CHƯƠNG 100 PN1
Mãi khi tiến vào cánh cửa Hắc Sát, Hà Duy vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.
Cậu nhìn Đoan Thanh, cảm thấy ngắm bao nhiêu cũng chẳng đủ.
Theo lý, cậu nên thấy lạ mới đúng, nhưng trong lòng lại không có chút gượng gạo nào.
Là cậu phóng thích thuật tụ hồn, cậu biết rõ hơn ai hết rằng bọn họ là một người, ký ức giống nhau, linh hồn giống nhau, tất cả chồng lên nhau lại càng bộc lộ vô vàn điểm chung.
Bọn họ vốn nên như thế, chỉ như vậy mới thực sự trọn vẹn.
Đến đại lục Đấu Linh, hai người đáp xuống đỉnh Thanh Loan, Đoan Thanh trực tiếp ôm cậu vào điện. Hà Duy cực kỳ tự giác, không đợi hắn cúi xuống đã ngẩng đầu, chủ động hôn hắn.
Nhớ vô cùng, Hà Duy quả thực không thể tưởng tượng mình trải qua một tháng như thế nào, có thể gặp lại người này, mọi ý định đều biến mất, thiết nghĩ chỉ cần ở bên hắn thì sao cũng tốt. Tâm tình được thỏa mãn càng chứng tỏ, chứng tỏ cậu đích xác đang ở bên hắn.
Mà thân cận da thịt là cách tỏ bày tốt nhất.
Đoan Thanh còn gấp gáp hơn cậu, Hà Duy chỉ đợi một tháng, nhưng hắn đã đợi tròn chín trăm năm.
Tuy rằng Hà Duy hồn tán ngay cạnh hắn, song hồn phách hư vô thoắt ẩn thoắt hiện, bất chấp không gian. Muốn thu thập hồn phách hỗn độn của cậu phải mất chừng ba trăm năm, mà như vậy vẫn chưa khiến cậu sống lại được.
Đã khóa chặt hồn phách, ngặt nỗi tinh thần lại thất lạc.
Hà Duy không thuộc về đại lục Đấu Linh, nên tinh thần cậu cũng không ở đây, việc này đối với Đoan Thanh chẳng khác nào một tiếng sấm rền.
Nhưng hắn chẳng đời nào bỏ cuộc.
Sáu trăm năm tiếp theo, hắn từ bỏ ý niệm diệt thế, chỉ chuyên tâm đề cao tu vi, rồi tìm đến quê nhà của Hà Duy.
Cũng may hắn từng có một lần kinh nghiệm, cộng thêm hồn phách Hà Duy dẫn đường, rốt cuộc cũng tìm được tinh thần của cậu.
Hồn thần dung hợp mới là hồi sinh chân chính.
Song thế này vẫn chưa kết thúc, Hà Duy sinh ra đã thiếu một phách, nếu không thể bổ sung, chung quy vẫn gặp nguy hiểm.
Do vậy, hắn sẽ cho cậu.
Vốn thuộc về cậu, hiện tại trả lại cho cậu.
Khoảnh khắc lên đỉnh, Hà Duy mơ màng thấy được mảnh trăng rằm bé xinh kia.
Tận khi nó dung nhập vào cơ thể, Hà Duy mới trợn to mắt: “Đây… đây là…”
Đoan Thanh cúi đầu ngậm môi cậu, sau đó ưỡn thẳng người, chôn sâu vào lần nữa, mãi tới lúc người dưới thân phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, hắn mới chau mày, tình yêu ngập đầy trong đôi mắt đen như muốn tràn ra ngoài.
Với hắn, thiếu hồn phách cùng lắm là đau đớn trăm năm một lần, nhưng so với việc mất đi cậu, nỗi khổ ấy có đáng chi.
— chỉ cần giữ được em, ta tình nguyện đánh đổi tất cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...