạt đã trở nên hết sức mạnh mẽ, đến khi trấn áp hoàn toàn lĩnh vực U Minh cũng chính là lúc hắn hô phong hoán vũ.
Mặc dù nhiệm vụ chính thất bại, Hà Duy vẫn thấy tình tiết giờ mới chính thức tiến vào quỹ đạo.
Kỳ thực vậy cũng tốt.
Cứ thế, cậu chặt đứt nhung nhớ của Lăng Vân Dực, mà “cô ấy” cũng đã chết, từ nay về sau chỉ cần cậu không làm mấy nhiệm vụ chết tiệt kia, bọn họ sẽ là hai người không liên quan.
Đây chẳng phải cuộc sống Hà Duy hằng mong ư? Không có kinh tâm động phách, không có sinh ly tử biệt, chỉ việc an tâm tu luyện, chờ khi tróc được Triền Tình hoa, cậu lập tức mai danh ẩn tích, hưởng thụ sinh hoạt êm đềm.
Ừ… rất tốt, Hà Duy hít sâu một hơi, thực sự rất tốt!
***
Đoan Thanh chân nhân là tôn hiệu của Tống Đoan Nghi, Hà Duy cũng biết rõ cả thân phận của hắn.
Nhân tộc Trung Đình có tam đại môn phái, Liên Thiền Tông đã diệt, còn lại là Thanh Huyền Môn và Huyền Cơ Cung.
Mà Tống Đoan Nghi là chưởng môn Thanh Huyền Môn, địa vị cực cao, do vậy có thể nhìn ra chút ít.
Người ngoài chỉ cho rằng Nhân tộc từ tam túc đỉnh lập biến thành lưỡng hùng tranh bá, nhưng Hà Duy biết, Huyền Cơ Cung căn bản là vật trong túi Tống Đoan Nghi, sau khi Liên Thiền Tông rớt đài, hắn chính là lãnh tụ độc nhất của Nhân tộc.
Với thân phận như vậy, Hà Duy – đệ tử thân truyền duy nhất của hắn – cũng nước đẩy thuyền lên.
Huống chi, tính tình Tống Đoan Nghi lại “ôn hòa”, khéo chỉ hận không thể chiều cậu tận trời.
Hà Duy vừa ăn trái tiên ngon ngọt trăm năm nở hoa trăm năm kết quả, vừa ngắm Vân Uyển Nhi và Đan Vũ đấu võ mồm, cuộc sống mới dễ chịu làm sao, quả thực dưỡng lão luôn cũng được.
Hiển nhiên… điều kiện tiên quyết là cái hố của sư tôn nhà cậu đừng hoàn công.
Hoàn công rồi, có khi cậu liền ngã oạch như chó ăn phân.
Nhưng Hà Duy dễ tính lắm, kệ bà nó, ngày lành qua được bao nhiêu thì qua, chốc nữa té bùn thì từ từ bò dậy.
Đang lạc vào cõi tiên thì Vân Uyển Nhi nhảy nhót chạy tới: “Đại ca ca! Mấy ngày nữa du linh bí cảnh sẽ mở ra, huynh có đi không?”
Hà Duy nhét một trái tiên vào miệng tiểu cô nương, hỏi: “Lẹ vậy? Nghe bảo là trung tuần tháng mười mà?”
Vân Uyển Nhi ngậm trái cây, vừa nhai vừa đáp, ngặt nỗi người nhỏ miệng nhỏ, lại ham ăn nên nói không rõ.
Đan Vũ ghét bỏ nhìn hai người, bĩu môi nói: “Hôm nay đã là mùng bảy tháng mười, còn ba ngày nữa là mười tháng mười.” Vừa nói vừa vỗ lưng cho Vân Uyển Nhi, mắc công cô bé nghẹn chết.
Hà Duy lại ngẩn ra, thời gian trôi nhanh ghê, đã tháng mười rồi.
Nửa năm vụt qua trong chớp mắt, chẳng biết…
Lúc sắp nhớ tới cái gì, Hà Duy liền nhướn mày, dừng.
“Đi! Đương nhiên đi!”
Vân Uyển Nhi cuối cùng cũng nuốt hết trái cây, mắt vẫn liếc liếc cái đĩa, miệng đáp: “Đại ca ca mà đi đoạt hạng nhất là cái chắc! Tiếc là ta chưa được đi.”
Hà Duy thấy dáng vẻ ham ăn của cô bé mà buồn cười, bèn đưa cả khay ngọc cho cô bé, đoạn cười nói: “Ngươi cả ngày không chăm chú tu luyện, giờ ảo não cái gì?”
Vân Uyển Nhi đang ôm khay trái cây, mắt sáng lấp lánh: “Ta chả thiết nhập định mỗi ngày như những người khác, phiền muốn chết.”
Đan Vũ bị điểm danh lườm cô bé, Vân Uyển Nhi liền trừng lại, hay rồi, chạm phát nổ ngay, hai đứa lại bắt đầu cãi vã ầm ĩ.
Hà Duy thấy nhiều đâm quen, cậu dịch ra sau, gối đầu lên ngọc miên tịch mềm mại, khoan khoái dễ chịu vô cùng.
Nửa năm nay, tu vi cậu chẳng tăng lên chút nào, từ lúc linh cảnh bị hủy, cậu cũng không cố gắng theo đuổi cấp bậc nữa.
Nào phải bại hoại lười biếng, mà là đang chuẩn bị cho du linh bí cảnh đợt này.
Du linh bí cảnh là tiểu thế giới hình thành tự nhiên trên đại lục Đấu Linh, mỗi ba năm mở một lần, sau khi mở ra, tất cả tu sĩ kỳ biến hình đều được phép tiến vào rèn luyện.
Bên trong tất nhiên chứa đầy kỳ trân dị bảo, ngoài ra cũng có rất nhiều ma thú hung quái.
Nhưng phần lớn ma thú đều thuộc cấp thấp, với kỳ biến hình tu sĩ mà nói, chỉ cần cẩn thận đối phó thì chả có gì khó.
Hà Duy đã là kỳ biến hình cấp chín, nếu thăng lên một cấp sẽ mất tư cách gia nhập.
Đây cũng là cấm chế được đại năng giả thiết hạ mấy vạn năm trước, vừa tạo địa điểm cho tu sĩ kỳ biến hình tôi luyện, vừa giúp người trẻ tuổi nhanh chóng trưởng thành.
Do đó, nửa năm qua Hà Duy ngừng tăng tu vi cũng vì sợ không được vào du linh bí cảnh.
Thành thật mà nói, với tiền tài quyền thế địa vị của Tống Đoan Nghi, bảo bối trong du linh bí cảnh chẳng đáng là bao, có khi bảo vật cao cấp nhất cũng chỉ bằng một trái cây Hà Duy ăn ban nãy.
Song Hà Duy phải đi, ngược lại không phải cậu muốn những thứ kia, mà cần một phúc địa trong du linh bí cảnh.
Phúc địa ấy tên là hang Kim Linh, là thánh địa tu luyện của Đấu Linh hệ kim, Hà Duy dĩ nhiên đâu cần kim linh, cậu là vì điểm đặc biệt của nó.
Hang Kim Linh trời sinh khắc Đấu Linh hệ mộc, nếu tới đó tu luyện, Hà Duy tin chắc có thể triệt để chế phục Triền Tình hoa.
Dù cho không thể bóc ra, nhưng có thể khiến nó vâng lời, không đến mức mất khống chế gây họa lớn.
Chính bởi nguyên nhân này mà Hà Duy buộc phải đi du linh bí cảnh.
Hà Duy đang nghĩ chợt phát hiện tiếng động bên cạnh tắt ngấm, hai nhóc con sao đã an tĩnh rồi?
Vừa mở mắt liền trông thấy thân ảnh thanh nhã kia đang đi tới dưới ánh ban mai bàng bạc.
Vân Uyển Nhi với Đan Vũ lập tức ngoan ngoãn, cúi đầu đứng một bên, cất giọng trẻ con lanh lảnh: “Bái kiến chân nhân.”
“Ừ.” Tống Đoan Nghi nhẹ giọng đáp.
Nhác thấy hắn đến đây, Hà Duy đang nửa nằm trên ngọc miên tịch mau chóng đứng dậy, toan bước xuống hành lễ.
Tiếc rằng chân chưa chạm đất, Tống Đoan Nghi đã tới cạnh cậu, khẽ nâng tay ấn cậu về: “Không cần đa lễ.”
Hà Duy đành nói trước một câu: “Sư tôn sớm an.”
“Ừ.” Tống Đoan Nghi tới ngồi kế cậu, nắm lấy tay cậu cực kỳ tự nhiên, “Tối qua ngủ ngon không? Vốn định đến trò chuyện cùng ngươi một lát, nhưng lúc ấy có việc nên đành dời lại, khi đến được thì ngươi ngủ mất rồi.”
Hà Duy hơi giật giật tay, nhưng không rút ra, chỉ có thể giữ nguyên động tác này: “Làm phiền sư tôn quan tâm, ta ngủ rất ngon, cả đêm vô mộng.”
Nghe cậu đáp, mặt mày Tống Đoan Nghi cũng hòa hoãn, hắn thoáng liếc mắt thấy khay ngọc trống rỗng, bèn cười cười: “Bách Tiên quả ngon không? Nếu thích, ta lại sai người đưa thêm một ít.”
Hà Duy hơi nhướn mày, mãi sau mới kịp phản ứng, hóa ra cả khay trái cây đều bị mèo con ham ăn Vân Uyển Nhi chén sạch, song Tống Đoan Nghi hiển nhiên tưởng mình ăn.
Vân Uyển Nhi cũng nghe thấy, Bách Tiên quả quý giá vô cùng, cô bé lại vì nhất thời ham ăn mà xơi hết, sợ tới mức níu chặt áo. Hà Duy thấy thế liền cười bảo: “Ngon lắm! Ta rất thích.”
Tống Đoan Nghi vẫn nhìn cậu, “Thích gì cứ cho ta biết, chỉ cần không ảnh hưởng đến thân thể thì tùy ngươi sử dụng.”
Sư tôn nhà mình là thần nhân coi tiền như rác điển hình, Hà Duy sợ hắn lại tiêu pha, vội chuyển đề tài: “Sư tôn, ba ngày nữa du linh bí cảnh sẽ mở, ta muốn đi thử một lần.”
Cậu đã sớm đề cập với Tống Đoan Nghi về chuyện này, đối phương cũng đồng ý, nên bây giờ cũng không bất ngờ.
“Được.” Tống Đoan Nghi đáp, “Đã chuẩn bị xong túi càn khôn tùy thân cho ngươi, ngươi quay lại Vũ Uyên các chọn vài pháp khí mình thích đi.”
Hà Duy liền phất tay: “Không cần, giờ ta cũng là kỳ biến hình cấp chín rồi mà, đi du linh bí cảnh chả phải dễ ợt sao, cần dùng pháp khí làm chi.”
Tống Đoan Nghi nhìn cậu: “Vậy thôi.”
Hà Duy nhẹ nhàng thở phào, nhưng thấy Tống Đoan Nghi im lặng, không khỏi cười gượng: “Sư tôn, ta không việc gì đâu mà.”
“Ừ.”
Hà Duy bất an, hỏi thêm: “Ngài sẽ không để các sư huynh sư đệ khác trong tông môn cùng đi với ta chứ?”
Cậu hỏi vậy lại khiến Tống Đoan Nghi mỉm cười, hắn hơi nhích người vào trong, bất động thanh sắc làm cậu dựa lên người mình: “Không đâu.”
Hà Duy thở phào nhẹ nhõm.
Khổ nỗi cậu vẫn xem nhẹ sư tôn nhà mình…
Du linh bí cảnh lần này mở ra tại bình nguyên Thanh Mộc thuộc phía Tây Bắc Trung Đình.
Do chỉ là bí cảnh cấp thấp nhất, nên đa số người tham gia là tu sĩ kỳ biến hình, ngẫu nhiên có mấy người xuất thân bất phàm cũng chỉ mang theo vài năng giả kỳ linh cảnh.
Còn người xuất thân tôn quý chân chính, cho dù tu vi chỉ là kỳ biến hình, đại để cũng chẳng tới nơi này.
Tương tự như Vân Uyển Nhi với Đan Vũ, dẫu hai đứa đạt đến kỳ biến hình cũng đâu nhất thiết phải đi du linh bí cảnh rèn luyện, trong tông môn có bao nhiêu thánh địa tu luyện, còn có trân bảo đan dược tương xứng, cần chi tới nơi này lãng phí thời gian.
Tuy nhiên, họ chung quy chỉ chiếm số ít, mà Trung Đình lại rộng quá sức tưởng tượng, thành ra du linh bí cảnh hiển nhiên náo nhiệt phi thường.
Ai ai cũng là kỳ biến hình, đang thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh xảy ra ít tranh chấp cãi cọ, vì vậy càng náo nhiệt hơn.
Trên bình nguyên Thanh Mộc rộn ràng nhốn nháo là thế, nhưng giây sau lại đột ngột lặng thinh vì một tiếng rít gào từ chân trời, cuối kỳ biến hình có thể ngự linh, nhưng đây nào phải ngự linh phi hành phổ thông, mà là tiên thú tọa kỵ vô cùng quý hiếm.
Mọi người rối rít ngẩng đầu, trông thấy một tiên hạc cánh lam thân hình tao nhã, cánh nó chẳng những mềm mại mà còn mang màu lam hiếm có, cái đuôi kéo dài lấp lánh vô vàn ánh sao, đẹp tới mức người ta chẳng nỡ dời mắt.
Kiệt tác thế kia mà, là vị thiếu gia nào đến vậy?
Mọi người suy đoán, sau đó liền thấy một nam tử áo vàng, tóc dài đội mũ mão, mặt mũi ôn hòa, cách ăn vận nom như 28-29, nhưng đôi mắt to tròn sáng rỡ và khuôn mặt trẻ thơ lại non nớt thấy rõ.
Y vừa xuất hiện liền có người biết chuyện cười bảo: “Hóa ra là lục công tử nhà họ Mai.”
Cái tên mới thốt ra, một đống người bừng tỉnh đại ngộ.
Lục công tử Mai gia cũng là danh nhân người người đều biết, lại chẳng phải vì tu vi cao cỡ nào, cũng không phải năng lực mạnh bao nhiêu, trên thực tế, y thành danh hoàn toàn nhờ Đấu Linh kỳ lạ của mình.
Không sai, là Đấu Linh của y.
Màu tím, thượng phẩm, sau khi biến hình là bánh hoa hồng chấn động thế nhân.
Theo từng đợt truyền ra của cái tên, bình nguyên Thanh Mộc càng trở nên sôi nổi.
Chính là vị đại gia này đây, tuy xuất thân thế gia, tuy là Đấu Linh tím, nhưng do là bánh hoa hồng nên y đã tu luyện khoảng hai mươi năm mà vẫn thuộc kỳ biến hình, rùa bò cỡ đó kể cũng ngu người.
Nhưng số người ta sướng, cha mẹ có năng lực, tài đại khí thô, linh đan thần dược phúc địa bảo địa cứ gọi là chất đống, giờ cũng kỳ biến hình cấp chín rồi, nỗ lực thêm mười mấy năm nữa, không chừng tới được kỳ linh cảnh.
Mọi người thổn thức một hồi, thuận tiện hâm mộ ghen tị hận chút chút.
Đang náo nhiệt, bất thình lình vang lên tiếng hét: “Gì thế kia!”
Mọi người bất giác ngẩng đầu, kế tiếp, tất cả đều kinh hãi.
Tại chân trời xa xôi, mây trắng phi nhanh, sau màn sáng bạc chói lòa, một thân hình cường tráng nháy mắt xuất hiện, là thiên mã quý hiếm hai cánh thuần trắng!
Thánh vật bậc này sao lại có mặt ở đây!
Nếu nói tiên hạc thủy lam của Mai Lục là vì sao xa vời vợi, vậy thiên mã hai cánh sẽ là mặt trời chói lọi sắp lóa mù cả mắt người.
Nhưng khiến người ta sợ hãi nào phải điều này, mà là…
Thiên mã quý giá đến thế lại đến chừng bảy con!
Linh vật kiêu hãnh biết mấy lại chịu ngoan ngoãn kéo xe.
Rốt, rốt… rốt cuộc là ai tới vậy!
Cả bình nguyên Thanh Mộc lâm vào tĩnh lặng quỷ dị, sau đó thùng xe tinh xảo không gió tự động.
Tóc bạc như ánh sao rơi, áo bào tựa sông mây uốn khúc, giữa khung cảnh lấp lánh rực rỡ, nam tử khoan thai bước ra tức thì đoạt mất hô hấp của mọi người.
—–
Chị tác giả có để yên cho êm mỗi ngày 1c không? Dài cỡ này là muốn êm ngủm cỏ tỏi sớm hử ;A; *tắt thở*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...