Bùi Thiếu Uyên không phải không biết, cái ý tưởng đầu nhập Ma Giáo để đạt được sức mạnh là vô cùng liều lĩnh, không khác nào cùng hổ dữ bàn mưu, cùng ma quỷ giao dịch..... Nhưng nếu đã mất đi tất cả thì hắn cũng chẳng cần lý do để cẩn thận nữa, dù sao mạng cũng chỉ có một, nếu không thể báo thù thì sống tạm bợ cũng có ích gì.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, ngay cả bản thân bị thương đến mức khuôn mặt biến dạng thành như vậy mà vẫn có thể lọt vào mắt cô – vị giáo chủ Ma giáo nhãn giới cực cao trong đồn đại chính là nữ nhân mà hắn gặp sao?....... Có điều nếu không có tấm mặt nạ kia, chắc nàng sẽ không thèm liếc mắt nhìn khuôn mặt bị hủy hoại của hắn, dù sao ngay cả chính hắn nhìn mình trong gương cũng không khỏi run sợ vì vết bỏng xấu xí.
Bùi Thiếu Uyên hồi phục tinh thần, theo bản năng giơ tay đeo chiếc mặt nạ bằng bạc lên, trên môi không khỏi hiện lên một nụ cười khổ, nhưng mà không chờ hắn bỏ xuống, từ đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của một thiếu niên xa lạ.
"Giáo chủ đã đi từ lâu rồi, ngươi còn mê mẩn cái gì?" Vẻ mặt và ngữ khí của đối phương đều mang theo lạnh lẽo và căm ghét, "Không biết Giáo chủ coi trọng cái gì ở ngươi, muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn đầu óc không có đầu óc....... Thất thần làm gì, đứng lên theo ta đi tắm rửa thay quần áo, còn định chờ người đến khiêng ngươi hay sao?"
Công tử Bùi gia từ nhỏ đến lớn cơm ngon áo đẹp tôi tớ vờn quanh, cho dù trên người mang nợ máu, nhưng chưa bao giờ chịu đủ khuất nhục giống hôm nay. Dưới sự khiêu khích này, hắn theo bản năng lôi cái khí thế lạnh lùng của Bùi thiếu chủ ra nhìn lại thiếu niên xa lạ kia, dưới ánh lửa chập chờn, đôi đồng tử cực kỳ nhạt màu như hồ nước sâu thẳm u lãnh, trong suốt mà lạnh giá, không giận mà uy. Nhất thời thiếu niên bị ánh mắt ác liệt của hắn chèn ép, khó khăn lắm mới chống đỡ được trừng mắt lên nguýt lại hắn một cái.
Bị thiếu niên trừng mắt, Bùi Thiếu Uyên mới ý thức được hành vi của mình thái quá cỡ nào..... Chuyện này gần như là cuộc chiến tranh giành sủng ái của Giáo chủ, giống như các phi tần trong hậu cung tranh giành sự sủng ái của Hoàng đế, quả thực là vừa hoang đường vừa buồn cười....... Hắn nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, đôi đồng tử đã là một mảng thanh thuần, giọng nói nặng nề vang vang, "Giáo chủ của các ngươi đã nói, cho ta một canh giờ suy nghĩ".
Thiếu nhiên cười nhạo một tiếng, dùng đuôi mắt đầy khinh thường quét qua hắn một cái, "Lại còn coi mình là nhân vật nào đây? Ngông cuồng đến mức dám to gan để Giáo chủ chờ ngươi suy nghĩ? Chẳng qua là Giáo chủ nhân từ cho ngươi cái thang mà leo xuống thôi..... Mau mau lên, sau khi tắm rửa thay y phục còn phải xông hương nữa, xong xuôi cũng hết hơn nửa canh giờ, nếu đến muộn cứ chờ xem trưởng lão phạt hai người chúng ta như thế nào!"
........
Nửa canh giờ sau, sau khi bị người ta áp giải đi tắm rửa, Bùi Thiếu Uyên lại bị dẫn đến dưới tế đàn cao cao.
Bầu trời xanh bao la bát ngát, rặng núi nối đuôi nhau trải dài, tầng mây thấp đến mức dường như giơ tay ra là có thể chạm tới, ánh sáng vàng ruộm nhẹ nhàng mà trang nghiêm rải rác xuống mặt đất như là sự âu yếm đến từ một vị thần tiên nhân từ.
Bùi Thiếu Uyên hơi sững sờ, hắn cho rằng giáo chúng Ma Giáo nếu tiến hành hiến tế sẽ phải múa những điệu múa âm tà quỷ dị trong hang núi, không ngờ bọn họ lại lựa chọn địa điểm ẩn chứa hơi thở thần thánh như vậy.
Bởi vì đến muộn mà bọn họ chỉ có thể đứng trên bãi đất trống cách xa tế đàn. Mà đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy bên dưới tế đàn nghiêm trang hùng vĩ là mấy trăm, thậm chí hơn một nghìn giáo chúng thân mang áo bào trắng đang bò lổm ngổm, bọn họ phủ phục sát đất, quỳ lạy trong tư thế cung phụng thành kính.
Mười sáu thiếu niên mặc áo trắng chia thành hai hàng từ trong đám người chậm rãi bước đến tế đàn, đi đầu là hai thiếu niên cầm bó đuốc lớn, theo sau là sáu thiếu niên mỗi người lần lượt ôm một cành cây quấn vải trắng, một lư hương lượn lờ khói xanh,........bình sứ bằng bạch ngọc, tiếp đó là bốn người nâng hai tấm gỗ bọc vải trắng, cuối cùng là hai thiếu niên tuổi khá lớn có vẻ là nhạc sĩ, ôm trong tay một loại nhạc cụ không biết tên là gì vừa đi vừa biểu diễn, một làn điệu có vẻ cổ xưa xa xôi thoát ra từ những ngón tay thon dài trắng nõn của bọn họ, vang vọng khắp thung lũng rộng lớn, nhuộm đẫm bầu không khí một cảm giác thần bí mà cổ kính.
Đi phía trước đội ngũ đầu tiên là một bóng dáng thon dài mặc một thân tế bào(1) tuyết trắng, không giống những thiếu niên đi theo sau nàng, vạt áo, ống tay tế bào của nàng đều thêu những đường hoa văn màu vàng phức tạp, trong tay không cầm bất cứ vật gì mà thả lỏng hai tay đung đưa bên trong lớp áo dài, mang theo tư thái lười biếng chậm rãi bước về phía trước, mái tóc đen láy dài đến thắt lưng cũng không được vấn lên mà được buông xõa xuống lưng như một dải lụa mềm mại, có vẻ rất ung dung cao quý.
(1) Áo bào dành cho buổi tế lễ
Ánh nắng rọi xuống khiến bạch y của bọn họ phủ một lớp vàng kim thần thánh, theo mỗi bước đi của đội ngũ, giáo chúng càng cúi thấp dần, thành kính đến gần như hôn lên vạt áo thần linh.
Từ xưa đến nay,sức cuốn hút của tôn giáo đều mạnh hơn bất cứ thứ gì khác, cho dù là Bùi Thiếu Uyên từ nhỏ được dạy dỗ Ma Giáo là tà môn ma đạo, nhưng khi tận mắt chứng kiến nghi thức tràn ngập tính thần thánh như vậy, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một cảm giác nghiêm túc và kính trọng...... Đây là một cảm giác rất kỳ quái, một mặt lý trí nói cho ngươi biết những nghi thức này đều là tà ác, mỗi người ở đây đều tay nhuốm máu tươi, linh hồn của bọn họ dính đầy bụi bẩn, nhưng mặt khác nội tâm ngươi lại bị loại không khí trang nghiêm này cảm hóa.
Tuy nhiên có một nghi hoặc hiện tại đã có đáp áp – hắn vốn căn bản không thể nào lý giải vì sao những thiếu niên Ma Giáo này không coi việc bị một nữ nhân độc chiếm làm hổ thẹn, thậm chí còn cho rằng đó là một loại vinh quang và tượng trưng cho địa vị mà đem ra so đo lẫn nhau, bây giờ xem ra hắn đã hiểu một, hai rồi – nhìn bọn họ từ dáng vẻ thành kính đến biểu hiện cung phụng, xem ra trong lòng giáo chúng, vị giáo chủ này cũng không phải là một kẻ thống trị hung hăng mà là hóa thân của phụng thần bọn họ vẫn tôn thờ. Có thể ở bên cạnh phụng dưỡng thần đương nhiên là vinh quang vô ngần, càng không kể đến tùy trường hợp mà có thể đạt được địa vị dưới một người trên vạn người, hoa y mỹ phục, lại được vinh sủng, vô cùng giàu có..... Thậm chí những bí tịch võ công mà thiên hạ phải tranh giành nhau đến chảy máu vỡ đầu cũng tiện tay là lấy được.
Bùi Thiếu Uyên khép hờ hai mắt, trong lòng không nhịn được thầm than: Thật ra không thể trách bọn họ tự chìm đắm vào, mà là sự mê hoặc này thật sự khiến cho người ta không thể chống đỡ được. Cho dù là hắn lúc đang nghĩ đến bí tịch võ công thượng thừa kia, cũng không thể nào tránh được động tâm – nếu thật sự có thể chiếm được một bộ bí tịch võ học từ tay Giáo chủ Ma Giáo thì chuyện báo thù đã nằm trong tầm tay..... Chỉ là, hắn vì muốn báo thù mà hạ thấp lòng tự trọng đến mức ấy sao?
Từ trong suy nghĩ miên man mà hồi phục lại tinh thần, hắn mở mắt nhìn về phía tế đàn, chỉ thấy mười sáu thiếu niên kia đã đứng thành vòng tròn xung quanh tế đàn, còn người mặc bộ tế bào tuyết trắng kia đứng trước tế đàn, váy dài rủ xuống đất theo gió bay lên rồi hạ xuống, thân hình cao lớn được bao phủ bởi lớp ánh sáng vàng nhạt có chút mơ hồ, xa xa nhìn lại thật sự hơi giống vị thần linh nào đó trên chín tầng trời.
Cho dù cách nhau khá xa, nhưng cô như thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, miễn cưỡng liếc mắt trở lại. Ánh mắt hai người giằng co trong khoảng không, đã thấy vẻ mặt cô mặc dù vẫn bình tĩnh trầm ổn như hồ sâu ngàn thước, nhưng trên đuôi mắt cong lên lại mang ý cười nhàn nhạt, là dáng vẻ thâm sâu không lường được, lười biếng mà ung dung.
Nhưng tầm mắt của cô lưu lại trên người hắn chẳng được lâu, sau khi tùy ý thoáng nhìn liền rời đi, nhàn nhạt rơi xuống chính hai tấm gỗ bọc vải trắng ở chính giữa tế đàn – phía dưới là hai con dê con bị trói chặt bốn chân, sắp trở thành tế phẩm dâng lên thần linh.
Vốn dĩ mỗi năm một lần tế Thần Nhật phải dâng lên một đôi xử nam xử nữ, chính là cái gọi là tế sống người, nhưng nếu không phải gặp lúc bất đắc dĩ, cô cũng không muốn giết người, liền sai người chuẩn bị đồ cúng đổi đôi nam nữ thành hai con dê mới lớn – đây cũng không phải việc gì khó, đối với những giáo chúng mà nói, mỗi mệnh lệnh của cô đều là thuật lại từ Thần Minh, đến từ ý chí của thần, không thể làm trái được.
Có điều tuy nói là như thế, nhưng cũng không thể làm quá phận.... Mà một người đứng đầu giáo phái, cần chịu trách nhiệm làm chủ, muốn đích thân chủ trì tế lễ, một bước đi cũng không thể tùy ý – nói cách khác, cô có thể ra lệnh cho bọn họ thay đồ cúng tế, nhưng lại không thể ra lệnh cho bọn họ không hiến tế phẩm, càng không thể ra lệnh cho bọn họ không tế thần nữa, đối với thần đó là bất kính, là hành vi xúc phạm thần linh, giáo chúng dù mù quáng như thế nào đi nữa cũng sẽ không nghe theo. Cho nên nói, vị trí Giáo chủ này nhìn vào thì phong quang vô hạn, thực ra chỗ nào cũng có những giới hạn không thể vượt qua.
Có điều chẳng sao cả, nếu mục đích của cô chỉ là khiến Bùi Thiếu Uyên thích mình, vậy thì lúc này chỉ cần đem mấy cái trò nghi thức này tiến hành đầy đủ đẹp đẽ là xong, may mà đối với vô số nhiệm vụ cô đã trải qua, đây cũng không phải việc khó.
Mà ở trong mắt Bùi Thiếu Uyên đứng từ xa, chính là bạch y Giáo chủ nhanh nhẹn giơ tay lên mà không mất đi vẻ ưu nhã, hai bên làn váy dài rộng rủ xuống nhất thời xẹt qua không trung một đường cong hoàn mỹ — tấm vải trắng che vật tế sống theo cái vung tay của nàng mà bị xốc lên, lộ ra hai con dê con da lông trắng như tuyết trên tấm ván gỗ. Hai thiếu niên phối hợp cực kỳ ăn ý đồng thời bưng lên bình sứ bằng bạch ngọc, đổ hết nước thánh vào đôi tay lạnh ngắt như được chạm bằng ngọc.
Bạch y Giáo chủ hạ mi mắt, chụm hai bàn tay, hứng được một ít nước thánh từ từ tưới lên đỉnh đầu hai con dê con.
Hạt nước rơi tung tóe bên nước, đáy mắt cô như có như không lóe lên một tia thương xót nhàn nhạt, tiếp đó hai tay tạo thành trảo, tàn nhẫn quyết tuyện vồ xuống đầu hai con dê con, tốc độ cực nhanh khiến cho động tác của nàng kéo theo tàn ảnh lờ mờ.
"Phốc" một tiếng, là ngón tay đâm vào huyết nhục trầm đục, trong nháy mắt sau, hai dòng máu ấm ấp mạnh mẽ phun ra.
Thời khắc đó, toàn bộ tế đàn đều ở trong cơn mưa máu, tất cả giáo chúng cùng nhau giơ hai tay lên trời, cao giọng hoan hô, tựa hồ như đang tổ chức thịnh yến chúc mừng cả thế gian.
Mặc dù ở Trung Nguyên vào ngày hiến tế cũng sẽ sát sinh, nhưng người tham gia lễ tế đều mang biểu hiện trang trọng nghiêm túc, không vì tế phẩm chết mà hoan hô nhảy nhót, vì thế cũng sẽ không mang đến cho người ta một cảm giác tàn nhẫn.
Mà phản ứng khác thường của giáo chúng Ma Giáo rơi vào trong mắt Bùi Thiếu Uyên hiển nhiên làm hắn cảm thấy có chút không thích hợp, ở bên trên tế điển, đúng là tồn tại thần thánh và tàn nhẫn, cái chết và sự sung sướng.......
Thật ra nếu như Ngữ Kỳ có cơ hội lựa chọn, cô không muốn ra vẻ hung tàn như vậy, thế nhưng tất cả giáo chúng đều tin là đao kiếm bẩn thỉu, không thể đụng vào đồ tế thần sạch sẽ, thế nên lúc giết tế phẩm chỉ có thể dựa vào Giáo chủ là cô dùng tay thực hiện rồi, mà cô cũng cố hết sức để cho hai con dê con chết khi chưa kịp cảm thấy đau, chỉ là cô không thể giải thích hết những điều này cho hắn nghe mà thôi.
Song, giải thích hay không giải thích cũng được, dù sao cô là Giáo chủ Ma Giáo, ấn tượng trong mắt hắn chắc chắn là không tốt, người ta bảo là "Rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo", không cần lo lắng nhiều. Cô hờ hững thi triển khinh công né qua màn mưa máu đầy trời, làn váy dài rộng bay phần phật trong gió, giống như một con bạch điểu tung cánh bay lên.
Mà khi Bùi Thiếu Uyên hồi phục lại tinh thần, đã thấy vạt áo trắng như tuyết phất qua trước mắt, vị bạch y Giáo chủ kia nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn, váy dài tung lên chậm rãi hạ xuống.
Còn chưa đợi hắn phản ứng lại, cô đã dùng ngón tay nhẹ nhàng vạch lên má hắn một cái, mang theo dòng máu ấm nóng của con dê con, tức thì một mùi máu tanh nồng nặc chui vào khoang mũi, cùng với tiếng nói khàn khàn câu dẫn của cô.
"Nhân danh thần linh, chúc phúc cho ngươi" – Giọng nói mềm nhẹ của Bạch y Giáo chủ xẹt quan màng nhĩ, mang theo một cảm giác kỳ dị, bờ môi cô nhếch môi mỉm cười, giơ tay trái lên dừng phía trước trán mình một lát, rồi xoay ngược cổ tay, nhẹ nhàng chạm mu bàn tay vào trán hắn, hẳn là một động tác tương tự như chúc phúc, cô làm nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi, lười biếng mà tao nhã.
Bùi Thiếu Uyên ngẩn ra, trong lòng thoáng chốc dâng lên cảm giác kỳ quái không nói lên lời – bàn tay từ trước đến giờ dùng để giết chóc vào ngay lúc này lại đang chúc phúc cho mình..... Hắn không biết nên lập tức thối lui ba thước hay là nên cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Bên dưới ngây ra, hắn không nhịn được làm một việc ngu xuẩn – theo bản năng dùng tay xoa xoa vết máu lưu lại trên mu bàn tay nàng, đợi đến khi hắn lau xong mới ý thức được rõ ràng hành vi mang theo ý bài xích đó rất có thể sẽ chọc giận vị Giáo chủ Ma Giáo vốn nghe đồn khá là âm tình bất định này, xuất phát từ thói quen phòng bị, hắn lập tức nhấc tay phải che bên hông, nắm chặt lấy Long Uyên.
Chuôi kiếm truyền tới cảm giác lạnh lẽo quen thuộc giúp hắn lập tức dẹp bỏ tâm tình bất an, lúc này mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn cô đang đứng đối diện. Ngoài ý muốn, vị Giáo chủ ác độc tàn bạo này lại rộng lượng khiến người khác bất ngờ, có vẻ cô không để ý, chỉ cười mà như không cười nhếch khóe môi, tầm mắt chậm rãi quét một vòng trên tay phải của hắn, mới trở lại trên mặt hắn đầy thâm ý, mở miệng, "Không quen lắm phải không?" Ngữ khí gần như là ôn hòa trêu đùa, không hề có chút hung tàn độc ác nào mà Giáo chủ Ma Giáo nên có.
Bùi Thiếu Uyên thận trọng nhìn cô, cũng không trả lời.
Bạch y Giáo chủ không tính toán, mà nở nụ cười, tầm mắt chuyển sang nhìn núi non trùng điệp phía xa xa, giọng nói nhẹ bẫng mà ngân nga, "Không sao, một ngày nào đó ngươi sẽ quen thôi, thời gian còn dài".
Nghe ý tứ trong lời nói của cô, cứ như cô cho là hắn đương nhiên sẽ đồng ý đề nghị của cô vậy, ngữ khí chắc nịch, không mảy may có chút bất định nào, không biết nên nói cô tự tin hay là tự phụ.
Chỉ là..... Hắn thật sự có thể cự tuyệt sao? Cự tuyệt cơ hồ sẽ có cùng kết quả với chọn cái chết, hắn không sợ chết, mà là sợ chưa kịp giết tên tiểu nhân Tạ Dự kia để báo thù đã chết rồi........ So sánh một chút, nếu như nói mất đi tôn nghiêm có thể đổi được thực lực đủ để báo thù....... Hắn cam tâm tình nguyện để tôn nghiêm và thể diện bị mất đi mãi mãi.
Trầm ngâm một lát, Bùi Thiếu Uyên chậm mãi ngước mắt, ánh mắt nhàn nhạt lành lạnh kiên định nhìn về phía cô. "Ta muốn giết Tạ Dự — ba năm, có được không?"
Câu hỏi của hắn không đầu không cuối, nhưng cô khẽ mỉm cười, nụ cười hơi lạnh, mang theo một chút cao ngạo,
"Không cần lâu như vậy, một năm là đủ rồi....... Đã vậy, ngươi còn lại hai năm, bổn tọa coi như là thù lao".
Tạ Dự tuy là tiểu nhân, nhưng trình độ võ công trong chốn võ lâm Trung Nguyên cũng đứng số một, số hai, cô lại đồng ý dễ dàng như giẫm nát một con giun, con dế....... Hắn nếu muốn có đủ khả năng để giết Tạ Dự báo thù, tu vi võ học không biết phải tăng cao đến cảnh giới nào – mà cô lại đơn giản nói một năm là đủ, có thể tưởng tượng được thực lực thật sự của nữ nhân này đáng sợ đến mức nào..... Vị Giáo chủ Ma Giáo này khó có thể gọi là người, quả thực là.... Quái vật.
Bất luận thế nào, chỉ cần có thể báo thù là được..... Cho dù phải kết giao với ma quỷ.
Tay phải Bùi Thiếu Uyên từ từ buông chuôi kiếm ra, xem như thuận theo mà cụp mắt cúi đầu, ôm quyền hướng cô bái lễ vô cùng đúng tiêu chuẩn của một thuộc hạ bái kiến chủ thượng, cực kỳ cung kính.
Ngữ Kỳ cười mà như không cười liếc xéo hắn một cái, miễn cưỡng giơ tay đặt lên mu bàn tay hắn, nhìn có vẻ dịu dàng mà thật ra lại mạnh mẽ kéo tay hắn xuống, khóe môi chậm rãi nói ra một câu, "Bổn tọa không thiếu thuộc hạ". Dứt lời liếc hắn một cái ra hiệu cho hắn đi theo, còn nàng vung ống tay áo không nhanh không chậm đi về ôn tuyền sau núi.
Mây mù vờn quanh thành hồ xây bằng ngọc bích, hơi nước nóng ẩm không ngừng bốc hơi trên mặt hồ, xa xa nhìn lại tựa như một biển mây sừng sững.
Mấy người hầu bạch y phụ trách Ôn Tuyền dưới ánh mắt ra hiệu của Ngữ Kỳ thức thời lui ra, Bùi Thiếu Uyên tựa hồ hiểu được điều gì, sắc mặt tái nhợt dừng bước, không chịu tiến lên trước nữa.
Việc này cũng không thể trách hắn, cho dù đã hạ quyết tâm vì báo thù, công tử Bùi gia mười mấy năm làm chính nhân quân tử cũng khó có thể lập tức bỏ đi rụt rè, hai tay hắn đặt bên sườn bởi vì dùng sức mà các khớp xương ngón tay trắng bệch, lông mày dài rậm nhíu lại, nhìn chằm chằm vào bóng lưng bạch y Giáo chủ, vẻ mặt đấu tranh dữ dội.
Ngữ Kỳ không quay đầu lại, thậm chí còn không dừng bước, cô vẫn chậm rãi đi đến bên cạnh hồ, giọng nói êm dịu nhưng đầy nguy hiểm, "Bùi Thiếu Uyên, bổn tọa khoan dung dường như lại khiến ngươi hiểu lầm cái gì.... Tốt nhất ngươi không nên hết lần này đến lần khác khiêu khích tính nhẫn nại của bổn toa, thực là không sáng suốt".
Người thực sự có khí thế và uy lực, bọn họ không cần kề đao vào cổ bạn, cũng không cần cầm tay bạn lôi đi,
.......Chỉ cần có khí thế của bậc vương giả được bồi dưỡng lâu ngày là có thể khiến bạn không thể làm trái mệnh lệnh của họ.
Bùi Thiếu Uyên nắm chặt chuôi kiếm bên sườn, nhưng cuối cùng vẫn nặng nề bước về phía trước, tuy rằng mặt nạ bằng bạc đã che phần lớn vẻ mặt của hắn, nhưng đôi đồng tử cực kì nhạt màu càng lúc càng lạnh như thể được ngâm trong hồ tuyết ngàn năm lạnh nhất vậy.
Bạch y Giáo chủ đứng bên bờ hồ, tao nhã lười biếng giơ hai tay lên, ra hiện cho hắn tiến đến hầu hạ thay y phục.
Công tử Bùi gia trầm mặc một lát, chậm rãi, chần chừ, gần như tuyệt vọng thả lỏng tay cầm kiếm, cắn răng chạm vào vạt áo bên hông nàng —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...