Bàn tay của Bạch Thiếu Uyên nắm lấy vạt áo trắng của giáo chủ, vô tình chạm lên mái tóc đen dài đến thắt lưng của cô.
Cảm giác mềm mại lạnh lẽo lướt qua mu bàn tay, lại càng giống được chạm vào tơ lụa thượng đẳng. Ông trời thật không công bằng, không chỉ cho người con gái này quyền lực và võ công hơn người, mà còn ban cho cô vẻ ngoài có thể nói là hoàn hảo, soi mói đến từng chân tơ kẽ tóc cũng không tìm được chút khuyết điểm nào.
Quyền lực và chức vị, võ công và sắc đẹp, tất cả những thứ mà con người theo đuổi, cô đã có tất cả. Nếu như đổi lại là người khác chắc hẳn đã sớm vui mừng nhảy nhót rồi, nhưng nhìn khuôn mặt của vị giáo chủ này, hắn không nhìn thấy được nhiều sự vui vẻ phấn khởi, cô rất ung dung thản nhiên, cho dù cô có mỉm cười cũng làm cho người khác có cảm giác bí ẩn, giống như một hồ nước sâu yên tĩnh không một gợn sóng, căn bản là không có cách nào nhìn thấu được.
Sự mềm mại của vạt áo làm cho Bùi Thiếu Uyên phục hồi tinh thần, hắn nhắm hai mắt lại, nếu như đã thật sự quyết tâm rồi thì không thể vừa ra trận đã lùi bước được. Nếu ngay cả chuyện này cũng không làm được thì còn nói gì đến chuyện báo thù?
Bùi công tử chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt vốn đã nhạt màu dường như lại càng nhạt thêm, có vẻ vô cùng lạnh lùng thản nhiên. Hắn lạnh lùng cúi đầu, dùng tư thế theo kính cẩn vòng hai tay qua eo của bạch y giáo chủ, hai tay đã vươn ra lại do dự, một lát sau mới chậm rãi đặt lên vạt áo, dùng động tác cực kỳ ngốc nghếch thử cởi chiếc thắt lưng được làm từ bạch ngọc này ra.
Hắn vốn không phải là người hầu, tầm mắt lại bị che khuất không nhìn được tình hình phía trước, tháo mấy lần cũng không ra, sau mấy lần thất bại, đôi tay vô tình dùng thêm chút sức mạnh, nếu chiếc thắt lưng này không phải làm từ băng tơ tằm tốt nhất thì đã sớm bị hắn xé nát.
Sau năm lần thất bại, bạch y giáo chủ thản nhiên đưa tay đặt lên trên tay hắn, vẫn chưa dùng chút sức nào, đã làm cho vị Bùi công tử này theo bản năng dừng tay lại.
Hắn nín thở chờ một lúc, cũng không nghe lời quát mắng hay trách phạt nào, nàng chỉ chậm rãi kéo tay hắn ra, tự mở khóa thắt lưng bằng bạch ngọc xuống, tiện tay đưa chiếc thắt lưng mới cởi ra cho hắn.
Đại khái là đã hoàn toàn thất vọng với hắn, tiếp theo đều là bạch y giáo chủ tự mình làm, Bùi Thiếu Uyên chỉ sững sờ đứng một bên, thỉnh thoảng cầm lấy những món quần áo mà cô cởi ra. Hắn cúi đầu, trong mắt không gợn chút sóng nào chỉ nhìn chằm chằm vào mũi của mình. Mãi đến khi tiếng nước chảy vang lên, hắn mới thầm thở phào nhẹ nhõm, lại chờ một lúc sau mới dám ngẩng đầu lên.
Trong lúc vô tình thoáng nhìn, hắn lại thấy tấm lưng trắng nõn mảnh khảnh, chằng chịt vết thương của vị giáo chủ trên mặt nước trong vắt. Vết thương do kiếm, vết thương do đao, vết roi, ngoài những vết thương từ binh khí, dường như còn một số vết sẹo do bị ăn mòn, nhìn mà giật mình.
Thật ra nếu những vết sẹo này nằm trên người của người đàn ông luyện võ ngược lại sẽ không làm cho người khác sửng sốt như vậy, nhưng làn da của nàng thật sự quá đẹp, tựa như một khối bạch ngọc bóng loáng mềm mại trong trẻo mà lạnh lùng, đối lập hoàn toàn với những vết thương xấu xí chằng chịt kia khiến cho người khác giật mình.
Tất nhiên là do Ngữ Kỳ cố ý, cô mang hắn đến đây là để hắn "vô tình" biết trên thân thể này của cô chằng chịt những sẹo. Là người của danh môn chính phái, trong lòng Bùi công tử khẳng định còn có mâu thuẫn với giáo chủ Ma giáo, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, đầu tiên phải làm cho hắn mất đi cảm cảm giác này.
Mà thời điểm này, kinh nghiệm học tập được từ trong tiểu thuyết nói cho cô biết, việc dốc sức thay đổi từ tà sang chính thật ra cũng không phải là cách làm tốt nhất, dù sao giáo chủ Ma giáo để lại cho đối phương ấn tượng độc ác nham hiểm quá mức sâu sắc, cũng không thể một sớm một chiều có thể thay đổi được, hơn nữa cho dù làm đến mức hoàn hảo, khẳng định trong lòng đối phương cũng nghi ngờ. Không bằng cứ giữ nguyên ấn tượng trước kia của hắn đối với mình, như vậy dù cô cư xử nhẹ nhàng hơn một chút, cũng sẽ làm cho hắn vừa mừng vừa lo. Ví dụ như tục ngữ có câu gọi là "Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu", cũng không phải bởi vì phụ nữ trời sinh đã vui vẻ khi bị hành hạ, mà là bới vì " vật lấy hi làm đắt"(1), một người xấu làm việc tốt là rất hiếm thấy, cho nên khi đem so sánh với một người tốt luôn làm việc tốt thì càng thể hiện ra lòng tốt, làm người khác cảm thấy đáng quý hơn. Nói cách khác, đạo lý "Nữ nhân không xấu, nam nhân không yêu" cũng giống như vậy.
(1): Vật lấy hi làm đắt: thứ gì hiếm, ít có mới là đáng quý
Có điều trên những ấn tượng ấn tượng xấu khó có thể xóa đi đó, cũng không có nghĩa là không thể xây dựng chút ấn tượng tốt. Tuy rằng "Người xấu" đột nhiên "Cải tà quy chính" sẽ làm người khác nghi ngờ,nhưng mọi người cũng dễ tin rằng những người đáng ghét chắc chắc chắn sẽ có chỗ đáng thương, bình thường bọn họ sẽ tin "Người xấu" đều có quá khứ bi thảm, đều đã trải qua những cực khổ mà người thường khó có thể chịu được.
Nếu những tổn thương này ở trên cơ thể của đàn ông mặt mày hung ác, sẽ không làm cho mọi người đồng cảm, nhưng nếu xuất hiện trên cơ thể của một người con gái xinh đẹp, thì chuyện bất hạnh này sẽ được mọi người phóng đại lên mấy lần thậm chí cả mấy chục lần, tự nhiên sẽ sinh ra lòng thương cảm với người đó. Thứ nhất vì nữ giới vốn được coi là phái yếu làm cho người khác muốn bảo vệ, thứ hai là khuôn mặt đẹp đều tạo nhiều thiện cảm cho người khác hơn, từ xưa đến nay đều như vậy.
Sau khi rửa vết máu trên tay, Ngữ Kỳ từ từ múc một gáo nước dội lên vai, đồng thời nghiêng đầu nhìn qua bên kia, quả nhiên nhìn cặp lông mày đang nhíu lại và ánh mắt phức tạp của Bùi công tử.
Còn trong mắt Bùi Thiếu Uyên, chỉ thấy ánh mắt lạnh nhạt của cô liếc hắn một cái, ánh mắt dường như chỉ nhìn hắn một lát sau đó thì hững hờ xoay đi.
Chỉ một giây, dường như đã có thể thấu suy nghĩ của hắn, âm thanh trầm thấp của cô vang lên, giọng điệu bình thản như đang kể chuyện của người khác.
"Không có gì đáng ngạc nhiên đâu, vào Minh Nhân điện còn có thể đi ra là đã may mắn rồi". Câu nói của cô không chút cảm xúc, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn hắn, nhưng từ khóe mắt chân mày đều lộ ra nét cười nhàn nhạt:
" Một trăm đệ tử đi vào, chỉ có một người còn sống đi ra..... Đây chính là lý do vì sao chỉ cần tùy tiện cử một Minh sứ từ Minh điện ra cũng đủ để khuấy lên một chiến trường đẫm máu ở trung nguyên của các ngươi rồi".
Đuôi mắt của thân thể này vốn là hơi xếch lên, ánh mắt của cô còn mang cả nét cười, giống như hoa lê ngấm đầy gió xuân, Bùi công tử nhìn mà ngẩn ngơ, tiếp theo lại cau mày thật chặt. Cô nói không sai, Minh sứ mà ma giáo phái đến trung nguyên thật sự đều có võ công cao cường không lường được. Hắn suýt nữa thì quên, người con gái trước mặt không phải phải là loại con gái yếu đuối, cho dù đã trãi qua rất nhiều loại khổ cực, nhưng bây giờ cô đã bước lên đỉnh cao võ học, tay đã nhuộm không biết bao nhiêu máu,căn bản không cần đến sự đồng cảm của mình.
Hắn im lặng một lát, ngước mắt nhìn về phía cô, giọng nói trầm xuống: "Ngài đã biết cách làm việc của minh điện hung ác tàn độc, vì sao lúc kế nhiệm chức giáo chủ không tiêu hủy nó đi?"
Ngữ Kỳ nhìn thẳng vào hắn một lát, nụ cười vụt tắt, ánh mắt trong nháy mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo, lạnh lẽo như băng ngàn năm, liếc hắn một cái: "Ngươi vượt quá giới hạn rồi."
Bùi công tử lúc này mới phản ứng, đối phương không phải là bạn bè thân thiết hắn có thể thẳng thắn khuyên bảo,mà là giáo chủ Ma giáo người khác tên đã sợ mất mật, hành động lúc nãy của hắn thật sự quá mức to gan.
Nhưng lúc hắn đang tập trung tư tưởng đề phòng, thì biểu cảm trên mặt cô dần dần dịu lại, còn có chút bất đắc dĩ.
"Đây không phải là trung nguyên, Bùi công tử, ngươi cảm thấy Minh điện là địa ngục tàn ác, nhưng đó là nơi mọi đứa trẻ dù bỏ mạng cũng muốn vào." Cô lạnh nhạt nói một câu, thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ mặt không dám tin, dời mắt, nhẹ nhàng giải thích: "Người trung nguyên các người đều đã quen với những ngày tháng sống trong trong nhung lụa, còn bọn ta thì không. Đối với chúng ta mà nói, một là sống vinh quang hơn bất cứ kẻ nào, hai là không bằng lập tức chết đi. Ngươi có lẽ khó mà tin được, nhưng sự thật là vậy đó. Nếu không có Minh điện, thì đã không có bổn tọa hôm nay."
...
Mãi cho đến rất lâu sau này, Bùi thiếu Uyên vẫn luôn nhớ rõ, bên hồ ngọc bích lượn lờ sương khói, mà khuôn mặt tinh tế như được mài đẽo của nàng ở phía sau tầng tầng lớp lớp sương kia lại như ẩn như hiện.
" Đối với chúng ta mà nói, một là sống vinh quang hơn bất cứ kẻ nào, hai là không bằng lập tức chết đi."
Cô nói như thể đang kể một câu chuyện, vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng,nhưng lại làm cho lòng người cảm thấy đau thương.
...
Sau ngày hôm đó, Bùi công tử cũng sinh hoạt giống như những thiếu niên nơi đây...., buổi tối ngủ trong căn nhà nhỏ không tên ngay gần hậu điện, ban ngày thì đến hầu hạ cô.
Không giống như những đệ tử bình thường trong ma giáo, những thiếu niên ở đây cũng có người hầu để sai vặt, hằng ngày ngoại trừ lúc hầu hạ giáo chủ ra thì hầu như mười ngón tay đều không dính nước, tiền tiêu cho khoản ăn mặc ngang với các công tử nhà giàu quyền quý của Trung Nguyên.
Nếu không phải vì tập võ mà đầu ngón tay có hơi chai đi, người không biết nhìn khuôn mặt với quần áo của họ chắc sẽ đều tưởng công tử thiếu gia nhà nào suy tàn được nữ vương bao nuôi.
Mà một vài thiếu niên được sủng ái nhiều hơn, thì đều được ở lại trong viện của mình, không cần phải đến hầu hạ giáo chủ nữa, mỗi ngày ngoại trừ tập võ, thời gian còn lại có thể làm việc mình thích, ví dụ như có thời gian rảnh rỗi, nhàn hạ thoải mái thì ngâm thơ, vẽ tranh, sẽ có những đệ tử trong giáo dưới tay mình đi thu thập các loại sách độc bản( chỉ có một quyển), tác phẩm của các danh gia, các tác phẩm thượng đẳng được truyền lại cho đời sau, cuộc sống trôi qua giống như các vương tôn quý tộc. Ngoài ra, bất kể là binh khí tốt, bí tịch võ công, hay các loại thảo được quý hiếm, động vật quý hiếm, hễ mà thiên hạ có, thì những đệ tử ma giáo này đều có bản lĩnh trong thời gian ngắn nhất tìm ra để dâng lên cho bọn họ. Có thể nói, những vật báu vô giá mà cả người đang ngồi trên ngai vàng kia chưa chắc đã có được, ở trong tay những công tử này chỉ là món đồ chơi, mấy ngày sau đó có thể bị vứt qua một bên.
May mắn những người được sủng ái hình như rất ít, nếu không dù ma giáo có đầy dẫy nhân tài đi chăng nữa cũng không nuôi nổi những công tử tiêu tiền như nước thế này.
Những vị công tử được sủng ái này còn có thêm quyền lợi nữa là được tự do ra vào tẩm điện của giáo chủ, còn những thiếu niên khác thì phải theo chỉ thị vài ngày mới có thể có có hội hầu hạ giáo chủ.
Bùi Thiếu Uyên lúc trước còn lo lắng, không biết nên làm chỉ để từ chối cùng cô làm chuyện nam nữ kia, sau khi sống ở hậu viên mấy ngày mới phát hiên ra- đúng là lo bò trắng răng.
Mà mấy ngày ở hậu viện này, hắn mặc dù cả ngày luyện võ, nhưng vẫn vô tình nghe mấy thiếu niên kia nói một số chuyện đến giáo chủ.
Lúc trước, nghe giang hồ đồn, hắn cho rằng vị giáo chủ ma giáo này là đại ma đầu đầy dã tâm, thâm độc tàn nhẫn, tội ác tày trời. Mà bây giờ... hắn không biết nên nhận xét vị giáo chủ này thế nào.
Cô từng tự tay giết chết nhiều vị trưởng lão ma giáo mà mặt không biến sắc, nếu là hắn của trước đây, chắc chắn sẽ coi đó là tàn bạo vô tình,cứng đầu cố chấp, nhưng sau khi nghe những thiếu niên kia kể, trong tình huống cấp bách cô vẫn có thể hành động đáp trả một cách nhanh chóng dứt khoát, nếu không như vậy chỉ sợ người nằm xuống không chỉ có một mình cô. Mà càng tiếp xúc với vị giáo chủ này nhiều, thì những câu chuyện về cô càng chân thật hơn. Nếu cô thật sự cố chấp không cho phép bất kì ai chống đối, nếu tính tình của cô thật sự là trời sinh đã tàn bạo vô tình ác độc, thì hành động ngày đó của hắn đủ để chết vô số lần, chứ không phải còn sống ở đây thế này.
Theo như những thiếu niên nói, vị giáo chủ "Tàn ác vô tình" này chỉ nhắm vào kẻ địch và kẻ phản bội thôi, còn đối với người của mình, cô thậm chí còn bao che khuyết điểm, cũng bởi vì vậy, nên bình thường người bên ngoài cũng không dám to gan bắt nạt các đệ tử trong giáo.
Bùi Thiếu Uyên cũng không phải là người cố chấp, nếu bỏ qua những ý kiến bất đồng, thì hắn còn có chút khâm phục vị giáo chủ này. Thân là nữ nhi, có thể dùng thủ đoạn như thế cũng thật đúng là hiếm thấy – tuy tác phong cần một đám mỹ nam vờ quanh của cô vẫn thật khó mà chấp nhận.
Sáu ngày sau, cuối cùng cũng đến lượt hắn đến hậu điện hầu hạ, tuy rằng lần này hắn cũng không mong chờ gì, nhưng cũng không chán ghét giống như lần trước.
Vốn đã không giỏi việc pha trà rót nước mà còn thả lỏng thần kinh, vậy hậu quả là.
"Choang" một tiếng, chén trà bằng sứ trắng rơi xuống đất, trà nóng và mảnh sứ văng tung tóe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...