CHƯƠNG 41
Lăng Vân Dực tỉnh sớm hơn dự đoán rất nhiều, Hà Duy thực tình chẳng tin nổi.
Cậu vừa lên tiếng, Lăng Vân Dực đã ôm cậu vào lòng, ôm thật chặt, giọng khàn đi do lâu ngày không cất lời: “Ngươi đây rồi.”
Vỏn vẹn ba chữ lại chứa đựng vô vàn cảm xúc phức tạp, Hà Duy nghe mà lòng ngổn ngang trăm mối, vì thế cũng chẳng giãy, cứ mặc hắn ôm.
Lòng đất lạnh lẽo, không khí ẩm ướt, nhưng nhờ hỏa linh bốc hơi nên không cảm thấy ướt lạnh, trái lại rất khô ráo ấm áp.
Trên người Lăng Vân Dực vẫn bao quanh bởi hồng quang, hắn ra sức ôm ấp người trong lòng, tham lam tận hưởng độ ấm mê người.
Mãi khi Hà Duy gọi khẽ: “Lăng Vân Dực?”
Hắn mới dần tỉnh táo, nhưng sau khi lấy lại tinh thần, khát khao dưới đáy lòng càng thêm mãnh liệt, hắn miễn cưỡng tách cả hai ra một chút để nhìn thẳng vào cậu.
Hà Duy nhìn lại hắn, mắt cũng quên chớp.
Nháy mắt sau, Lăng Vân Dực cúi đầu, nâng cằm cậu, rồi trao nụ hôn không cho phép cự tuyệt.
Hai môi chạm nhau, một nóng bỏng như lửa, một lành lạnh ôn hòa, nhưng vì giao nhau mà thoáng như bị điện giật, cấp tốc lan khắp toàn thân, khiến tim ai kia đập lỡ một nhịp.
Chỉ lướt qua làm sao đủ? Lăng Vân Dực chẳng chút khách khí tách khớp hàm cậu, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, gấp gáp quấn lấy cái lưỡi mềm mại của cậu, liếm láp, vấn vít, mạnh mẽ đòi hỏi.
Hà Duy bị hôn đến tâm thần liêu xiêu, mới đầu còn giữ được lý trí, còn biết như này là sai, đáng lẽ nên từ chối. Nhưng từ khi luồng điện hung mãnh ập tới, cậu đã sớm phân chẳng rõ đông tây nam bắc, cuối cùng còn thử hồi đáp, chẳng qua động tác cực nhỏ lại đổi lấy nụ hôn càng điên cuồng hơn. Nhất thời, cả người giống như con thuyền lướt giữa mưa bão, lắc lư bập bềnh, cơ hồ sắp chìm xuống đại dương mênh mang.
Đến lúc Lăng Vân Dực buông cậu ra, Hà Duy vừa thở hổn hển liên hồi, vừa cảm thấy hoang đường cực điểm.
Trong mắt Lăng Vân Dực, mình là một cô gái, còn là một cô gái sống chết vì hắn, ai mà chẳng hiểu lầm, cậu có thể lý giải tại sao Lăng Vân Dực ôm tình cảm như vậy với mình.
Song dù thế nào, cậu cũng nên xác định một sự thật, rằng cậu không phải phụ nữ, dẫu đang ở trong cơ thể này, nhưng đâu phải con gái chân chính. Nghĩ mà xem, nếu cứ tiếp tục mặc kệ, đến hồi Lăng Vân Dực biết chân tướng thì hắn làm sao chấp nhận? Hai người ở chung kiểu gì?
Vừa nghĩ thế, Hà Duy liền tỉnh lại. Khi cần quyết thì phải quyết ngay, nếu chậm trễ mãi, e rằng ngay cả bạn cũng khỏi làm.
Hà Duy vừa hít thở đều hơn liền muốn nói chuyện.
Ai ngờ chưa kịp thốt câu nào, Lăng Vân Dực đã hỏi: “Ta mê man bao lâu? Đây là đâu? Mấy ngày nay ngươi ổn không?”
Hắn hỏi vậy, Hà Duy chỉ đành đặt đề tài ban nãy qua một bên, thuật lại tỉ mỉ cho hắn biết.
Việc giữa đường đụng độ Lê Viêm, Hà Duy hiển nhiên không nhắc tới, chỉ bảo: “Sau khi ngươi hôn mê, thành Song Tử cũng… bị hủy, không có kẻ địch nên chúng ta xem như an toàn, còn Kỳ Lân đan chẳng hiểu sao lại tích đầy linh khí, ta nó đút cho ngươi thì thấy ngươi từ từ hấp thu.”
Hà Duy dừng một lát, sửa sang sơ sơ rồi nói tiếp, “Tuy thành Song Tử đã hết nguy hiểm, nhưng tóm lại vẫn là địa điểm xa lạ, ta sợ có người nghe tin đuổi tới nên tìm một chỗ bí mật ẩn nấp, kể cũng cơ duyên xảo hợp, thế mà lại lạc xuống ám thất dưới tượng cự long hai đầu. Ta định tĩnh dưỡng cùng ngươi dưới ám thất, dè đâu chỗ ấy là một truyền tống trận, rạng sáng bị truyền nhầm tới chỗ này.”
Đến đây căn bản đã xâu chuỗi xong sự việc, Hà Duy thở dài, đoạn bổ sung: “Ta cũng chả biết đây là đâu, từ bấy tới giờ chưa gặp bất kỳ sinh linh nào, chí ít thoạt nhìn rất an toàn, chẳng qua không rõ có ẩn chứa mối họa nào không.”
Cậu ngừng một lúc, nói thêm: “Mấy hôm nay ta luôn ở cạnh ngươi, chắc cũng cỡ hơn hai mươi ngày rồi.”
Trong lúc cậu nói, Lăng Vân Dực vẫn ôm cậu như cũ, nghe cậu bảo đã trông chừng tại đây hơn hai mươi ngày, lòng hắn không khỏi rung động, liền hôn một cái lên cổ cậu: “Vất vả cho ngươi rồi.”
Hà Duy bị hắn hôn mà ngưa ngứa, khẽ ngọ ngoạy một chút, bấy giờ mới nhớ tới đề tài bị cắt ngang hồi nãy.
Hà Duy ngẫm nghĩ, vẫn quyết định thẳng thắn. Càng kéo lâu càng không tiện mở lời, thà bây giờ nói hết còn đỡ hơn sau này bị phát hiện khiến đôi bên cùng xấu hổ!
Hà Duy thoát khỏi lòng hắn, ngồi đối diện hắn cất giọng nghiêm túc: “Lăng Vân Dực, ngươi hãy nghe ta nói.”
Lăng Vân Dực nhìn cậu, dù có ánh lửa chập chờn, song đôi mắt đen vẫn sâu không thẳm khó lường: “Ngươi nói đi.”
Hà Duy hít sâu một hơi: “Ta thực sự là con trai, không phải đùa giỡn mà rất nghiêm túc.”
Lăng Vân Dực chẳng chớp mắt lấy một cái: “Ngươi nói rồi mà, hơn nữa ta cũng đã cho ngươi đáp án.”
Hà Duy đực mặt.
Chỉ nghe Lăng Vân Dực trầm giọng bảo: “Ngươi chỉ là ngươi, những thứ khác đâu quan trọng.”
Hà Duy giật mình, lập tức nhớ ra, phải rồi… đúng là cậu đã từng nhắc đến, Lăng Vân Dực cũng trả lời y như này.
Cơ mà… lúc ấy, phải, lúc ấy Hà Duy tự mình rụt lại, nhưng hiện tại cậu không muốn làm rùa đen rút đầu nữa.
Hà Duy hít sâu, hạ quyết tâm trong lòng, chấp luôn!
“Ta biết, dáng vẻ giờ đây của ta không giống con trai xíu nào, nói ngoài miệng rất thiếu thuyết phục, nhưng ta không muốn ngươi thất vọng, cũng không muốn kết cục lâm vào tràng cảnh lừa dối, thế nên…” Giọng Hà Duy có chút run rẩy, “Ta muốn cho ngươi xem thử.”
Lăng Vân Dực im lặng nhìn cậu: “Được.”
Nhận được sự đồng ý của hắn, Hà Duy bèn đứng dậy, chuẩn bị tâm lý hồi lâu, tiếp theo đẩy đi cảm giác ngượng ngùng, phô bày toàn bộ cho hắn thấy.
Lăng Vân Dực vẫn dõi theo cậu, chờ khi thấy rõ ràng, đồng tử đột nhiên co rút.
Hà Duy vội chỉnh lại quần áo, tim đập thình thịch, song vẫn cố giả vờ bình tĩnh, nỗ lực khiến giọng nói trấn định: “Đó… ngươi thấy đấy, ta không phải con gái nên hy vọng ngươi đừng…”
Chưa dứt câu, Lăng Vân Dực đã ôm ngang cậu, Hà Duy kinh ngạc, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hắn.
Lăng Vân Dực một tay ôm cậu, sau đó xoẹt một tiếng, trực tiếp xé mở quần áo, thân hình trắng trẻo lộ ra, dưới ánh sáng hỏa linh nom càng mịn màng bóng loáng.
Hà Duy ngốc lăng, này này…
Lăng Vân Dực ngắm cậu từ trên xuống không chớp mắt, cực kỳ cẩn thận. Dẫu tròng mắt đen tựa đêm tối, nhưng giờ khắc này lại như đang bùng cháy, ngọn lửa đen tuyền hệt như vật thật dạo chơi trên người cậu, khiến Hà Duy không khỏi hồi hộp bất an.
Lăng Vân Dực ngắm kỹ càng một lượt, rồi đột ngột áp sát, nhìn thẳng vào cậu: “Sợ à?”
Hà Duy ngạc nhiên, có chút phản ứng không kịp.
Lăng Vân Dực hôn trán cậu: “Đừng sợ, ngươi rất đẹp.”
Hà Duy chợt phản ứng, trong lòng tức thì bị khí nóng quét qua.
Lăng Vân Dực hôn môi cậu, giọng hắn khàn khàn, nhưng trong đó hàm ẩn tình cảm sâu đậm: “Ngươi rất đẹp, thân thể này rất đẹp. Ta bảo rồi, vô luận dáng vẻ ngươi thế nào, ngươi cũng chính là ngươi, do vậy không cần lo lắng, ta chỉ muốn ngươi.”
Hắn khẽ thổ lộ, trái tim Hà Duy lại như bị bóp chặt, quên cả hô hấp.
Lăng Vân Dực càn quét môi lưỡi cậu, ngón tay thon dài cũng thong thả dạo chơi, mang đến cảm giác tê dại khó nhịn. Hà Duy bất giác ngửa cổ, cậu triệt để mất kiểm soát dưới kích thích kịch liệt.
Nụ hôn trên môi chưa từng dịu dàng tỉ mỉ đến thế, cường độ trên tay là kích thích khó lòng tưởng tượng, khi tay hắn phủ lên nơi dâng trào kia, Hà Duy liền rùng mình, bất chợt hoàn hồn, thì thào: “Đừng… đừng…”
Chẳng kịp nói hết câu, Lăng Vân Dực đã hôn cậu, quấn lấy lưỡi cậu, cuồng nhiệt đòi hỏi, đồng thời động tác tay cũng nhanh hơn. Hà Duy bị khiêu khích liên hồi, sau mấy lần lên xuống đã thấy hoa mắt, đại não thoắt cái trống rỗng.
Sau cơn mê muội, mãi lâu sau Hà Duy chưa lấy lại bình tĩnh, tận khi những nụ hôn nhỏ vụn của Lăng Vân Dực rơi xuống cổ, thứ cứng rắn dù cách lớp quần áo vẫn mang nhiệt độ thiêu đốt người đâm vào đùi cậu, Hà Duy mới bừng tỉnh, hoảng hốt nhìn hắn: “Lăng… Lăng Vân Dực…”
“Ừ.” Lăng Vân Dực không hề ngừng động tác.
Đành rằng Hà Duy chưa làm chuyện này bao giờ, càng chưa từng nghĩ đến, nhưng thân là công dân thế kỷ hai mốt nên cũng có nghe qua, nhất thời hoảng sợ không thôi: “Đừng mà! Đừng như vậy!”
Giọng cậu bao hàm quá nhiều sợ hãi, Lăng Vân Dực hơi ngẩng đầu, tròng mắt đen khóa chặt cậu, môi mỏng khẽ nhếch: “Ta muốn ngươi.”
Đầu Hà Duy ong lên, đánh chết cậu cũng không ngờ khi mình tiết lộ bí mật thân thể, Lăng Vân Dực chẳng những không ghét, mà… mà còn…
Không, không được! Đáng sợ quá!
Hà Duy ra sức lắc đầu, liều mạng giãy giụa, ngữ điệu run lẩy bẩy nhưng cũng lộ rõ sợ hãi: “Đừng, Lăng Vân Dực, chúng ta đừng như vậy!”
Lăng Vân Dực nhìn cậu, ngọn lửa đáy mắt dần tắt hẳn.
Hà Duy đối diện hắn, trong lòng lộp bộp.
Lăng Vân Dực đứng thẳng dậy, sắc đen trong mắt thăm thẳm nồng đậm, là sắc màu có thể thôn phệ tất cả ánh sáng: “Ngươi không muốn thuộc về ta sao?”
Hà Duy há miệng, nhưng cổ họng như bị tắc, phát không ra bất cứ âm thanh nào. Nếu nói trước đó cậu bị việc sắp xảy ra dọa sợ, thì giờ cậu đang sợ chính Lăng Vân Dực.
Lăng Vân Dực vươn tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua trán cậu, cuối cùng dừng trên môi: “Ta muốn ngươi, muốn hoàn toàn có được ngươi, vĩnh viễn không buông tay, nhưng ngươi không muốn đúng không?” Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Hà Duy, mặt chẳng chút thay đổi nhưng sâu thẳm trong đáy mắt lấp lóe một một tia điên cuồng, “Ngươi không muốn thuộc về ta, không muốn ở bên ta, ngươi sẽ rời xa ta, đúng không?”
Giọng hắn rất nhẹ, song tại sơn động tĩnh lặng lại trở nên rõ ràng như đang đập vào tim.
Hà Duy chẳng dám chớp mắt, cậu cảm nhận sâu sắc rằng trạng thái Lăng Vân Dực rất bất thường, cậu biết rõ nếu mình đáp sai, tuyệt đối sẽ gặp phải chuyện còn khủng bố hơn. Còn chàng trai trước mắt sẽ càng rơi vào vực sâu vô tận, mãi mãi không quay đầu lại.
Không, không được.
Hà Duy thở sâu, tiếp đó cầm chặt tay hắn, cảm giác lạnh buốt khiến cậu kinh hãi, nhưng cố gắng không để ý. Cậu nắm thật chặt, như thể đang tiếp can đảm cho mình, rốt cuộc cũng mở lời: “Không đâu, Lăng Vân Dực, ta ở đây, ở bên cạnh ngươi, ta không đi đâu hết!”
Lăng Vân Dực vẫn nhìn cậu.
Hà Duy đã mở miệng nên cũng có dũng khí: “Hãy tin ta, ta sẽ không buông tay ngươi, không phản bội ngươi, không rời xa ngươi!”
Tròng mắt đen dần dà không còn tĩnh mịch, Hà Duy chỉ có thể nỗ lực không ngừng, “Chuyện vừa rồi… chỉ là ta hơi kinh hoảng, cho ta một ít thời gian để ta…” Hà Duy cắn răng, “chậm rãi thích ứng.”
Lời này vừa vang lên, Lăng Vân Dực rốt cuộc khôi phục chút nhân khí, có điều hắn vẫn chẳng nhúc nhích, lặng lẽ quan sát Hà Duy.
Hà Duy đâm lao phải theo lao, bèn nửa quỳ xuống đất, hơi ngửa đầu chủ động hôn hắn. Lần này, đôi mắt đen bỗng sáng lên, vươn tay dài ôm ngang cậu, hung hăng hôn sâu hơn, u sầu triền miên, quấn giao chặt chẽ, chỉ hận không thể nuốt cậu vào bụng.
Nụ hôn chấm dứt, giọng Lăng Vân Dực khàn đi, mang theo vẻ gợi cảm quyến rũ, hắn ghé tai cậu thầm thì: “Hà Duy, ta tin ngươi.”
Hà Duy không cử động, để yên cho hắn ôm, nhưng lòng dạ đã rối như tơ vò, lời rơi rụng tiết tháo thế cũng nói được, việc vô chừng mực vậy cũng chẳng từ, cậu thật chỉ muốn đập chết mình.
Thế nhưng, cậu còn biết làm sao? Không nói vậy thì nói thế nào? Không làm vậy thì làm thế nào?
Lòng Hà Duy ngũ vị tạp trần, chỉ biết an ủi mình, từ từ… cứ từ từ rồi… sẽ, sẽ ổn thôi.
Việc này cứ thế tạm bỏ qua, Kỳ Lân đan chưa hấp thu xong, thân thể Lăng Vân Dực đã bình phục nên mới tỉnh lại, nhưng muốn hấp thu tất cả linh khí trong đó vẫn cần thêm thời gian.
Hắn chẳng lãng phí thì giờ nữa, nhắm mắt ngưng thần, bắt đầu dẫn linh nhập thể. Hà Duy tất nhiên đâu dám bỏ đi, bèn an vị bên người hắn, cùng nhau tu luyện.
Lại thêm hai mươi ngày trôi qua, khi ánh lửa trong động tắt hẳn, Lăng Vân Dực thoắt cái mở mắt, đại thành rồi.
Hà Duy cao hứng thay hắn: “Hấp thu hết rồi sao? Kỳ Lân đan dồi dào linh khí vô cùng hữu ích với Đấu Linh của ngươi.”
“Ừ.” Lăng Vân Dực đáp, đoạn ôm cậu vào lòng, hôn một cái mới nói: “Đi thôi, ta dẫn ngươi ra khỏi chỗ này.”
Hà Duy bị hôn quá nhiều đã sớm chết lặng, chẳng qua thấy hắn lại sắp bế mình, cậu vội đấu tranh: “Ta tự đi được không? Giờ tu vi của ta cũng tăng rồi, có thể theo kịp.”
Lăng Vân Dực nhíu mày: “Ghét ta bế à?”
Hà Duy cười khổ: “Ta là con trai thật mà.” Già đầu thế còn bị bế, ngượng chết được.
Lăng Vân Dực rũ mi: “Con trai thì sao? Ta chỉ muốn bế ngươi, vậy ta mới yên lòng.”
Một câu làm Hà Duy nghẹn lời, hắn rốt cuộc thiếu cảm giác an toàn tới mức nào!
Đấu tranh thất bại, Hà Duy nhận mệnh tựa vào ngực hắn, vùng vẫy lần cuối: “Đợi ra ngoài thả ta xuống nhé?”
Lăng Vân Dực cúi xuống nhìn cậu, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt khổ não của người ta, tâm trạng không khỏi vui lên, liền đáp: “Được.”
Cuối cùng cũng giành được chút tự do thân thể, mắt Hà Duy sáng lên, mừng húm, sau đó tự trấn an mình, dù sao hiện tại cũng chả ai thấy, thích thì bế đi, mình càng đỡ tốn sức.
Rời khỏi mé hang, đi chừng một khắc vẫn chưa thấy điểm cuối, Hà Duy không cần đi nên luôn tập trung nhớ đường, cậu khẳng định họ không đi lặp lại, càng không vòng về, một mực thẳng tiến lên trước, nhưng sao lâu vậy mà chưa ra ngoài, chứng tỏ nơi này rộng kinh người.
Tóm lại đây là đâu? Hà Duy thực tình chẳng nghĩ ra, cậu chỉ chắc chắn nó vẫn thuộc vùng đất Thẩm Phán. Vì nhiệm vụ chưa hoàn thành, cậu với Lăng Vân Dực không có khả năng đã rời vùng đất ấy.
Tuy bảo vùng đất Thẩm Phán chỉ rộng bằng một phần năm Trung Đình, nhưng tốt xấu gì cũng là một đại lục, hiển nhiên chiếm diện tích khá lớn, làm sao phân biệt được chỗ này nằm ở đâu chứ?
Đi hai khắc nữa vẫn chả thấy bóng dáng cửa ra, Hà Duy khó tránh có chút sợ hãi, tốc độ Lăng Vân Dực rất nhanh, đi lâu vậy mà chưa ngoài thì nơi này… hơi lớn quá rồi!
Hên là Lăng Vân Dực tu vi thâm hậu, hai người đi lâu lắm rồi mà hắn vẫn mặt không đổi sắc.
Hà Duy nhẹ giọng hỏi: “Hay mình nghỉ một lát đi?”
Lăng Vân Dực lắc đầu: “Khỏi cần, cứ đi lên phía trước xem.”
Hắn đã bảo vậy, Hà Duy cũng chẳng dị nghị, cậu hơi lo lắng, chỗ này rộng như vầy, càng đi càng có dấu đào bới, khẳng định không phải thiên nhiên tạo thành.
Dùng sức người tạo nên một mê cung khổng lồ dưới lòng đất như này đủ chứng minh chủ nhân quyền thế bậc nào, dĩ nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Nguy hiểm kèm theo cũng càng lớn, Hà Duy không ngừng điểm tên các đại boss của vùng đất Thẩm Phán, lòng càng bất an hơn.
Đành rằng tu vi hiện nay của Lăng Vân Dực đã tăng vọt, song vùng đất Thẩm Phán chẳng một ai tốt lành, ngay cả Trúc Uyên tới đây cũng chưa chắc vô địch thủ.
Nghĩ thế, rồi đi thêm một khắc nữa, phát hiện một cổng lớn đỏ thẫm.
Mắt Hà Duy sáng rỡ, không nhịn được thốt lên: “Là cửa ra chắc luôn!”
Lăng Vân Dực gật đầu, giơ tay chạm cửa, Hà Duy vội hỏi: “Mở được không?”
“Thử xem đã.” Nói đoạn, hắn bế Hà Duy về hướng ngược lại, Hà Duy chẳng hiểu gì. Mãi khi Lăng Vân Dực đặt cậu xuống đất, lại dựng kết giới bảo hộ cậu, bấy giờ Hà Duy mới ngộ ra, sợ nhỡ tay làm cậu bị thương sao.
Hà Duy rất biết mình biết ta, vì vậy thành thật chờ trong kết giới, chỉ quan sát bằng mắt.
Lăng Vân Dực không để cậu cách quá xa mà vẫn trong phạm vi tầm nhìn, hắn thà hao tổn nhiều linh khí cho kết giới bảo hộ còn hơn đặt cậu ở nơi khuất mắt mình.
Hắn tập trung tinh thần, duỗi thẳng tay, hồng mang ngưng tụ, một trường kiếm đỏ thẫm ngập tràn linh khí leng keng hiện hành. Hà Duy nhìn từ xa, chỉ thấy hình dáng Huyết Tàn càng thêm tinh tế, phía trên hội tụ ánh sáng đậm màu như thể có huyết vụ vờn quanh, nó xuất hiện đột ngột càng giống mang theo huyết khí phủ kín xung quanh trong nháy mắt, khiến lòng người phát lạnh.
Chỉ thấy Lăng Vân Dực vận linh khí, vô số hỏa linh và huyết linh bốc lên từ cơ thể, nhanh chóng giằng co, xoay tròn, cuối cùng tụ trên Huyết Tàn, trường kiếm vung lên, đất trời rung chuyển. Cánh cổng màu đỏ hệt như đậu hủ bị chém ngang, mặt cắt ngay ngắn dụ người liếc nhìn.
Sau tiếng nổ ầm vang, cánh cổng sụp đổ, trước mắt xuất hiện một thềm ngọc đá đen.
Hai người bước lên thềm đá, đẩy cửa gỗ chạm khắc tinh tế, cảnh tượng đối diện rộng mở sáng sủa.
Sàn ngọc tủy đỏ, trần hắc diệu thạch, cung điện xa hoa to lớn khiến người lóa mắt.
Hà Duy vừa nhìn thoáng qua, trái tim liền nhảy dựng.
Dù thế nào cũng chẳng ngờ nơi này lại là điện Thương Khung trong thành Trung Ương!
Hơn bốn mươi ngày trước, cậu từng ở đây diện một thân hồng y, còn xém nữa đạt thành hôn khế với Lê Viêm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...